Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 374: Nỗ lực vì con gái
Được con dâu tiêm cho một mũi an thần, bà Chu tự tin đi về, chủ động tìm Chu lão thái bày tỏ thái độ.
Bà còn không quên tự thề với lòng sau khi chuyện này kết thúc bà sẽ cạch mặt, không chơi với người hàng xóm này nữa.
Bà Chu ưỡn ngực thẳng lưng nói: “Con dâu tôi nói là thằng Tiểu Khải mới 18 tuổi, còn nhỏ, chưa vội kết hôn, nó phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia sau. Trân Trân nhà bà hơn Tiểu Khải một tuổi, con bé không thể đợi được tới khi ấy đâu!”
Nói ra những lời này trong lòng bà trào phúng cực kỳ. Rõ ràng hơn tiểu Khải một tuổi mà cứ làm như trên đời này có một không hai, hiếm có khó tìm, ai không biết còn tưởng cháu gái bà ta là tiên nữ hạ phàm!
Chu lão thái nghe xong xám xịt mặt mày, vốn bà tưởng việc này đã nắm chắc mười phần, ai ngờ tới cuối cùng lại hỏng bét. Bà giận đùng đùng bỏ về nhà, nhìn thấy ông chồng đang ngồi trong phòng khách, bà không do dự lên tiếng miệt thị: “Đúng là cái hạng quê mùa chỉ giỏi làm bộ làm tịch, tưởng lên được đây là thành người thành phố chắc?! Trân Trân nhà ta tốt như vậy mà còn không chịu. Cả gia đình mở hộ cá thể có cái gì hay ho mà lên mặt?!”
Không cần biết kinh doanh hộ cá thể kiếm được nhiều hay ít, bà chỉ biết chường mặt ra đường bày hàng bán quán là mất hết thể diện rồi.
Vì nghe quá chối tai nên Chu lão gia nhíu mày nói: “Tôi đã nói bà rồi làm gì cũng một vừa hai phải thôi. Chuyện này vốn dĩ chỉ có mỗi nhà ta nhiệt tình, nhà họ trước sau đều chưa hề bày tỏ thái độ gì. Hơn nữa kinh doanh hộ cá thể thì thế nào? Từ sau khi mở cửa các hộ cá thể đua nhau mọc lên san sát đầy đường bà không thấy à? Đấy là chưa nói nhà người ta vừa có sinh viên đại học vừa có giảng viên đại học. Trân Trân nhà mình trừ bỏ cái hộ khẩu Bắc Kinh ra thì có cái gì? Bà đừng quên nhà người ta cũng là hộ khẩu Bắc Kinh rồi đấy!”
Chu lão thái hừ lạnh: “Ta là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, còn bọn họ là người nhập cư từ nơi khác đến, có thể so sánh sao? Một cái là chén sứ, một cái là chén sành, đặt chung lên mâm cơm, ai có mắt cũng đều nhìn thấy rõ!”
Chu lão gia xua tay: “Bà đừng cố chấp nữa, người ta không ưng thì thôi, đi tìm cho Trân Trân một nhà khác là được.”
Chu lão thái vẫn đang trong cơn giận: “Con bé Trân Trân tốt như thế…..”
Chu lão gia không thể nghe nổi nữa, trực tiếp đứng dậy ra khỏi cửa để mặc bà bạn già ở nhà muốn càm ràm tới khi nào thì càm ràm.
Mấy ngày sau, Chu Trân Trân tới. Sau khi nghe bà nội nói lại sự tình, tức khắc hai mắt nó đỏ hồng: “Chu gia không hài lòng về cháu sao?”
Chu lão thái an ủi: “Trân Trân à, cháu đừng đau lòng. Nhà bọn họ vô phúc nên mới không cưới được cô gái tốt như cháu về làm dâu. Cháu gái bà hoàn mỹ như vậy, đám người đó là cái thá gì mà bày đặt không hài lòng? Mặc xác bọn họ, bà nội sẽ tìm cho cháu một mối khác tốt hơn!”
Chu Trân Trân cúi đầu, lí nhí nói: “Cháu…cháu thích Chu Khải.”
Chàng thanh niên đó cao lớn tuấn tú lại chững chạc, cặp mắt tinh anh sắc bén, chỉ gặp qua một lần là nó biết đây chính là người đàn ông mà mình có thể gửi gắm cả đời.
Bởi vì ở nhà mình, nó không được coi trọng lại nghe nói nhà hắn điều kiện kinh tế rất khá giả, cha mẹ thông tình đạt lý nên nó mới nôn được gả qua đó.
Nhắc tới là giận điên người, Chu lão thái sầm mặt “Thích cái gì mà thích, cháu thích nhưng nhà nó không thích cháu!”
Không cần biết bà Chu nói năng uyển chuyển, khước từ khéo léo ra sao, Chu lão thái chỉ quan tâm tới kết quả. Hừ, chê bai cháu gái bà chứ gì? Để bà chống mắt lên xem rồi sau này cháu trai nhà đó sẽ cưới được cái dạng gì.
Chu Trân Trân khóc rấm rức, nước mắt ngắn dài chạy sang cổng Chu gia muốn hỏi cho rõ ngọn ngành.
Bà Chu ngó ra thấy Chu Trân Trân cứ thập thà thập thò, bộ dạng do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng bà đành lên tiếng hỏi trước: “Trân Trân đấy à? Cháu sang đây có việc gì không?”
Chu Trân Trân ngẩng đầu, hai hốc mắt đỏ ửng, sụt sịt hỏi: “Bà Chu, cháu…cháu có chỗ nào khiến bà không hài lòng sao?”
Trời, không lẽ trước mặt trẻ con bà lại văng tục, chứ thực sự lúc này bà muốn chửi thề nha! Còn có hạng người như thế này sao? Ai đời con gái con đứa mà chạy xộc sang đòi chất vấn trưởng bối nhà trai? Mà nói hai từ “nhà trai” cũng không đúng, chuyện này từ đầu tới cuối là do một mình bà nội nó tự biên tự diễn, bên này đã nể mặt từ chối khéo léo rồi còn muốn gì nữa? Tự nhiên khóc lóc chạy sang đây là có ý gì? Không lẽ nó cũng nghĩ mình là tiên nữ người gặp người mê, nhà nó đưa ra yêu cầu là nhà bà phải mang sinh lễ sang cưới ngay thì mới chịu hả?
Bà Chu khách khí đáp lời: “Trân Trân là một cô gái tốt. Tuy nhiên thằng Tiểu Khải nhà bà vẫn còn nhỏ, nó chỉ to xác thôi chứ còn trẻ con lắm. Năm nay mới 18 tuổi, giờ nhắc tới chuyện hôn nhân đại sự thì sớm quá, nên bà mới trả lời bà nội cháu như vậy chứ không phải bà chê cháu không tốt.”
Nói xong lời này bà cũng không còn đủ kiên nhẫn tiếp tục đứng đây dông dài thêm nữa, bà lạnh nhạt nói: “Thôi cháu đi về đi, bà còn phải ra hậu viện cho gà ăn.”
Dứt lời bà đi thẳng ra sau nhà, mặc kệ Chu Trân Trân. Nó giống y như bà nội nó, đều là những người không biết phải trái, cố chấp, không chịu hiểu lí lẽ!
Thôi kệ, chuyện này coi như xong, con dâu cũng đã nói rồi không cần suy nghĩ nhiều cho nặng đầu, bà thoải mái ra sau nhà chăm bẵm đàn gà. Hiện giờ bà đang nuôi 8 con, để xem hôm nào bắt một con hầm cho vợ thằng tư tẩm bổ mới được.
===
Buổi tối về phòng, Lâm Thanh Hoà vừa cười khúc khích vừa kể lại chuyện này cho chồng nghe: “Anh lớn nhà ta coi bộ có giá dữ hen, bao nhà ngấp nghé rồi đó.”
Ngay cả Ông gia bên kia cô cũng lờ mờ đoán được ý tứ. Nếu không có gì thì tại sao hôm trước tết, mẹ Quốc Lương lại bảo cả Ông Mỹ Gia tới đây, chỉ cần một mình Ông Quốc Lương tới là được rồi mà.
Không biết chừng mẹ Quốc Lương muốn để con gái sang đây cho cô gặp mặt? Mà phải công nhận cô rất thích con bé thế nên mới gửi tặng chị ấy một bình trà bưởi mật ong để thông qua đó khéo léo bày tỏ tâm ý của mình.
Chu Thanh Bách không giống vợ, anh không có hứng thú với chuyện này cho lắm. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là lẽ tự nhiên, cưới vợ xong thì phân gia đưa nhau ra ở riêng đi, mau mau cả 3 thằng thì càng tốt.
Nói xong chuyện của thằng cả, Lâm Thanh Hoà chuyển sang đề tài kinh doanh, cô hỏi chồng: “Anh đã sử dụng quen tủ đông chưa?”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Quen rồi.”
Từ ngày đón cái tủ đông dung tích hơn 200l về tiệm, Chu Thanh Bách làm hàng yên tâm hơn hẳn. Vì tiệm anh bán sủi cảo nên phải sử dụng rất nhiều thịt, mùa đông còn đỡ chứ mùa hè cực kỳ khó khăn trong khâu bảo quản thực phẩm. Bây giờ có cái tủ này nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, thịt mua về chưa dùng tới cứ bỏ vào tủ cấp đông là xong, khi nào cần dùng chỉ cần lấy ra ngoài chờ rã đông là được.
Tô Đại Lâm cũng chạy sang đây gửi thịt, tuy hơi mất công một chút nhưng một cái tủ lạnh đắt quá, nhà anh chưa có điều kiện mua, phải tích tiền ưu tiên mua mặt tiền cửa hiệu trước đã.
Còn Lâm Thanh Hoà thì yêu cái máy giặt vô cùng, kể từ ngày có nó cô đỡ phải ngồi xổm giặt quần áo. Chắc sắp tới phải sắm cho cha mẹ chồng một cái mới được.
Mua sang đấy rồi thể nào nhà Chu Hiểu Mai cũng được dùng chung, nhưng kỳ thực Lâm Thanh Hoà không so đo việc này, mục đích của cô là để hai ông bà đỡ cực, thế nên có nhà Hiểu Mai hay không thì cô vẫn mua cho hai ông bà thôi.
Buôn chuyện chán chê, hai vợ chồng lại quay ra bận việc, Lâm Thanh Hoà soạn bài còn Chu Thanh Bách kết toán sổ sách tháng này.
Khoảng hơn 9 giờ, Lâm Thanh Hoà xong việc, cô liền ghé sang bên chỗ chồng nhiều chuyện.
Nhìn những con số biết nói trên mặt giấy, Lâm Thanh Hoà gật gù vừa lòng: “Chiếu theo tốc độ này thì chỉ 2 tháng là chúng ta có thể trả nợ cho chú Vương.”
Tổng lợi nhuận từ bốn cửa hàng rơi vào tầm 5000 đồng. Trong đó hai cửa hàng quần áo chiếm tỷ lệ cao nhất, tiếp đến là tiệm nước giải khát và cuối cùng là tiệm sủi cảo.
Tiệm sủi cảo trước giờ vẫn vậy, tháng nào cũng đều đều kiếm về hơn 300 đồng.
Tiệm nước giải khát thì đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Một phần vì vào hè, thời tiết nóng nực, nhu cầu uống nước có ga và ăn kem tăng cao. Uống nước thì tất nhiên phải nhấm nháp gì đó cho vui miệng thế nên hạt dưa và mấy món ăn vặt cũng rất chạy hàng.
Đối với các quyết sách của vợ, trước nay Chu Thanh Bách chưa từng có ý kiến vì trên cơ bản các ý tưởng cô đưa ra đều rất thiết thực và có khả năng sinh lời cao.
Gấp sổ sách lại, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hoà liền rủ chồng: “À, anh ơi, ngày mai hai đứa mình đi dạo phố đi.”
“Được.” Chu Thanh Bách sảng khoái đồng ý, sau đó anh nhìn vợ cười thâm ý: “Đến giờ nỗ lực vì con gái rồi!”
Không đứng đắn gì hết trơn, Lâm Thanh Hoà đỏ mặt nhéo anh xã một cái…
Và sau đó… tất nhiên là hai anh chị lại tiếp tục nỗ lực hết mình vì công cuộc “tạo người”….