Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372: Căn Tứ Hợp Viện Đầu Tiên

Chương 372: Căn tứ hợp viện đầu tiên Chương 372: Căn tứ hợp viện đầu tiên

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 372: Căn tứ hợp viện đầu tiên

Bà Chu cười hỏi: “Đây là chủ ý của vợ con hả?”

Chu Thanh Bách thật thà gật đầu: “Vâng.”

Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ thật ra trong lòng bà Chu đã có sẵn câu trả lời rồi. Bà hiểu tính tình thằng con nhà mình, nếu độc một mình nó thì chỉ cần một căn tiệm là có thể dựa vào sống tới già, làm gì phát triển và mở rộng được tới mức này. Chắc chắn những ý tưởng táo bạo này là của vợ nó chứ không ai vào đây. Nhưng nhìn con cái làm giời làm biển bận rối bù mà bà lại chẳng giúp được gì, bà Chu ngượng ngùng nói: “Cha mẹ chẳng giúp được gì cho hai vợ chồng con.”

Chu Thanh Bách nào có để ý chuyện này, anh trấn an mẹ: “Không có gì đâu, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Chúng con thuê người hết, giao cho nhân viên trông coi là chính.”

Bà Chu cười cười, hỏi thêm vài chuyện nữa rồi bà mới yên tâm ra về.

Hơn 8 giờ tối, vợ chồng Chu Hiểu Mai sang đây, đúng lúc cả nhà Lâm Thanh Hoà đang ngồi chơi, uống nước xem TV. Hổ Tử và Chu Nhị Ni đi học lớp bổ túc chưa về, phải hơn 9 giờ hai đứa nó mới tan học.

Lâm Thanh Hoà ra mở cửa rồi quay vào sai thằng út: “Anh ba vào bếp rót nước cho cô và dượng đi con.”

Chu Quy Lai lập tức đứng dậy pha nước.

Chu Hiểu Mai đi vào nhà, vừa đặt đít xuống ghế đã hấp tấp hỏi: “Chị tư, chị lại mở thêm cửa hàng mới à?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, chị mở cái quầy đồ uống kế rạp chiếu phim.”

Chu Hiểu Mai cảm khái: “Tận 4 cái cửa hàng đấy, chị kham nổi không? Em với Đại Lâm chỉ có mỗi tiệm bánh bao mà bận tối mắt, hết việc cũng là hết ngày.”

Trộm vía tiệm bánh bao làm ăn rất được, khách khứa ra vào nườm nượp hai vợ chồng phải thay phiên nhau bán mới kịp. Thế cho nên cơm nước phải nhờ mẹ nấu, các con đi học phải nhờ cha đưa đón, về cơ bản hai vợ chồng chết dí ở tiệm từ tờ mờ sáng tới tận tối mù, chẳng làm được việc gì khác.

Lâm Thanh Hoà nhún vài: “Cái này sao giống được, hai vợ chồng cô trực tiếp đứng bán còn anh chị thuê người.”

Chu Hiểu Mai mờ mịt: “Như thế liệu bán buôn có được không?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Chưa biết nữa, chị cũng chỉ thử xem thế nào thôi.”

Chu Hiểu Mai lại hỏi tiếp: “À, lần trước anh chị đi Thượng Hải mua tủ đông là để về bán kem hả?”

“Đúng rồi.” Lâm Thanh Hoà gật đầu.

Tô Đại Lâm nghĩ sao nói vậy: “Mở gần…gần…rạp chiếu…chiếu phim rất…rất tốt.”

Anh thật lòng bội phục chị tư, quả không hổ danh là người học cao hiểu rộng, tầm mắt nhìn xa và tinh tường hơn người thường rất nhiều, tiệm nước được mở ở gần rạp chiếu phim nhất định sẽ đông khách.

Lâm Thanh Hoà liền cười: “Thật ra thì cách rạp một con đường.”

Tuy là không ở sát bên nhưng vị trí khá đẹp, nếu không thì đừng hòng cô bỏ 3000 đồng mua cái căn tiệm chật hẹp rách nát ấy. Mua về rồi cô còn phải đập thêm 500 đồng để sửa sang trang trí mới được cái diện mạo rực rỡ như bây giờ đấy.

Hàn huyên tới tầm 9 giờ, Chu Hiểu Mai cùng chồng đứng dậy ra về, vợ chồng Lâm Thanh Hoà cũng về phòng nghỉ ngơi.

Vào phòng, Lâm Thanh Hoà liền nói với chồng: “Lần tới nếu có mở thêm cửa hàng nào chắc vợ chồng mình phải giấu thôi.”

Chu Thanh Bách nhìn vợ ý hỏi tại sao?

Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Phô trương quá.”

“Không sao đâu!” Chu Thanh Bách trấn an vợ.

Tưởng chuyện gì chứ chuyện này thì có gì đáng ngại? Mở cửa kinh doanh hộ cá thể hay bày hàng vỉa hè thì cũng đều đúng luật cả, được nhà nước ủng hộ và tạo điều kiện rất nhiều. Hơn nữa hiện giờ quốc gia đang khuyến khích người dân làm giàu, dân giàu thì nước mới mạnh không phải sao? Mặt khác, mỗi cửa hàng nhà anh đều thuê nhân viên, trả lương đàng hoàng, chuyện này đồng nghĩa với việc tạo công ăn việc làm cho nhiều người, thúc đẩy sự phát triển đất nước còn gì nữa?

Còn về cái nhìn của người thân họ hàng, anh chưa bao giờ bận tâm, trước cũng vậy và giờ cũng vậy.

Nhìn thấy bộ dáng ưỡn ngực tự tin của anh chồng, Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách, cô nhào tới tặng cho anh một nụ hôn lên má thật kêu rồi hai vợ chồng lên giường đi ngủ sớm. Hôm nay là một ngày dài và mệt mỏi!

Quay qua quay lại, cửa hàng nước giải khát đã khai trương được một tháng. Cuối tháng kết sổ, lợi nhuận thu về xấp xỉ 500 đồng. Đây mới chỉ riêng mặt hàng đồ uống thôi đấy, Lâm Thanh Hoà còn chưa cho bán kém đâu, con số này quả thực rất ấn tượng!

Có lẽ cũng đã đến lúc nên “nhận hàng”, tranh thủ được một buổi nghỉ dạy, Lâm Thanh Hoà và chồng liền lấy ba cái tủ đông cùng máy giặt ra, rồi thuê xe ba gác chở đồ đạc về nhà và cửa hàng.

Ngày hôm trước tủ đông vừa về, ngày hôm sau tiệm giải khát liền trưng biển thông báo có món mới: KEM!

Hôm nay Lâm Thanh Hoà đi tìm Mã Thành Dân bàn bạc: “Tôi thấy kế rạp chiếu phim có người bán hạt dưa. Anh đi hỏi người ta xem có muốn bỏ sỉ hạt dưa cho quán mình không.”

“Vâng.” Mã Thành Dân gật đầu rồi lanh lẹ đi lo việc.

Rất nhanh sau đó, cửa hàng giải khát không chỉ bày bán đồ uống đóng chai, kem mà còn phục vụ cả hạt dưa và đồ ăn vặt.

Bốn cái cửa hàng đều kinh doanh suôn sẻ cho nên tâm tình Lâm Thanh Hoà lúc này tươi như hoa hồng ban mai.

Ngược lại, Chu Quy Lai héo như rau chợ chiều: “Mẹ~, máy ảnh của con tịt rồi à?”

Trời ơi, ba mẹ khuân về ba cái tủ đông, còn thêm cả một cái máy giặt nữa, toàn đồ đắt lè lưỡi thôi, cứ kiểu này thì tới bao giờ mới đến lượt máy ảnh của nó đây?

Lâm Thanh Hoà dỗ ngọt: “Chờ đi, có tiền mẹ mua cho con ngay.”

Hôm nay nói ra lời này Lâm Thanh Hoà không hề hay biết rằng chỉ sắp tới đây toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà đều bị vét sạch.

Tháng 4 năm 82 có lẽ là mốc thời gian mà Lâm Thanh Hoà sẽ không bao giờ quên vì cuối cùng cô cũng thực hiện được tâm nguyện mà mình ấp ủ bấy lâu nay đó là mua-tứ-hợp-viện!

Lại còn là nhị tiến tứ hợp viện mới oách xà lách chứ!

Không những thế, vị trí địa lý cực kỳ-cực kỳ xịn xò, căn nhà nằm ngay tại giao lộ đường Nhị Hoàn.

(*) Đường Nhị Hoàn là con đường bao quanh Tử Cấm Thành, nằm gần trung tâm thành phố Bắc Kinh nhất. Đường Nhị Hoàn dài 32.7 km, được xây dựng men theo tường thành Bắc Kinh vào thời nhà Minh.

Tổng diện tích lên tới 800 mét vuông, được xem như cao cấp nhất trong phân khúc nhị tiến viện. Bởi vì một căn tam tiến viện tiêu chuẩn cũng chỉ có 900 mét vuông mà thôi.

Chờ đợi mỏi mòn bao lâu, cuối cùng cô cũng đợi được mà kết quả còn vượt ngoài sự mong đợi nữa chứ. Khỏi phải nói Lâm Thanh Hoà vui sướng cỡ nào.

Chỉ có điều, tiền nào thì của đấy, nhà đẹp tất nhiên cái giá cũng “đẹp”. Phải nói đây mới thực sự xứng đáng với cụm từ “giá trên trời”. Ít nhất thì so với giá cả thị trường hiện tại, căn nhị tiến viện này khoác lên mình một con số choáng ngợp, thậm chí còn vượt cả dự đoán của Lâm Thanh Hoà, 13 vạn tệ!

Thử nghĩ mà xem, ở cái thời đại vạn nguyên hộ thì 13 vạn tệ nó là khái niệm gì? Là 13 cái vạn nguyên hộ, 13 phú hào gộp lại đó!

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách không nghèo, nguồn thu nhập hàng tháng rất cao và ổn định, thế nhưng gom góp hết toàn bộ tiền mặt hiện có thì vẫn hụt một chút.

Không còn cách nào khác, phải đi vay mượn thôi.

Suy xét tất cả các mối quan hệ, người có khả năng cho hai vợ chồng vay tiền mua nhà chỉ có duy nhất chú Vương mà thôi. Tất nhiên, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đều không nói rõ vay tiền để làm gì.

Ông Vương cũng không hỏi hai lời, vừa nghe vợ chồng con nuôi cần tiền, ông trực tiếp đưa một vạn rồi còn hỏi: “Từng này có đủ không?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Đủ rồi.”

“Chú Vương, số tiền này trong năm nay chúng con nhất định sẽ trả lại cho chú.”

Lâm Thanh Hoà vô cùng cảm kích. Đừng nói đời này, kể cả đời sau thì cũng chẳng mấy người dễ dàng cho bạn vay 1 vạn đồng đâu. Điều này chứng minh chú Vương đã dành một sự tín nhiệm tuyệt đối cho vợ chồng cô.

Ông Vương phất tay: “Không gấp, chú không dùng tới tiền.”

Mỗi tháng ông có 50 đồng tiền lương, ăn ở toàn bộ đều tại trường đại học Bắc Kinh, thỉnh thoảng ông Chu lại kéo qua nhà ăn cơm, không thì tới tiệm sủi cảo ăn với nhà con nuôi. Có muốn tiêu tiền cũng chẳng có cơ hội mà tiêu ấy chứ.

Đấy là chưa kể đến ông còn có một căn nhị tiến viện đang cho thuê.

Nhờ số tiền ứng cứu của ông Vương, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách thành công mua được căn tứ hợp viện đầu tiên tại thủ đô Bắc Kinh.

Từ cục quản lý bất động sản đi ra, tuy hai túi rỗng tuếch, tiền tiết kiệm trong nhà cũng chẳng còn một xu, nhưng chân chính cầm được khế đất và giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, hai tay Lâm Thanh Hoà run run, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.

Đây là những giọt nước mắt vui sướng và hạnh phúc, cô đã làm được rồi, thành công mua được tứ hợp viện thật rồi, không những vậy mà còn có diện tích lớn và vị trí đẹp nữa chứ. Vậy là nửa đời sau của cô và anh xã không còn lo lắng gì nữa, có nằm duỗi mà ăn thì cũng không sợ chết đói!

Bình Luận (0)
Comment