Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 389: Tin tức chấn động
Đó một cái xe vận tải đậu lù lù trong không gian riêng là chiếm mất bao nhiêu tiền rồi, ngoài ra còn có máy giặt, tủ đông, máy ảnh, đồng hồ này nọ. Trả lại khoản tiền đã tạm ứng để mua xe trước đó thì giờ trong tay Lâm Thanh Hoà chỉ dư lại hơn một ngàn đồng tiền mặt.
Hôm nay tới chợ đen, cô chủ yếu muốn nhìn xem có vàng vòng gì đó không. Thời kỳ mở cửa, vàng đã bắt đầu xuất hiện trên thị trường, giá cả tương đối đắt đỏ. Tuy nhiên nhà nước vẫn chưa cho phép mua bán tự do, tất cả các giao dịch phải ngầm thực hiện bên dưới, tạo kẽ hở cho một số người mua đi bán lại kiếm lợi nhuận.
Mục tiêu là vàng thế nhưng Lâm Thanh Hoà lại phát hiện ra một bất ngờ lớn.
Ở chợ đen cô nhìn thấy Đại Viên Đầu.
Đại Viên Đầu là đơn vị tiền tệ được sử dụng trong thời dân quốc. Hiện nay nó được liệt vào danh mục đồ cổ, trong tương lai rất có giá trị. Từ ngày xuyên về đây cô đã thu thập được rất nhiều đồ cổ nhưng đây là lần đầu tiên bắt gặp món hàng này.
Tổng cộng có tất cả 10 Đại Viên Đầu, toàn bộ đều được bảo quản rất cẩn thận. Tuy nhiên giá cả không hề rẻ, người bán đòi 40 đồng cho 1 Đại Viên Đầu, tức là để mua cả 10 Đại Viên Đầu thì phải bỏ ra những 400 đồng.
Anh thanh niên bán hàng vừa nhịp nhịp chân vừa nói: “Cái này là đổ cổ, có giá trị lưu giữ, bây giờ người bên ngoài bắt đầu thu mua dữ lắm. Cô nhanh tay mua trước mai sau giá cả tăng cao tha hồ mà kiếm lời.”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Mai sau tăng hay giảm còn chưa biết nhưng giờ anh hét cái giá này thì cũng quá đáng quá rồi. Tiền là mồ hôi công sức chứ có phải rác đâu mà vung qua cửa sổ.”
Người thanh niên vội nói: “Ấy ấy sao chị lại nói là vung tiền qua cửa sổ? Tôi đảm bảo đáng giá. Không tin chị nhìn xem. Đây này, mười đồng bạc sáng bóng thế này, không sứt sẹo gì hết, trên mỗi hình lại có hoa văn khác nhau, hàng hiếm đấy, không phải chỗ nào cũng có đâu!”
“Hiếm thì sao giờ này anh vẫn chưa bán được cho ai?” Lâm Thanh Hào phóng một câu trúng đích.
Người thanh niên nhíu mày không ba hoa chích choè nữa mà nghiêm túc nói: “Được rồi, giảm cho cô mỗi Đại Viên Đầu 5 đồng, giá này là kịch sàn rồi đấy, cô mua thì mua không mua thì thôi.”
Bởi vì 10 đồng bạc này khắc hoa văn hoàn toàn khác nhau, cực kỳ có giá trị lưu trữ nên Lâm Thanh Hoà rất muốn mua vào, nhưng hiển nhiên cái giá này vẫn còn quá cao, phải ép xuống nữa.
Chu Thanh Bách nãy giờ đứng bên quan sát, tới thời điểm mấu chốt anh mới thủng thẳng ấn định con số 200 đồng cho 10 Đại Viên Đầu.
Tuy rằng bị chém đứt một nửa giá nhưng khi nhìn thấy Chu Thanh Bách lấy ra một xấp 20 tờ đại đoàn kết, cặp mắt người thanh niên lập tức hấp háy sáng rực lên.
Hắn khẽ cắn môi suy tính, hiếm lắm mới gặp được khách ôm lô, thôi tới luôn! Thuận mua vừa bán, hai bên tiền trao cháo múc!
Lâm Thanh Hoà hí hửng nhận hàng: “Mang về bỏ vào bộ sưu tập của em!”
Nếu 400 đồng thì chắc chắn cô sẽ không mua, để tiền mua vàng còn lợi hơn. Nhưng anh xã đã thành công ép giá xuống còn một nửa, bỏ ra 200 đồng mua 10 Đại Viên Đầu là hoàn toàn xứng đáng. Cất lên sau này cho nhóm cháu nội tham khảo học hỏi cũng tốt.
Hai vợ chồng tiếp tục đi dạo loanh quanh, phải công nhận một điều ăn theo sự phát triển của xã hội, khu vực chợ đen càng lúc càng phồn vinh.
Tuy thị trường bây giờ đã được tự do mua bán nhưng chợ đen vẫn có chỗ đứng riêng của nó, bởi có rất nhiều thứ không được giao dịch công khai và chợ đen chính là nơi tiêu thụ lý tưởng.
Đi tiếp một đoạn, Lâm Thanh Hoà mua thêm được 2 cái trâm vàng của một bà lão, 1 cái vòng tay cùng 2 cái nhẫn vàng từ một cậu thanh niên.
Hiện giờ trong không gian riêng của Lâm Thanh Hoà đang trữ rất nhiều vàng bạc châu báu, nếu xét theo trị giá đời sau thì phải lên tới hơn trăm vạn.
Tuy nhiên từ khi chân chính sở hữu căn nhị tiến tứ hợp viện cùng 5 bất động sản tại thủ đô Bắc Kinh, Lâm Thanh Hoà không quá coi trọng mấy thứ này nữa. Vàng bạc thì vẫn luôn luôn quý giá nhưng hiển nhiên nó không có giá trị bằng nhà đất.
Như vậy tính ra bao năm tích cóp được từng ấy vàng cũng chỉ đủ mua một căn hộ chung cư tầm trăm mét vuông tại thành phố loại 3, loại 4 mà thôi.
Nhưng gặp dịp thì mua, cũng chẳng thiệt đi đâu tí nào. Dù sao mấy thứ lóng lánh này Lâm Thanh Hoà cũng khá thích, phong cách cổ xưa, chế tác tinh xảo, nhìn rất đẹp mắt.
Lướt một vòng, không còn gì để mua nữa, hai vợ chồng quay về nhà khách nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Hoà khát nước, lật tay lấy một cây kem ra ăn. Trước khi đi cô đã tích trữ rất nhiều kem đặng kịp thời giải khát những lúc nóng nực và mệt mỏi.
Thấy cô vợ nhỏ hí hoáy chuẩn bị bóc kem, Chu Thanh Bách nhíu mày: “Em ăn nhiều quá.”
Lâm Thanh Hoà chun mũi: “1 cây nữa thôi mà.”
Chu Thanh Bách lừ mắt, Lâm Thanh Hoà lập tức chữa cháy: “Em ăn bù cho ngày mai, ngày mai nhất định em không ăn nữa.”
Chu Thanh Bách nghiêm nghị: “Hôm nay em đã ăn hai cây rồi.”
Lâm Thanh Hoà đảo mắt uyển chuyển di dời chủ đề: “À, anh nói gì với chị Hiểu Quyên thế?”
Chu Thanh Bách lắc đầu bất đắc dĩ nhưng cũng kệ cô vợ nhỏ, cô thích thì để cô ăn tuy nhiên chỉ chiều nốt hôm nay thôi, từ mai anh sẽ quản thật chặt, muốn thực hiện ước mơ ẵm bồng cô con gái thì không thể ăn nhiều đồ lạnh. Anh nhàn nhạt nói: “Anh hỏi chị có muốn lên Bắc Kinh làm ăn không.”
Nhưng Bắc Kinh là nơi nào chứ, đâu phải muốn là có thể đi, đi rồi thì heo gà trong nhà ai nuôi, ruộng đồng ai cấy? Hơn nữa lại không phải dân Bắc Kinh, đang yên đang lành lên đó làm gì? Trên cơ bản Chu Hiểu Quyên không cần suy nghĩ mà lập tức từ chối lời đề nghị của cậu út. Sau đó chị còn không quên bóng gió trách cứ Lâm Thanh Hoà: “Chị có tuổi rồi, chả mong cầu gì chỉ mong con cái không lớn, trưởng thành là được. Bắc Kinh thì chị không đi được nhưng Cường Tử nó rất muốn đi.”
Chu Thanh Bách xưa nay là người ăn ngay nói thật, kể cả chị ruột thì anh cũng có sao nói vậy thôi: “Cường Tử không hợp với công việc bán hàng.”
Cả họ nhà này làm gì có ai không biết tính tình Hứa Thắng Cường, để nó ở nhà cấy cày làm nông gia còn ổn chứ đưa nó ra ngoài chẳng sớm thì muộn thể nào cũng xảy ra chuyện.
Thuốc đắng giã tật, lời thật mất lòng. Quả nhiên, những lời cậu út không khác nào xát muối vào tim Chu Hiểu Quyên. Hết người này tới người kia khinh thường Thắng Cường nhà chị. Ủa? Con trai chị có chỗ nào kém anh kém em mà những đứa khác làm được nó thì không? Chưa thử làm sao biết nó không được? Hơn nữa, không phải vợ cậu là giáo viên đại học Bắc Kinh sao? Vợ cậu dạy bao nhiêu sinh viên mà không dạy được cháu mình à? Con trai chị cũng đâu đến nỗi ngu dốt mà dạy không thành? Cứ đưa nó lên đó chỉ dẫn 1 tuần không được thì 1 tháng, trước sau gì chả biết làm, mắc gì hết lần này tới lần khác ngăn cản nó phát triển?
Trực tiếp nghe được tiếng lòng chị gái, Chu Thanh Bách cau mày rồi anh quay sang nhìn thằng cháu trai đứng không ra dáng, ngồi không ra hình, tác phong thì lấc ca lấc cấc. Chu Thanh Bách lắc đầu ngao ngán, có tiếp tục ở đây nói nữa thì cũng chẳng đi đến đâu, vì thế anh trực tiếp đứng dậy đi sang nhà chị Hiểu Cúc.
Rõ ràng mục đích lần này về là để tìm chị Hiểu Quyên nói chuyện nhưng cuối cùng thời gian ngồi ở nhà chị Hiểu Cúc còn lâu hơn. Khi đi, chị còn tặng một túi hạt mè. Vì biết vợ thích ăn món này thế nên anh vui vẻ nhận lấy.
Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện tương tự cho mà xem.”
Hiện tại cô cũng chả cảm thấy hối hận hay tự trách mình khi không đeo ách giữa đàng nữa. Bởi vì cô đã nhận ra thói đời là vậy, lòng người cũng vậy. Lúc nghèo khổ khó khăn ai cũng giống ai thì thân thân thiết thiết, nhưng chỉ cần một bên phất lên, xuất hiện sự chênh lệch là lòng đố kỵ và ganh ghét cũng theo đó dâng lên.
Kéo theo là hàng loạt những trách nhiệm và nghĩa vụ mà cho dù mình không muốn thì cũng vẫn phải gánh, nếu không sẽ ăn đủ những lời oán hận, nhiếc móc. Chỉ vì họ khó khăn, cực khổ và yếu thế hơn nên họ tự cấp cái quyền bắt mình phải chăm lo, đùm bọc và nâng đỡ họ. Nghe thì nực cười thế đấy, nhưng nó đã trở thành quy định bất thành văn từ muôn thuở nay!
Chu Thanh Bách chẳng bận tâm, anh nói với vợ: “Cứ kệ đi.”
Đối với anh, việc này quá đơn giản, chị Hiểu Quyên thích bất mãn thì cứ việc bất mãn, không ở chung một chỗ, không gây phiền phức cho nhà anh là được.
Suy cho cùng đâu ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Nếu có thể hiểu và thông cảm cho nhau thì cám ơn, còn không thì đành chịu thôi, chứ biết làm sao bây giờ?!
Ngày hôm sau, hai vợ chồng lên tàu về Bắc Kinh và chờ đón họ là một tin tức vô cùng chấn động….