Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 373: Dai như đỉa đói
Sự vui vẻ và hạnh phúc của Lâm Thanh Hoà nhiều đến độ lan toả sang cả anh chồng đang đứng kế bên. Chu Thanh Bách mỉm cười chung vui với vợ nhưng trong lòng anh vẫn có điểm thắc mắc. Ừ thì công nhận điều kiện căn nhà này rất tốt nhưng nghe nói ở tương lai nó sẽ có giá mấy ngàn vạn, thậm chí cả trăm triệu? Sao có thể nhỉ? Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Căn nhà mà ông bà Chu hiện đang ở có diện tích hơn 200 mét vuông, trước đây Chu Thanh Bách thấy như vậy là lớn lắm rồi, thế mà giờ đây đứng trong khuôn viên căn tứ hợp viện này anh mới thấy nó chưa là gì cả. Không những diện tích mà còn phòng ốc, thiết kế, kiến trúc, bố cục cũng thua xa.
Hai vợ chồng nắm tay nhau, chầm chậm dạo quanh và chiêm ngưỡng khắp căn nhị tiến viện.
Cả hai đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, tạm thời trước mắt cứ khoá cửa để đây đã, không cho thuê cũng không dọn tới ở ngay, đợi thời cơ chín mùi sẽ chuyển nhà sau.
Nhìn ngắm đủ, vợ chồng Lâm Thanh Hoà đóng hết cửa trong cửa ngoài, khoá kỹ càng cẩn thận rồi đi về tiểu khu.
Có thể nói là người sống hai cuộc đời, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hoà rơi vào tình trạng vừa trắng tay lại vừa đổ nợ mà cô vẫn cười vui hơn tết. Chuyện, tâm nguyện được hoàn thành, không vui mới là lạ! Hơn nữa không phải trắng tay là nghèo nha, giờ cô chỉ nghèo tiền nghèo bạc chứ không nghèo đất đai nhà cửa, văn kiện sở hữu bất động sản xếp thành xấp đây này!
Tuy nhiên việc này chỉ có cô và chồng biết, tuyệt đối không có người thứ ba, kể cả các con cũng không được biết.
Thật ra chẳng cần ba mẹ dát thêm vàng thì đám trẻ nhà cô đã lóng lánh lắm rồi, điển hình là anh cả Chu Khải.
Hôm nay, Chu lão thái dắt cô cháu gái Chu Trân Trân sang gặp bà Chu tỏ ý tứ muốn kết tình thông gia.
Lại nói, trong lòng ông bà Chu, con trai út và cháu trai trưởng chính là mạng sống, ông bà yêu hai người này hơn bất cứ thứ gì trên đời, kể cả chính bản thân mình.
Đặc biệt là thằng cháu đích tôn, Chu Khải, bà Chu vừa yêu chiều vừa tự hào về nó vô bờ bến. Đối với bà không thằng cháu nhà nào ưu tú bằng thằng cháu nhà mình.
Không đúng à? Nó tốt nghiệp đại học Bắc Kinh danh giá, hiện đang là sinh viên học viện quân sự, sau này sẽ tham gia quân ngũ đào tạo chuyên sâu. Đấy, với bảng thành tích đấy, thử hỏi có ai qua được cháu trai bà?
Và tất nhiên một thanh niên xuất sắc như nó thì nhất định phải kết đôi với một cô vợ xứng tầm.
Ấy, đừng vội chê bà Chu cao ngạo mà thực chất bà rất không thích cái cô gái tên Chu Trân Trân. Đi gần hết cuộc đời, bà chưa gặp qua người nào yếu đuối và khiếp nhược như con bé này. Rõ ràng sinh trưởng tại thành phố lớn mà còn thua cả mấy cô gái thôn quê. Cái bộ dáng lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát, mặc cảm, tự ti, nói chuyện thì lí nha lí nhí như hết hơi, nếu không chú tâm lắng tai nghe thì chẳng thể hiểu nổi nó đang thì thào cái gì.
Dù vậy thì đây cũng là con cháu nhà người ta, nên trước giờ bà Chu vẫn cư xử rất lịch sự và khách khí, thế nhưng bà vừa nghe thấy cái gì cơ? Làm mai cho Chu Khải?
Chu lão thái muốn gả Chu Trân Trân cho Chu Khải?
Trong nháy mắt, bà Chu thu lại vẻ tươi cười, nhàn nhạt nói: “Việc hôn nhân đại sự của cháu trai trưởng là do mẹ nó làm chủ, tôi thân là bà nội nhưng cũng không có quyền quyết định.”
Chu lão thái nhướng mày khích tướng: “Làm sao bà lại không có quyền quyết định. Bà là bà nội ruột của nó, lời nói của bà có trọng lượng nhất cái nhà này, bà chỉ cần nói một câu nó phải răm rắp nghe theo ngay.”
Bà Chu thầm nghĩ, nếu cháu gái bà nhanh nhẹn, hoạt bát có trình độ văn hoá thì kể cả không xinh đẹp tôi đây cũng sẵn sàng mang về giới thiệu cho cháu nội. Nhưng bà không nhìn lại cháu gái mình xem, nó như vậy mà cũng xứng với cháu trai tôi à? Tính toán cũng khéo quá ha!
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt bà Chu chỉ nhàn nhạt nói: “Chuyện của bọn nhỏ đã có mẹ chúng lo rồi, tôi không cần phải lo nghĩ cho nặng đầu.”
Trước khi sang đây vốn dĩ Chu lão thái chắc mẩm mười mươi rằng chỉ cần mớm nhẹ là thể nào bà Chu cũng sẽ mừng quýnh lên mà vồ lấy cháu gái mình, nhưng không ngờ sự thật lại khác xa tới vậy, bà ta thoái thác???
Chu lão thái đanh mặt gần như nghiến răng nghiến lợi: “Bà đây là chướng tai gai mắt Trân Trân nhà tôi?”
Đoán đúng rồi đấy, bà Chu trộm cười ha hả nhưng bề ngoài vẫn giả vờ không vui, nhẹ giọng trách: “Bà này, bà nói gì kỳ vậy? Con bé Trân Trân ngoan ngoãn lại tháo vát, chính mắt tôi trông thấy nó làm việc quạnh quẽ đâu ra đấy. Người tốt như vậy làm sao mà tôi lại chướng tai gai mắt cơ chứ? Nhưng bà cũng biết nhà tôi rồi đấy. Vợ chồng tôi từ ngày chuyển lên đây tới giờ nào có giúp được gì cho vợ chồng thằng tư đâu, thế mà suốt ngày vợ nó mua này mua kia, phụng dưỡng hết mực. Nếu tôi còn không biết điều ra mặt bắt ép, chỉ đạo nọ kia thì e rằng quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ mất vui.”
Chu lão thái nào phải hạng người đuổi là đi, một khi đã muốn là phải làm cho bằng được, bà vẫn kiên trì không buông: “Con dâu bà có tiếng hiếu thuận, làm sao nó dám làm bà không vui cơ chứ. Với lại chẳng qua tôi thấy thằng cháu bà cũng tạm được chứ nếu không tôi cũng lưu luyến cháu gái tôi lắm, ít ra cũng phải giữ nó bên mình vài năm nữa rồi mới thả đi gả chồng.”
Vậy bà giữ đi, giữ vài năm hay nhiều năm tuỳ bà, chả liên quan gì tới nhà tôi hết! Bà Chu không đủ kiên nhẫn để đứng đây kéo qua đẩy lại, bà qua loa lấy lệ khi nào rảnh sẽ nói lại với con dâu rồi đi tuột vào nhà tìm ông chồng xả giận.
Ôm một bụng nộ khí, bà giận đỏ mặt: “Tính tình như thế bảo sao con dâu nó chịu không nổi. Già rồi mà càn quấy, dai như đỉa đói. Tôi đã thể hiện thái độ rất rõ ràng rồi thế mà bà ta vẫn bám không buông lại còn khen cháu gái nhà mình như tiên nữ giáng trần. Ai cho bà ta cái tự tin đấy? Người gì đâu mà nhút nhát rụt rè, cái gì cũng sợ, ai nói lớn tiếng chút cũng sợ, thế thì làm ăn được gì? Đại Oa nhà tôi chắc chắn không thích kiểu con gái như thế!”
Đúng là đàn bà phiền phức! Ông Chu yên lặng ngồi đó, mí mắt cũng không buồn nâng lên. Thường ngày, mối quan hệ giữa ông, ông Hồ và Chu lão gia rất tốt, lâu lâu rảnh rỗi ba ông sẽ xách bàn cờ sang công viên bên kia đánh mấy ván.
Thấy ông chồng không nói gì, bà Chu nhíu mày gọi: “Ông già, ông nói gì đi chứ? Tôi thấy ý bà ta là một hai muốn gả cháu gái cho thằng Đại Oa nhà mình đấy.”
Ông Chu nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Bà chịu?”
Bà Chu tức giận: “Đương nhiên là không chịu. Người như con bé đó tôi không vừa mắt.”
Đừng nói là gả cho Chu Khải, kể cả đặt vấn đề gả cho thằng cháu ngoại Hổ Tử thì bà cũng phản đối đến cùng.
Nói thật, bà ghét nhất hạng người việc gì cũng giấu trong lòng, ngoài mặt thì tỏ ra vô tội, uỷ khuất như đang chịu trăm ngàn nỗi oan. Thế nhưng kỳ thực nhân phẩm của những người này rất có vấn đề, trước mặt thì không dám hó hé nửa câu nhưng quay lưng đi một cái là không chừa bất cứ cơ hội nào đặt điều nói xấu người khác. Nhìn đi, với tính cách này thì sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện cho mà xem.
Ông Chu phất tay tỏ thái độ không quan tâm: “Nếu đã không chịu thì bà cứ kệ đi.”
Nhà họ Chu đã không nhận dâu, Chu lão thái có làm thế nào cũng vô dụng. Vả lại đừng nói bà, chính ông cũng không ưng cái con bé Chu Trân Trân đó.
Là gái Bắc Kinh thì đã sao, hiện giờ cháu trai ông cũng có hộ khẩu Bắc Kinh đấy chứ, nào có thua kém ai nửa phần. Và quan trọng nhất chính là tính tình, nhìn sơ là thấy hai đứa nó không hợp nhau rồi. Tính cách đã không hợp thì mọi cái khác đều không cần xét tới.
Đáng lý bà Chu muốn tự mình xử lý, không cần làm phiền con dâu vì trên cơ bản bà đã không đồng ý thì chắc chắn 100% vợ thằng tư cũng vậy. Nhưng bà không tài nào chịu nổi cái bà Chu lão thái nữa rồi, phải nói là lỳ hơn trâu, người ta đã thể hiện rõ thái độ mà cứ lờ đi, hơn nữa mỗi lần gặp là tâng bốc cháu gái mình lên tít tận mây xanh rồi bóng gió thằng Chu Khải trèo cao, có phúc phần lắm mới cưới được cháu gái nhà bà ta.
Thế nên bà buộc phải chạy qua đây tìm Lâm Thanh Hoà. Sau khi kể tường tận sự tình, bà còn bổ sung thêm một câu: “Trước kia mẹ không biết bà ta lại lì lợm la liếm tới mức độ này. Đúng là phiền chết người mà, chả trách con dâu nó mặc xác, chẳng thèm quan tâm thăm hỏi. Trần đời chưa từng gặp qua thứ nào như vậy!”
Từ sau vụ này, bà Chu không muốn đi lại chơi bời gì với Chu lão thái nữa. Chắc lúc trước bà bị mù cho nên mới làm đậu phộng rang muối rồi nấu sữa đậu nành mời bà ta ăn.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Thằng Tiểu Khải vẫn còn nhỏ, năm nay nó mới 18 tuổi đầu, còn sớm chán. Với lại chính miệng nó đã nói với con rằng nó phải lập nghiệp xong rồi mới thành gia. Hơn nữa vợ nó phải do chính nó chọn.”
Bà Chu ngớ người: “Tự mình tìm? Tìm ở đâu?”
Lâm Thanh Hoà bâng quơ nói: “Con thấy trong bộ đội có quân y đấy. Tìm cô ý tá hay hộ lý gì đó cũng tốt, càng tiện chăm sóc Tiểu Khải nhà mình.”
Nói ra những lời này, đương nhiên trong lòng Lâm Thanh Hoà đã có ứng viên được chọn, đó chính là Ông Mỹ Gia. Cô bé xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, có học thức có phẩm chất, gia thế bối cảnh đều tốt. Đặc biệt là con bé muốn vào quân y, theo như cô đánh giá thì chuyện này không nhiều thì ít có liên quan đến anh cả nhà mình.
Nhưng giờ hãn còn quá sớm, cô chưa tiện nói rõ ràng với mọi người.
Nghe con dâu nói quá có lý, bà Chu gật gù như bổ củi, hài lòng cười nói: “Đúng đúng, nếu tìm được người như con nói thì tốt quá.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, thế nên mẹ cứ yên tâm về đi, còn cái nhà kia thì cứ mặc kệ họ, khỏi cần để ý cho nhọc lòng.”