Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 388: Đi chợ đen
Đối với đề tài này, Chu Thanh Bách không biết tiếp lời làm sao cho phải. Mấy việc đối ngoại anh có thể xử lý trơn tru ngon lành, chứ đụng chuyện đối nội là anh chịu chết.
Lâm Thanh Hoà cũng chẳng cần chồng nói gì, cô chỉ đang tự bộc bạch nỗi niềm mà thôi: “Nhưng xem ra cái anh chàng Lý Ái Quốc này cũng không tới nỗi tệ, chỉ là nơi sinh sống quá hẻo lánh, muốn đi tới đó phải băng qua đường núi nhỏ hẹp, hiểm trở, sơ sảy một cái là lăn xuống chân núi như chơi.”
Nói tới đây trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh con đường đá cheo leo, gập ghềnh uốn quanh ngọn núi Hồ Lô trong phim hoạt hình Hồ Lô Biến (1). Trời ơi! Nếu mà giống như vậy thì gian nan quá!
Chu Thanh Bách hỏi: “Ngày mai vợ chồng mình lái xe tới đó xem thế nào?”
Ngẫm nghĩ thấy ngày mai cũng không có việc gì, Lâm Thanh Hoà liền gật đầu: “Được đấy, vợ chồng mình đi đi.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Hoà không nổi lửa mà hai vợ chồng trực tiếp đi sang nhà chị cả Chu ăn cơm sáng.
Xong xuôi, cô cùng chồng lái xe tới nhà Lý Ái Quốc. Đúng là đường xá xa xôi, hai người xuất phát từ 7 giờ mà tới tận hơn 10 giờ gần 11 giờ mới tới nơi. Kiểu này cuốc bộ thì mất toi cả ngày trời chứ chẳng đùa.
Mà đấy là mới chỉ tới trấn thôi chứ chưa xuống đến thôn nhà Lý Ái Quốc đâu. Muốn đi vào đó thì phải vượt qua một đoạn đường núi chật hẹp nữa, lộ trình tầm 2 giờ đồng hồ. Thật ra, còn có thêm một cung đường khác cho mọi người lựa chọn, an toàn hơn nhưng không thể đi xe máy, phải đi bộ, trèo đèo lội suối và tốn gấp đôi thời gian, khoảng 4 giờ đồng hồ.
Đi không cũng mất nửa ngày trời, khoảng cách quá xa xôi!
Tất nhiên, vợ chồng Lâm Thanh Hoà không đi sâu vào trong thôn trang. Hai người họ nghỉ ngơi ở trấn trên, ăn cây kem giải nhiệt rồi quay về nhà.
Mục đích hôm nay tới đây là chỉ muốn xem thử cho biết chứ dựa vào tính tình cẩn trọng của con bé Tam Ni cùng tư duy của người 18, 19 tuổi thì nhất định nó sẽ biết chọn đường xa mà an toàn chứ không mạo hiểm đi đường núi cheo leo, thế nên cũng không cần quá lo lắng. Mà có lẽ bây giờ lo lắng cũng vô dụng, bước ngoặt này là do nó chọn, nó phải kiên trì và mạnh mẽ tự mình đi tiếp thôi.
Lâm Thanh Hoà cũng đã suy nghĩ rồi, nếu sau này tìm được cơ hội thích hợp cô sẽ nghĩ cách đưa vợ chồng Chu Tam Ni và Lý Ái Quốc ra khỏi vùng núi, đi ra bên ngoài phát triển làm ăn. Dù sao thì ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, vấn đề y tế và giáo dục cho con trẻ chắc chắn sẽ gặp nhiều trở ngại.
Lúc Lâm Thanh Hoà và chồng về tới nhà thì đã quá giờ chiều, cũng chẳng cần phải nấu nướng hay đi đâu ăn cả, cô chỉ việc lật tay một cái là có đầy một bàn cơm tẻ và sủi cảo nóng hôi hổi.
Bữa xế được xử lý nhanh gọn. Ăn xong, Chu Thanh Bách đi sang nhà chị Hiểu Quyên, Lâm Thanh Hoà từ chối không đi vì cô thừa biết lúc này chị ta không thích mình, ngu gì tự vác mặt sang đó để tìm ngược.
Đúng là sai một li đi một dặm, nếu lúc trước không nhất thời mềm lòng nhận Hứa Thắng Mỹ thì giờ mọi việc đã không rơi vào thế cục khó mà nhìn mặt nhau như thế này.
Nhưng đó là giữa chị chồng và em dâu thôi, chứ Chu Thanh Bách và Chu Hiểu Quyên là chị em ruột thịt nên cũng không tới nỗi nào. Anh không chỉ sang nhà chị lớn mà còn tiện thể rẽ vào nhà chị Hiểu Cúc đưa tiền lương của Hổ Tử.
Vì ở nhà một mình quá rảnh rỗi, cho nên Lâm Thanh Hoà đóng cửa đi qua nhà Chu Đông và Thái Bát Muội chơi.
Hiện giờ Chu Đông đã không còn là thằng nhóc mồ côi trước kia nữa. Anh có một gia đình đầm ấm với cô vợ đảm đang khéo léo và bốn đứa con hai trai, hai gái xinh xắn đáng yêu. Vợ chồng lại biết bảo ban nhau chí thú làm ăn thế nên nếu nói nhà anh là hộ đứng đầu thôn thì cũng chẳng ngoa tí nào.
Lúc Lâm Thanh Hoà tới, Chu Đông đang lúi húi tu bổ chuồng heo.
Thoáng trông thấy cô, Chu Đông cao hứng hô to: “Thím!”, rồi anh quay sang dạy đám con trai, con gái: “Mấy đứa mau chào bà thím đi.”
Hai giọng trẻ con ngọng nghịu và non nớt đồng thanh vang lên: “Bà thím!”
Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ, cô bóc gói kéo sữa, phát cho mỗi đứa hai viên rồi để phần còn lại lên bàn nước.
Chu Đông gọi vọng ra hậu viện: “Bát Muội ơiiii, thím sang chơi này em.”
Nghe tiếng chồng gọi, Thái Bát Muội nhanh nhẹn ẵm thằng con trai út từ nhà dưới đi lên, nhìn thấy Lâm Thanh Hoà cô cũng rất vui mừng: “Thím lần nào cũng vậy hết, sang chơi là được rồi sao còn mua kẹo làm gì.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Nào đáng gì đâu, có mấy cái kẹo lót tay cho tụi nhỏ nó mừng.”
Thái Bát Muội đưa con cho chồng bế, cô đi vào nhà trong rửa sạch ly rồi rót nước mang ra tiếp khách.
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Trang trại hiện nuôi bao nhiêu con gà?”
Thái Bái Muội nhỏ giọng thì thầm: “Cháu chỉ nói với thím thôi nhé, thím đừng nói với ai đấy.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Ừ, việc này ai lại đi rêu rao ra bên ngoài.”
“Hơn 600 con.” Thái Bát Muội thì thào như đi ăn trộm nhưng đáy mắt lấp la lấp lánh ánh lên ý cười rạng rỡ.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Số lượng thì được rồi đấy nhưng hình như thím thấy công tác vệ sinh chưa được tốt lắm thì phải.”
Vừa bước qua cửa là cô ngửi thấy mùi hôi xộc thẳng lên mũi.
Thái Bái Muội nói: “Mỗi ngày nhà cháu đều dội nước rửa sạch một lượt.”
Lâm Thanh Hoà nghiêm túc nói: “Rửa thế không ăn thua. Ít nhất cũng phải kỳ cọ cả trong lẫn ngoài ngày hai lần sáng, tối. Đừng tiết kiệm chút tiền rồi lúc dịch bệnh thì lại mệt. Hôm nào cậu ba nhà thím tới thu trứng thì nhờ cậu ấy mua giúp mấy bình nước khử trùng trên bệnh viện huyện ấy. Hai ngày xịt tiêu độc một lần cho chắc ăn.”
“Vâng.” Chu Đông nghiêm túc đồng ý.
Lâm Thanh Hoà khen ngợi: “Hai vợ chồng còn trẻ mà chăm chỉ ra phết. Hình như thím còn nghe thấy tiếng heo hả?”
Thái Bát Muội cười cười: “Vâng, cháu nuôi hai con heo ở hậu viện.”
Lao động trong nhà phân chia rất rõ ràng, Chu Đông phụ trách công việc đồng áng còn Thái Bát Muội ở nhà chăn nuôi gia súc, gia cầm.
Bận thì đúng là bận thật nhưng tiền chảy vào như nước, chỉ tính riêng việc bán trứng thôi, một tháng cũng thu về không ít.
Thị trường tự do mở cửa dẫn tới hiệu lực của tem phiếu giảm đi đáng kể, cùng với đó là nhu cầu mua bán của người dân ngày một tăng mạnh dẫn tới giá thành trứng gà được đẩy cao hơn trước, tăng từ 3 hào lên hơn 4 hào cho một cân.
Lâm Thanh Hoà thật lòng coi trọng cặp vợ chồng trẻ này, hai đứa nó chỉ dựa vào lời gợi ý của cô mà có thể xây dựng được cơ ngơi đồ sộ như ngày hôm nay, phải nói là rất nỗ lực và có chí tiến thủ. Với quy mô chăn nuôi lớn chừng này thì ước tính tiền bán trứng hàng tháng phải ngang ngửa thu nhập tiệm sủi cảo nhà cô chứ không thể ít hơn.
Có khi chẳng mấy mà nhà nó trở thành vạn nguyên hộ đầu tiên của thôn Chu gia ấy chứ.
Ngồi chơi tán gẫu một lát, cô đứng dậy ra về ấy vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Thanh Bách đâu. Mãi một lúc sau anh mới về tới, ước chừng hôm nay anh đi xấp xỉ 2 tiếng hơn.
“Anh qua đó nói chuyện sao rồi?” Lâm Thanh Hoà nhướng mày hỏi nhưng trong bụng đã có đánh giá riêng, khả năng cao là chị Hiểu Quyên từ chối lên Bắc Kinh.
Y như rằng, Chu Thanh Bách lắc đầu: “Chị ấy không muốn đi chỉ muốn gửi Thắng Cường cho anh.”
Lâm Thanh Hoà không cần hỏi thêm, cô biết chồng mình không đồng ý vì nếu anh ưng thuận thì bây giờ Hứa Thắng Cường đã theo tới đây rồi.
Ở quê không còn việc gì nữa, cô cùng chồng chuẩn bị xuất phát quay lại Bắc Kinh. Anh cả, anh hai Chu và một số hàng xóm thân thích tới nhà nói lời tạm biệt, hẹn ngày gặp lại. Hai vợ chồng vẫy tay chào mọi người rồi lên xe máy phóng tới huyện thành.
Đến nơi, Lâm Thanh Hoà bảo Chu Thanh Bách rẽ vào xưởng gỗ thăm Chu Hạ một chút.
Chắc có lẽ Chu Hạ thích làm mộc hơn đi học thật, nó học nghề rất hăng hái, bây giờ đã có thể tự mình chế tạo được một số gia cụ đơn giản. Nó cũng rất bận rộn nên ngoài dịp nghỉ Tết về thăm nhà thì hầu như toàn bộ thời gian trong năm nó đều ở tại xưởng gỗ làm việc.
Thăm Chu Hạ một chút, Chu Thanh Bách chở vợ tới cửa hàng cậu ba Lâm trả xe máy rồi vòng sang tạm biệt anh chị ba. Xong đâu đó, hai vợ chồng ngồi xe ôtô lên thành phố.
Tới thành phố thì đã nhỡ mất chuyến xe lửa cuối cùng nên hai vợ chồng quyết định nghỉ lại đây một đêm.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm mà cũng không có việc gì làm, Lâm Thanh Hoà liền rủ chồng: “Anh muốn đi xem chợ đen một chút không?”
Không phải khoác lác chứ chợ đen ở huyện hay thành phố, thậm chí là trên tỉnh thì Lâm Thanh Hoà cũng đều thuộc nằm lòng.
“Ừ.” Đi thì đi, đi đâu cũng được, Chu Thanh Bách thật ra không có ý kiến gì.
Thế là hai vợ chồng thẳng tiến chợ đen xem có gặp may vớ được món hời nào không. Chuyến đi buôn năm nay cũng kiếm được một khoản kha khá nhưng trên cơ bản cô đều mang ra chi tiêu, mua sắm hàng hoá gần hết rồi.
===
(1) Phim hoạt hình “Hồ Lô Biến” hay còn có những tên khác như “Anh em hồ lô”, “Bảy anh em hồ lô” được hàng phim Shanghai Animation Film Studio sản xuất năm 1987.