Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 371: Chính thức buôn bán
Về tới Bắc Kinh, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà chưa lấy hàng ra vội, cô chỉ nói với mọi người là đi Thượng Hải mua tủ đông, đợi vài hôm nữa người ta sẽ vận chuyển tới.
Hôm nay, Chu Hiểu Mai lại sang rủ chị dâu đi tắm chung, tiện thể buôn dưa lê tâm sự tí chút.
Chu Hiểu Mai tò mò: “Tủ đông là cái gì hở chị?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Cũng không khác tủ lạnh là bao, chẳng qua là nó trữ đông nên bảo quản thực phẩm tốt hơn thôi.”
Chu Hiểu Mai ước ao: “Giá mà tiệm bánh bao nhà em cũng có một cái thì tốt quá.”
Có tủ lạnh sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, nhưng cô cùng chồng đã tới thương trường hỏi qua rồi, một cái tủ lạnh tận 500 đồng, đắt dã man! Trước mắt, nhà cô không mua nổi vì hai vợ chồng đang cố gắng tính cóp để mua cửa tiệm cho nên phải thắt chặt chi tiêu tối đa hết mức có thể.
“Ừ, đúng là tiệm bánh bao cũng cần một cái.” thế nhưng Lâm Thanh Hoà cũng biết tình hình kinh tế hiện tại của cô út cho nên cô đưa ra lời gợi ý: “Khoảng cách hai tiệm không xa, nếu có đồ gì cần giữ đông thì cô cứ mang sang đây để, khi nào cần dùng thì qua lấy là được.”
Chu Hiểu Mai hơi ngại: “Làm vậy phiền anh chị quá.”
Lâm Thanh Hoà nào có để ý, cô xua tay nói: “Sau này có rồi sắm sau, trước mắt cô dượng cứ tập trung thu mua cửa hàng đi, việc đó quan trọng hơn.”
Chu Hiểu Mai gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tắm một cái sảng khoái dễ chịu, kì cọ cho đã ngứa cái lưng rồi hai chị em mới sung sướng xách quần áo về nhà.
Xưởng may mặc, hai cửa tiệm quần áo của Lâm Thanh Hoà đã đồng loạt hoạt động trở lại, chỉ có tiệm đồ uống là chưa vì vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện.
Về nguồn cung ứng hàng hoá, Chu Thanh Bách đã liên hệ xong xuôi hết thảy. Làm chủ là vậy, những việc khác có thể giao cho nhân viên, nhưng chuyện thương lượng, đàm phán thì phải đích thân mình ra mặt xử lý. Một khi hợp đồng đã được kí kết thì mọi việc lại bàn giao xuống cho Mã Thành Dân, anh ấy sẽ tiếp quản nhiệm vụ ghi sổ, nhập hàng, báo cáo xuất nhập kho này nọ.
Đợi sau khi hoàn thiện các công đoạn sửa sang, trang hoàng, cửa hàng nước giải khát sẽ đi vào hoạt động. Vì tủ đông vẫn còn đang “trên đường giao hàng”, cho nên tạm thời quán chưa bán kem, chỉ phục vụ đồ uống.
Thời gian khá sít sao, công tác chuẩn bị cho cửa hàng thứ 4 vừa hòm hòm thì cũng đúng lúc khai trường, Lâm Thanh Hòa lại quay trở lại nhịp sống sinh hoạt kỷ luật.
Năm nay cô phải phụ trách bốn lớp, áp lực và lượng công việc nhiều hơn, nhưng được tăng lương cho nên cũng coi như xứng đáng với công sức bỏ ra.
Kể từ sau khi cải cách được mở rộng, giá cả thị trường từng bước tăng cao. Do đó, để đảm bảo an sinh cuộc sống, mức thu nhập của người lao động cũng bắt buộc phải được tăng lên.
Cuối tháng giêng, tiệm nước giải khát chính thức khai trương.
Mãi cho tới lúc này mọi người mới vỡ oà, kể cả Chu Toàn và Chu Quy Lai cũng ngây ngẩn cả người, ba mẹ im im chẳng nói năng gì thế mà đùng một cái mở thêm một cửa hàng nữa, quá dữ!
Có lẽ người bất ngờ nhất phải kể đến Hứa Thắng Mỹ, nó trợn mắt há hốc miệng: “Lại thêm nữa?”
Trời đất, đây là cái thứ mấy rồi? Má ơi, cái thứ tư rồi đấy!
Thoáng kinh ngạc qua đi, tròng mắt vừa đảo một cái Hứa Thắng Mỹ như bắt được mục tiêu, nó vội vàng hỏi: “Tiệm mới chưa có nhân viên phải không?”
Tốt quá, thời cơ tới rồi, vậy là em trai nó có thể danh chính ngôn thuận lên Bắc Kinh rồi, như này thì làm gì còn lý do nào để cản nữa!
Chu Nhị Ni lắc đầu: “Không biết, đi mà hỏi thím tư ấy.”
Hứa Thắng Mỹ nào dám tìm Lâm Thanh Hoà, nó mon men hỏi dò cậu út.
Chu Thanh Bách đưa ra câu trả lời ngắn gọn: “Không thiếu người.”
Hứa Thắng Mỹ chết lặng: “Không thiếu người?! Cháu nghe chị Nhị Ni nói quán bên đó vừa mới mở mà?!”
Chu Thanh Bách: “Đã thuê đủ người rồi.”
Hứa Thắng Mỹ cắn chặt môi, không nhịn được đi thẳng vào vấn đề: “Cậu út, Thắng Cường em trai cháu muốn lên đây hỗ trợ cậu mợ.”
Chu Thanh Bách vẫn đáp y như cũ: “Không thiếu người.”
Ngồi bên cạnh nghe nãy giờ, lúc này Chu Toàn mới cười nói: “Chị Thắng Mỹ, có phải chị muốn đưa anh Thắng Cường lên đây không?”
Hứa Thắng Mỹ miễn cưỡng cười cười.
Chu Toàn cũng không kiêng dè gì mà nói thẳng: “Tính tình anh Thắng Cường không hợp với công việc bán hàng. Chưa biết chừng nói hai câu không kìm được lại gây sự đánh nhau với khách ấy chứ. Có thiếu người trông hàng cũng không ai dám gọi anh ấy.”
Hứa Thắng Mỹ gấp gáp giải thích: “Đó là hồi nhỏ thôi, hồi nhỏ nó chưa hiểu chuyện nên mới vậy chứ giờ nó lớn rồi, biết suy nghĩ hơn rồi.”
Đã nói tới thế mà còn cố tình không hiểu, Chu Toàn đành nói giảm nói tránh chừa lại cho người chị họ chút mặt mũi: “Không tin thì chị cứ tới đó mà xem. Chú Thành Dân đã giới thiệu đủ người cho mẹ em rồi.”
Hứa Thắng Mỹ hậm hực chạy sang nhà ông bà ngoại.
Đợi nó đi khuất, bà Mã mới lên tiếng: “Hay là để Thành Dương và Thành Nguyệt nhường ra một vị trí?”
Chu Toàn lắc đầu: “Vậy sao được ạ?! Hai anh chị ấy đang làm rất tốt. Trên phương diện công việc nhà cháu đánh giá rất khách quan, chỉ cần làm được việc thì họ hàng thân thích cỡ nào cũng không thể chen ngang được.”
Bà Mã cười ngượng ngùng: “Chỉ sợ mọi người ở quê không vui!”
Chu Toàn mỉm cười: “Cái này không đáng ngại.”
Cô lớn ở quê có không vui hay không cao hứng thì mặc kệ chứ. Việc của nhà nó không lẽ còn phải để ý tâm trạng của người khác nữa à? Ở đâu ra cái đạo lý vô duyên đó?!
Chu Thanh Bách không phản ứng gì nhưng trên cơ bản anh cùng chung suy nghĩ với thằng hai. Không cần biết thân hay sơ, hễ ai làm được việc thì thuê người đó.
Hứa Thắng Mỹ chạy một mạch tới nhà ông bà ngoại truyền tin tức. Đúng là tận lúc này ông bà Chu mới biết tin nhà thằng tư tiếp tục mở thêm cửa hàng.
Bà Chu choáng váng: “Lần này… là bán cái gì?”
Hứa Thắng Mỹ: “Cháu nghe nói bán đồ uống và kem.”
Bà Chu hỏi kỹ hơn: “Chính là cái loại uống chua chua ngọt ngọt, kêu cái gì mà nước uống có ga đấy hả?”
“Vâng.” Hứa Thắng Mỹ gật đầu xác nhận. Nó cũng đã được thử rồi, Chu Toàn và Chu Quy Lai thỉnh thoảng sẽ bỏ tiền ra mua rồi chia cho mấy anh chị em cùng uống.
Vợ chồng nhà thằng tư phát triển nhanh quá, bà Chu cũng không biết nói gì hơn, bà chỉ gật gù nói: “Ừ bán cái đó khá tốt.”
Hồi tết bà còn tấm tắc khen sao người ta lại nghĩ ra thứ đồ uống ngon tới nhường này, vậy mà không ngờ chính con trai và con dâu nhà mình lại nhập về bán. Chà, vợ thằng tư giỏi giang quá, tính ra thì đây là cái cửa hàng thứ tư của nhà nó rồi đấy.
Hứa Thắng Mỹ nhấp nhấp môi rồi bắt đầu ướm lời: “Bà ngoại, chỗ đó thuê hai người nhân viên.”
Cái này thì có gì lạ, bà Chu thản nhiên đáp: “Thì đúng rồi, mở cửa hàng tất nhiên phải mướn người chứ.”
Nói tới thế mà còn không hiểu, Hứa Thắng Mỹ sốt ruột, cắn răng đề đạt: “Bà ngoại, năm nay em cháu muốn lên đây.”
Trên đường sang đây nó đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi, để mở một cái cửa hàng chắc chắn phải lên kế hoạch từ rất lâu, khâu tìm thuê nhân viên cũng cần chuẩn bị trước, thế mà bà mợ út thẳng thừng từ chối em trai nó, như vậy không phải bà ấy cố tình chặt đứt cơ hội lên Bắc Kinh của em nó thì là gì?!
Bà Chu nhíu mày: “Không phải lần trước bà đã nói với mày rồi hay sao? Mợ út sắp xếp thế nào, mày chỉ việc nghe theo là được. Đừng có tham gia hay chỉ trỏ lung tung. Mày nghĩ mợ út sẽ nghe mày chắc?!”
Hứa Thắng Mỹ chối đây đẩy: “Bà ngoại, cháu không có, ý cháu không phải như vậy?!”
Bà Chu nói: “Không phải là tốt, đứng dậy đi rửa chén bát đi, đừng có ngày nào sang cũng mở TV, tốn điện lắm đấy. Xong thì trông Nhã Nhã và Điềm Điềm, bà đi qua cậu út mày một chút.”
Dứt lời, bà đi thẳng tới tiệm sủi cảo nhà thằng tư.
Thấy mẹ tới, Chu Thanh Bách rất bất ngờ: “Sao mẹ lại tới giờ này? Mẹ ăn gì chưa?”
Bà Chu cười: “Ăn rồi, Mẹ nghe nói hai vợ chồng con mới mở tiệm đồ uống hả?”
“Vâng.” Chu Thanh Bách gật đầu.
Bà Chu lo lắng: “Nhiều cửa hàng cửa hiệu như vậy liệu có quá sức không?”
Chu Thanh Bách cười: “Cũng ổn mẹ ạ.”
Nhiều thì đúng là nhiều thật, nhưng đều thuê nhân viên làm việc, về cơ bản vợ chồng anh không bận rộn gì mấy.