Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391: Chịu Trách Nhiệm

Chương 391: Chịu trách nhiệm Chương 391: Chịu trách nhiệm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 391: Chịu trách nhiệm

Lâm Thanh Hoà đoán không chệch tí nào, cái mà Triệu Quân theo đuổi thực chất chỉ là ngoại hình của Hứa Thắng Mỹ.

Đúng là tên sao người vậy, Hứa Thắng Mỹ sở hữu gương mặt xinh đẹp, thanh tú cùng dáng người mềm mại, mảnh mai, tuy không thể so sánh với nét đẹp của Lâm Thanh Hoà thời trẻ nhưng đủ để ăn đứt đám con gái đồng trang lứa.

Trăng lên 18 trăng tròn, Hứa Thắng Mỹ cũng vậy, nó đang ở độ tuổi tròn trịa nhất, ngây thơ và trong sáng nhất, ánh mắt lúng liếng đa tình, thử hỏi làm sao Triệu Quân có thể cưỡng lại được?

Đặc biệt hắn đã bước vào hàng 25, bị người ta xếp vào cái nhóm quang côn ế vợ.

Thật ra nói hắn ế là không đúng, hắn tôn sùng chủ nghĩa tự do, không thích cuộc sống hôn nhân ràng buộc, chứ đàn bà thì hắn chẳng bao giờ thiếu. Ở cái đất Bắc Kinh này, Triệu Quân có thể vỗ ngực xưng tên mình là một tay chơi già đời, hưởng qua quá nhiều hoa thơm bướm lạ.

Ấy vậy mà khi gặp Hứa Thắng Mỹ rồi, Triệu Quân mới biết vẫn còn một loài hoa mình chưa hái, hoa đồng nội. Vì thế ngay từ cái nhìn đầu tiên gã đã cho ả vào tầm ngắm.

Nhưng quá đen cho tên lưu manh, con mồi lần này không non tơ như vẻ bề ngoài. Tuy tuổi tác còn trẻ nhưng Hứa Thắng Mỹ có đủ tâm cơ và thủ đoạn. Trong lúc Triệu Quân mê mẩn cơ thể mình thì nó cũng kịp thời bày ra một bàn cờ, mọi đường đi nước bước đều được toan tính kĩ càng.

Nếu có thể thành công gả cho Triệu Quân thì từ nay về sau nó đường đường chính chính là người Bắc Kinh. Triệu gia có tiền, cái này chính miệng bà Hồ đã khẳng định, nó sẽ chẳng cần đi làm mà vẫn đảm bảo ăn ngon mặc đẹp, tiền bạc rủng rỉnh. Là dâu hào môn rồi, để xem ông cậu bà mợ với cả bà dì út còn dám khinh thường nó nữa không?

Tới lúc ấy chắc chắn nó sẽ đón em trai lên, à không chỉ có em trai mà cả gia đình, nó sẽ đón cả nhà lên Bắc Kinh rồi sau đó sẽ tìm cách chuyển hộ khẩu, như vậy là danh xứng với thực trở thành người Bắc Kinh chứ gì, quá đơn giản!

Để đạt được mục đích, Hứa Thắng Mỹ đồng ý hẹn hò đi chơi với Triệu Quân vài lần, ỡm ừ theo hắn vào nhà nghỉ. Nhưng đừng tưởng nó trẻ người non dạ mà dễ xơi nha, nó rất biết cách đưa đẩy, chơi cái trò mèo vờn chuột khiến Triệu Quân phải trầy da tróc vảy mới chân chính nuốt được người đẹp vào bụng.

Trên thực tế Hứa Thắng Mỹ mới lên giường với Triệu Quân hai lần thì đã phát hiện mình mang thai.

Còn tên Triệu Quân, kì thực hắn không có ý định nghiêm túc với Hứa Thắng Mỹ. Đối với hắn, phụ nữ chỉ là một món đồ chơi, gặp dịp thì cặp kè vui vẻ, khi nào chán thì bỏ, kiếm em khác, đơn giản như đang giỡn vậy đó!

Cái loại mặt hàng tra nam khốn nạn này, đúng là đời nào cũng có, thậm chí nhiều là đằng khác!

Nhưng phàm ở đời chơi dao ắt có ngày đứt tay, ngàn phòng vạn phòng Triệu Quân không ngờ cái bụng Hứa Thắng Mỹ lại nhạy đến vậy, phỏng chừng ngay cái lần đầu tiên phá trinh, hắn đã trúng thưởng!

Triệu Quân rất muốn há mồm cãi cái thai không phải của mình nhưng không thể, vì thời gian thụ thai quá chính xác cộng với kinh nghiệm chơi gái nhiều năm hắn có thể xác nhận lần đó là lần đầu tiên của Hứa Thắng Mỹ và ngoài hắn ra thì cô ấy không qua lại với bất cứ người đàn ông nào khác.

Và hiển nhiên, sự tình bại lộ là do Hứa Thắng Mỹ cố ý bung ra. Nó không ngốc, thậm chí còn rất tinh ranh, vừa mơ hồ phát giác Triệu Quân không hề có ý định cưới mình, Hứa Thắng Mỹ ngay lập tức ra tay giành thế chủ động. Nó đi tìm bà Hồ, diễn cảnh uể oải, mệt mỏi, khó chịu trong người. Y như rằng, bà Hồ mắc mưu, nằng nặc kéo nó tới bệnh viện khám sức khoẻ bằng được.

Rồi cái gì tới cũng tới, kết quả đưa ra, Hứa Thắng Mỹ mang thai.

Bà Hồ gần như chết trân ngay tại chỗ, hai lỗ tai lùng bùng, kinh hãi nhìn vị bác sĩ trước mặt nhưng không nghe lọt bất cứ một thanh âm nào nữa.

Bà sợ! Phải nói là vô cùng-vô cùng sợ hãi!

Vốn từ đầu bà chỉ đơn thuần muốn giới thiệu Hứa Thắng Mỹ cho Triệu Quân. Bà rất ưng thuận cô gái này, vừa xinh đẹp lại nết na, đối với người lớn luôn gọi dạ bảo vâng ngoan ngoãn nhu mì, hơn nữa lại rất chăm chỉ chịu khó, mỗi lần quét sân là nó sẽ quét qua cả cổng nhà bà, rồi ngẫu nhiên sang Chu gia xem TV, bà đều thấy con bé khi thì rửa chén khi thì chăm em. Tóm lại bà cảm thấy lấy vợ phải lấy người như thế, cho nên mới giới thiệu cho cháu trai mình.

Mà Triệu Quân nhà bà điều kiệu không tồi, trai tài gái sắc quả là xứng đôi vừa lứa.

Nhưng ngàn vạn lần bà không dám nghĩ tới cái chuyện gạo nấu thành cơm, dù sao cũng thuộc thế hệ người xưa, tư tưởng vô cùng bảo thủ và truyền thống, làm sao dám mưu tính kế này?! Thực chất bà chỉ định giới thiệu hai đứa trẻ gặp mặt, đi chơi, làm quen, tìm hiểu nhau, ai mà ngờ thằng cháu nhà mình lại làm cháu gái nhà người ta lớn bụng có chết không cơ chứ?!

Chuyện sau đó không cần phải kể tiếp nữa.

Chu Toàn lập tức kéo Hổ Tử và Cương Tử đi tìm Triệu Quân, đập cho gã tra nam một trận nhừ tử.

Bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, Triệu Quân vẫn còn la hét muốn báo thù. Vì lúc bị đập hắn chưa biết tin Thắng Mỹ có chửa nên đang tính nhân cơ hội này chia tay con nhỏ đó luôn cho rảnh nợ. Nhưng sau khi biết sự thật, nhẩm tính ngày phát sinh quan hệ, nhận ra cái bào thai đích thực là của mình, Triệu Quân xẹp lép như quả bóng xì hơi.

Mà hai ông bà Triệu, sau khi hay tin con trai bị đánh nhập viện thì vô cùng phẫn nộ, ở cái đất Bắc Kinh này cũng có kẻ dám giỡn mặt Triệu gia cơ à? Đang hùng hùng hổ hổ định đi tính sổ thì bà Hồ tới, nói rõ ràng sự tình, còn kể chi tiết điều kiện kinh tế cũng như gia thế nhà họ Chu. Nghe xong, ông bà Triệu lập tức chuyển thái độ từ tức giận sang cao hứng cực kỳ.

Ông bà không vui sao được vì Triệu Quân là con trai thứ hai trong nhà, trên nó có một anh lớn, dưới có hai em nhỏ, cả 3 đều đã cưới vợ yên ổn cả rồi, duy chỉ còn mình thằng thứ 2 này là cứ lông nhông mãi không chịu thành gia lập thất. Năm nay cũng đã 25 tuổi rồi, bậc làm cha làm mẹ vội muốn chết mà nó thì cứ cà lơ phất phơ.

Sự tình trước mắt kể ra cũng hơi mất mặt nhưng kệ, cưới vợ cho con trai quan trọng hơn mặt mũi. Với cả, rước Hứa Thắng Mỹ vào cửa là coi như mọi chuyện được giải quyết êm xuôi, không phải sao?

Còn về Chu gia…sau này hai nhà kết thành thông gia, thành lập mối quan hệ họ hàng thân thích, khúc mắc lớn tới đâu cũng xoá bỏ được thôi.

Ông bà Triệu khấp khởi mừng thầm vào bệnh viện thăm con trai đồng thời bày tỏ tâm ý. Kỳ thực từ đầu chí cuối, Triệu Quân chưa một lần có ý định cưới Hứa Thắng Mỹ về làm vợ nhưng trước thái độ rõ ràng của ba mẹ cộng với sự việc đã tới bước này, có chạy đằng trời cũng không thoát, hắn đành nghiêm túc ngẫm nghĩ lại. Để mà nói về phương diện tình cảm thì hắn không quá thích cô nàng Hứa Thắng Mỹ nhưng được cái cô ta ngoan hiền nhu nhược, bảo gì nghe nấy, nếu không thì đã không bị hắn lừa thất thân. Ơhm, kể ra lấy một con vợ biết nghe lời cũng khá tốt, dễ khống chế, sau này có ra ngoài chơi cũng không sợ phiền phức…suy đi ngẫm lại một hồi, cuối cùng Triệu Quân gật đầu đồng ý.

Chính vì cái gật đầu này mà hai ngày hôm nay mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống.

Yên lặng nghe Chu Hiểu Mai thuật lại một lần, Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Chuyện này chị cũng không dám làm chủ thay nó. Tốt nhất là nó nên tự mình gọi điện về quê báo tin cho cha mẹ, để hai người họ lên đây mà chủ trì đại cục.”

“Hôm trước nó gọi điện thoại về rồi.” Không hổ danh chị em tốt, Chu Hiểu Mai cũng có suy nghĩ y như Lâm Thanh Hoà, sự việc này quá mất mặt, con dại cái mang, cha mẹ nó lên mà gánh, đừng mong cô đứng ra.

Đại khái nắm được sự tình, Lâm Thanh Hoà liền đứng dậy rồi nói: “Thôi hai vợ chồng tiếp tục buôn bán đi, anh chị về xem cha mẹ thế nào đã.”

Chắc giờ mẹ chồng phải đau thấu tâm can chứ chẳng đùa. Được hai bà hàng xóm tưởng thân thiết hoá ra toàn cực phẩm. Một người thì nhăm nhe cháu trai, một người thì dòm ngó cháu gái. Thật đúng là chơi với bạn hết lòng, bạn chơi lại hết hồn!

Chu Thanh Bách nãy giờ không lên tiếng nhưng sắc mặt đen xì. Anh lầm lì chở vợ tới nhà cha mẹ.

Lúc này, Hứa Thắng Mỹ không ở tiệm quần áo bán hàng mà nghỉ ngơi ở nhà ông bà ngoại.

Hai vợ chồng dừng xe trước cổng, đập vào mắt là cảnh tượng Hứa Thắng Mỹ đang ngồi trong sân ăn trái cây, bên cạnh là bà Hồ đang ân cần chăm sóc. Hẳn là bà ta mang thức ăn sang tẩm bổ cháu dâu tương lai đây mà.

Nhìn thấy cậu mợ tới, Hứa Thắng Mỹ theo phản xạ đứng bật dậy, hơi chột dạ chào: “Cậu út, mợ út!”

Bà Hồ cũng hơi xấu hổ, bà lúng túng trình bày: “Cậu út và mợ út của Thắng Mỹ à, hai người đừng phiền lòng. Chờ Triệu Quân xuất viện nó sẽ cùng Thắng Mỹ về quê đón ông bà thông gia lên đây, rồi tổ chức hôn lễ chính thức rước Thắng Mỹ về Triệu gia. Chắc chắn nó sẽ chịu trách nhiệm với con bé. Hai người cứ yên tâm.”

Bình Luận (0)
Comment