Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 390: Triệu Quân
Xuống tới thủ đô, địa điểm đầu tiên mà Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách chọn ghé là tiệm sủi cảo.
Lúc này, trong tiệm có ông Vương, anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai và bà Mã, thoạt nhìn bên ngoài, hết thảy mọi chuyện đều vô cùng bình thường, nhưng vừa nhìn thấy ba mẹ về, hai anh em Chu Toàn đều kích động đến đỏ bừng cả mặt.
Chưa bao giờ chúng nó trông mong ba mẹ như đợt này, phải nói là trông đứng trông ngồi, vì sự tình phát sinh quá đỗi bất ngờ và kinh hoàng, hai đứa nó luống cuống không biết phải giải quyết ra sao. Thì cũng đúng thôi, ba mẹ và anh cả đều vắng mặt, người lớn nhất hiện tại là Chu Toàn thì cũng mới 16 tuổi đầu.
Sau một thời gian mới gặp lại các con, Lâm Thanh Hoà vui mừng khôn xiết nên chẳng kịp để ý tới chút thay đổi nho nhỏ, cô lấy cái máy ảnh từ trong túi ra hí hửng khoe với con trai: “Đây là máy ảnh nhập khẩu Đức chính hiệu đấy nha. Đắt lắm đó, nhưng xét thấy các con ngoan ngoãn nên ba mẹ cắn răng mua cho hai đứa đấy.”
Ước ao bao tháng ngày, cuối cùng cũng nhìn được món đồ trong mơ, nhưng ngay tại thời điểm này Chu Quy Lai cười còn khó coi hơn cả khóc.
Chu Toàn đã lớn nên khả năng giữ bình tĩnh tốt hơn, nó nhanh tay đi vào bếp luộc hai chén sủi cảo, bưng ra rồi nói: “Ba mẹ đi xa chắc đói bụng rồi, ba mẹ ngồi xuống ăn lót dạ đi đã.”
Lúc này, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà đã phát hiện ra điểm bất thường, nhưng hai người chưa nói gì vội, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn, cầm đũa bình tĩnh ăn sủi cảo.
Thật ra không chỉ có hai đứa nhỏ mà thái độ của chú Vương và thím Mã cũng khang khác ngày thường, tuy nhiên tiệm vấn mở cửa bán buôn bình thường cho thấy sự việc chắc không đến nỗi quá nghiêm trọng, Lâm Thanh Hoà vừa ăn vừa bâng quơ hỏi: “Ở nhà có chuyện gì à?”
Chu Quy Lai gấp muốn chết, nó chỉ chờ câu hỏi này của mẹ là sẵn sàng mở máy méc nhưng Chu Toàn nhanh tay nhanh mắt kéo thằng em lại, nó giành nói trước: “Ba mẹ cứ ăn cơm trước đi, ăn xong đi tắm một cái cho mát mẻ rồi sau đó con sẽ nói chuyện với ba mẹ sau.”
Đường xá xa xôi, ba mẹ rong ruổi bao ngày trời, khẳng định mệt lắm rồi. Dù gì việc cũng đã xảy ra, nói trước nói sau chẳng khác gì, từ từ nói cũng được, không nhất thiết phải nóng vội.
Chu Thanh Bách nhíu chặt chân mày, nghiêm khắc ra lệnh: “Nói đi!”
Chu Quy Lai không nhịn được nữa, trực tiếp thông báo một tin tức chấn động không khác gì bom nguyên tử: “Ba! Mẹ! Chị Thắng Mỹ mang thai rồi!”
Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà ngay lập tức khựng lại tại chỗ, ngồi nghệt ra như phỗng!
Ông Vương ở kế bên buông tiếng thở dài, bà Mã đang rửa chén thì trầm mặc đi xuống.
Lâm Thanh Hoà buông đũa muỗng, nhìn về phía hai thằng con trai, lạnh giọng hỏi: “Chuyện này có thật không? Con xác định mình không nói sai đấy chứ?”
Chu Thanh Bách đánh mắt nhìn về phía thằng thứ hai, ý bảo nó trả lời.
Chu Toàn không chậm trễ, lập tức nói: “Vâng, khẳng định là không sai. Nhưng trước hết ba mẹ cứ ăn cho xong đi đã, ăn xong rồi qua bên nhà ông bà nội là biết rõ ngọn nguồn.”
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách không hỏi thêm gì nữa, mau lẹ cúi xuống ăn hết sủi cảo trong chén rồi lập tức đạp xe sang chỗ cha mẹ. Tuy nhiên, đi được nửa đường thì Lâm Thanh Hoà bảo Chu Thanh Bách rẽ qua tiệm bánh bao của Tô Đại Lâm trước.
Lúc này cả Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm đều đang trông quán, nhìn thấy anh chị tư tới, hai vợ chồng đều vui vẻ chào đón: “Chị tư, anh tư, hai anh chị lên khi nào? Đã ăn gì chưa?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ăn rồi, chị vừa từ tiệm sủi cảo qua.”
Nghe thấy vậy Chu Hiểu Mai liền đoán khả năng cao chị tư đã biết sự tình, vì thế cô hỏi luôn: “Chị biết chuyện rồi à?”
Lâm Thanh Hoà cũng không vòng vo, cô kéo cái ghế ngồi xuống rồi hỏi ngay: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tô Đại Lâm tiếp tục công việc buôn bán, còn Chu Hiểu Mai ngồi nói chuyện với anh chị tư.
Tác phẩm này chính là nhờ một tay người hàng xóm tốt - bà Hồ, Hồ lão thái!
Nhà mẹ đẻ của bà ta là Triệu gia, người gốc Bắc Kinh, kinh tế vào hàng khá giả. Mà ở thời này gia đình có điều kiện khá giả là đã có thể vỗ ngực, xưng tên, đi ngang đi dọc ở cái đất thủ đô này rồi.
Và tác giả của bào thai trong bụng Hứa Thắng Mỹ không ai khác chính là Triệu Quân, cháu trai bà Hồ.
Hiện tại, Triệu Quân đang nằm trong bệnh viên, nguyên nhân là bị ba anh em Chu Toàn, Hổ Tử và Cương Tử quây lại đánh hội đồng.
Thế nhưng mãi cho tới giờ, Triệu gia cũng không có một người dám tìm đến Chu gia bắt đền.
Bời vì nhập viện không chỉ có mình Triệu Quân mà còn có cả bà Chu.
Lúc biết chuyện cháu gái chưa chồng mà chửa, bà Chu không chịu nổi đả kích, lập tức lăn đùng ra ngất lịm. Mọi người bị một phen hú vía, hô hoán nhau đưa bà vào bệnh viện cấp cứu.
Nghe được tin này, cả bà Hồ lẫn Triệu gia đều sợ chết khiếp. Về cơ bản bà Chu tuổi tác đã cao, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì bất trắc thì chuyện này khó mà giải quyết êm xuôi. Đừng tưởng Chu gia từ nơi khác chuyển đến mà dễ bị ăn hiếp. Sản nghiệp nhà họ nhiều lắm, không đùa được đâu!
Hơn nữa, để mà truy cứu sâu xa thì lỗi từ con nhà mình mà ra.
Vậy nên mặc dù là một thanh niên to cao lực lưỡng, bị ba thằng thiếu niên vây đánh bầm dập mặt mũi thì Triệu Quân cũng như Triệu Gia đều không dám truy cứu trách nhiệm, mà còn khúm núm tới tận giường bệnh của bà Chu nhận lỗi.
Chu Hiểu Mai thở dài: “Mẹ xuất viện về nhà rồi, cũng không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ là chuyện của con bé Thắng Mỹ không biết bây giờ nên xử lý thế nào cho tốt.”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Xử lý tốt cái gì? Nó có bản lĩnh chưa kết hôn đã chửa, tính dùng kế ván đã đóng thuyền để giữ chân đàn ông. Hậu quả sau này thế nào nó nên liệu trước. 18 tuổi không còn là trẻ vị thành niên nữa, phải chịu trách nhiệm với mọi quyết định cũng như việc làm của mình.”
Tạm thời chưa nói tới Triệu Quân, nói về Hứa Thắng Mỹ trước. Nó là con gái mà tác phong không đoan chính, không biết giữ mình thì lấy tư cách gì bắt người khác đi sau thu dọn tàn cục?
Để mà so sánh ra thì Lý Ái Quốc còn tử tế và có trách nhiệm gấp vạn lần Triệu Quân.
Nếu gác ở đời sau, chuyện này cũng không có gì to tát vì trai gái sống thử trước hôn nhân là chuyện hoàn toàn bình thường, hợp thì tiến tới, không hợp thì chia tay yêu người khác. Dù sao tư tưởng đã mở ra, xã hội cũng tiến bộ hơn cho nên mọi người đều tôn trọng tự do cá nhân của nhau.
Thế nhưng bây giờ mới là năm nào? 1982, đầu thập niên 80 thôi, đúng là đã bước vào thời kỳ mở cửa nhưng xã hội vẫn còn rất khắt khe và đề cao truyền thống. Vậy mà Triệu Quân và Hứa Thắng Mỹ lại dám làm ra cái chuyện tày trời này!
Nếu không phải con cháu nhà mình, Lâm Thanh Hoà cũng chẳng thèm quan tâm, đằng này nó là cháu gái mình, lại còn là đứa do chính tay cô mang từ quê lên mới bực chứ. Thoắt cái, sắc mặt Lâm Thanh Hoà đen kịt!
“Chị tư, chị đừng tức giận. Chuyện này không thể trách chị được, cũng không thể trách bất cứ ai trong chúng ta!” Chu Hiểu Mai cũng vô cùng thất vọng về Hứa Thắng Mỹ.
Lâm Thanh Hoà hít vào một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi tiếp: “Triệu gia bên kia nói thế nào?”
Chu Hiểu Mai: “Họ nói sẽ chịu trách nhiệm.”
Bên đó đã đứng ra nhận trách nhiệm thì cũng xem như tạm yên ổn, nhưng Chu Hiểu Mai vẫn còn chút băn khoăn, cô nhíu mày nói: “Em cứ có cảm giác cái thằng Triệu Quân không phải là người tốt.”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Đây là người mà Hứa Thắng Mỹ tự tìm, tốt xấu nó tự chịu!”
Chỉ cần thằng đó thật lòng thương Thắng Mỹ thì đã không vì một chút dục vọng mà xuống tay huỷ hoại thanh danh con gái nhà người ta.
Đằng này nó lén lén lút lút tiếp cận một cô gái 18 tuổi, xuân xanh mơn mởn, mục đích đã quá rõ ràng rồi còn gì?
Nếu nó thực sự nghĩ tới chuyện kết hôn thì đã đường hoàng tới Chu gia xin phép. Khi ấy, tất nhiên nhà họ Chu sẽ không có ai phản đổi vì dù sao một cô gái quê như Thắng Mỹ được gả tới Bắc Kinh là một chuyện quá tốt. Đó là phúc phần của nó, nào ai nỡ ngăn cản?
Thế nhưng chúng nó lại làm mọi chuyện be bét cả ra, khiến hai bên gia đình không thể vui vẻ mà nhìn mặt nhau. Đây mà tính là thương à? Mười phần thì tới tám, chín phần là nó muốn chơi qua đường con gái nhà người ta.
Chỉ là Triệu Quân lại không ngờ rằng lần này vui chơi ra sản phẩm, Hứa Thắng Mỹ có mang!