Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 428 - Chương 428: Chiến Tranh Lạnh

Chương 428: Chiến tranh lạnh Chương 428: Chiến tranh lạnh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 428: Chiến tranh lạnh

Nghe Hứa Thắng Mỹ trình bày xong, Chu Thanh Bách liền quay sang hỏi Hứa Thắng Cường: “Muốn đi học lớp bổ túc ban đêm?”

Mặc dù không muốn đi một tí nào, nhưng bị bà chị nói ra rả suốt cả quãng đường, Hứa Thắng Cường đành nhắm mắt nhắm mũi nói dối: “Dạ vâng, cậu út, cháu muốn đi.”

Chu Thanh Bách hỏi tiếp: “Biết được bao nhiêu chữ?”

Thấy thằng cháu cứ ấp a ấp úng, Chu Thanh Bách đưa tờ thực đơn sang rồi nói: “Đọc một lần xem nào.”

Da đầu Hứa Thắng Cường tê rần, nó miễn cưỡng cầm tờ giấy lên trúc trắc đọc chữ được chữ mất.

Đầu mày Chu Thanh Bách nhăn tít, anh nói với Hứa Thắng Mỹ: “Việc này cậu sẽ về nói lại với mợ út. Trên lầu hai có quyển từ điển Nhị Ni học xong rồi đấy, cháu lên lấy cho Cường Tử đem về tự học đi.”

Hứa Thắng Mỹ là đứa khôn ngoan, chỉ cần nghe ý tứ là nó nắm bắt được trọng điểm ngày, nó mừng rỡ leo lên lầu lấy sách xuống rồi tươi cười nói với cậu: “Cháu cảm ơn cậu út, cháu nhất định sẽ giám sát Cường Tử học hành cẩn thận.”

Chu Thanh Bách không nói gì nữa, bảo hai chị em nó đi về trước.

Đợi Lâm Thanh Hoà tan trường về tới tiệm, Chu Thanh Bách liền kể lại chuyện này cho vợ nghe. Lâm Thanh Hoà không nói không rằng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ông chồng.

Chu Thanh Bách ho khan một tiếng rồi nói: “Thôi kệ, cứ cho nó đi học đi.”

Lúc này Lâm Thanh Hoà đang rất bực bội: “Đi thì được rồi nhưng những chuyện này anh tự mình giải quyết lấy, đừng có tìm em.”

Đó là cháu ruột anh, anh muốn giúp đỡ, cô hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng nó với cô chẳng có quan hệ gì cộng thêm bài học nhớ đời ở chỗ Hứa Thắng Mỹ, vậy nên đừng hy vọng cô ra mặt làm bất cứ việc gì.

Chu Thanh Bách thở dài bất đắc dĩ: “Để anh dẫn nó đi báo danh.”

Lâm Thanh Hoà liếc xéo một cái, chẳng thèm nói thêm lời nào nữa, xách túi đi thẳng tới tiệm quần áo.

Chu Nhị Ni đang làm kiểm kê, nhìn thấy Lâm Thanh Hoà tới thì vô cùng bất ngờ: “Ơ, sao thím lại tới đây giờ này?”

Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Ừ, thím đến xem một chút”, sau đó cô nói thêm: “Chắc sắp tới Hứa Thắng Cường sẽ đi học lớp bổ túc ban đêm cùng mấy đứa đấy.”

Chu Nhị Ni chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.

Lâm Thanh Hoà ngồi xuống xem sơ qua sổ sách: “Hôm nay bán cũng được đấy nhỉ.”

“Vâng.” Chu Nhị Ni gật gật đầu rồi lựa lời an ủi: “Chuyện Thắng Cường cứ kệ nó thôi thím ạ, thím cũng đừng vì thế mà phiền lòng.”

“Không phiền lòng, có gì mà phiền lòng chứ, chỉ sợ nó đi học rồi lại gây ra chuyện thôi. Nó mới đánh người ta nhập viện kia kìa. Cô giáo Dương dạy cùng trường với thím ở cùng khu nhà với Triệu gia nên biết chuyện, hôm nay cô ấy mới nói cho thím nghe xong.” Lâm Thanh Hoà đáp nhưng mắt vẫn nhìn xuống quyển sổ, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Cô giáo Dương vốn không biết Hứa Thắng Cường là cháu ngoại Chu gia. Hôm nay nhân giờ giải lao, mấy chị em ngồi nói chuyện chơi chơi, cô ấy liền tám chút chuyện về nhà họ Triệu hàng xóm. Lúc đầu Lâm Thanh Hòa cũng không để ý cho lắm nhưng càng nghe càng thấy quen quen, cô bèn hỏi kỹ hơn thì mới té ngửa ra người đánh nhau chính là thằng Thắng Cường.

Vừa nghe tin, Chu Nhị Ni hết sức sửng sốt rồi sau đó chuyển qua phẫn nộ: “Lên tới đây rồi mà còn cả gan đánh người nhập viện.”

“Đúng vậy, ghê gớm lắm chứ chẳng phải vừa đâu.” Lâm Thanh Hoà thở dài ngao ngán.

Hơn ai hết cô hiểu chồng mình là người đàn ông dễ mềm lòng, tuy rằng anh rất thất vọng về Hứa Thắng Mỹ nhưng anh vẫn luôn muốn vớt vát lại Hứa Thắng Cường. Thôi được rồi anh muốn thì anh cứ làm đi, làm rồi mới biết thằng cháu trai này của anh đức hạnh tới đâu. Tốt hơn hết là nó đừng làm gì quá đáng, chứ một khi khiến Chu Thanh Bách thất vọng thì đừng mong có đường quay lại.

Thật lòng mà nói cô không tin Hứa Thắng Cường thực sự nguyện ý đi học. Trong chuyện này phải tới 8, 9 phần là có sự thúc ép của Hứa Thắng Mỹ.

Nhưng thôi, kệ! Dù sao tốt hay xấu cũng chẳng liên quan tới mình, cô đã nói trước rồi đấy cô không ngăn cản đồng thời cũng không nhúng tay. Ai muốn làm gì thì làm!

Ngẫm nghĩ thế nào, cô ngẩng đầu nói với Nhị Ni: “Tối nay thím ra tiệm sủi cảo ngủ với cháu.”

Chu Nhị Ni dở khóc dở cười: “Là chú tư đồng ý cho Hứa Thắng Cường đi học lớp bổ túc ạ?”

Lâm Thanh Hoà: “Thím không trách chú ấy, nâng đỡ cháu chắt trong nhà là chuyện hết sức bình thường, chẳng qua thím thấy phiền mà thôi!”

Tối nay cô tính ra tiệm sủi cảo ngủ cho thoải mái nhưng Chu Thanh Bách nào có chịu. Anh cứ đi theo nhằng nhẵng một hai bắt cô phải về cho bằng được. Lâm Thanh Hoà không muốn làm trò cười cho bọn nhỏ nên đành miễn cưỡng cùng chồng về nhà.

Về tới nơi, Chu Thanh Bách kéo tay vợ năn nỉ: “Vợ à, nếu em giận thì cứ đánh cứ mắng anh đi, em đừng im lặng như thế có được không?! Vợ…”

Lâm Thanh Hoà chán chẳng buồn phản ứng, cô gạt tay ra rồi thay quần áo, leo lên giường kéo chăn ngủ, suốt cả quá trình không hề mở miệng nói tiếng nào.

Chu Thanh Bách thấy vậy cũng nhanh chóng trèo lên giường, ôm chặt vợ vào lòng.

Lâm Thanh Hoà vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ trước sau như một. Cô đã nói không thèm quan tâm là không thèm quan tâm mà, tên đàn ông xấu xa này đừng tưởng kéo được cô về nhà là coi như xong chuyện, hừ, mơ đi!

Bên này yên tĩnh bao nhiêu thì phòng bên cạnh xôn xao bấy nhiêu.

Chu Quy Lai gãi đầu bối rối: “Có chuyện gì vậy? Ba mẹ cãi nhau à?”

Hổ Tử kinh ngạc: “Thật á?”

Cương Tử hồn nhiên nhất đám: “Đâu, cãi nhau thì phải có tiếng mắng chửi chứ. Nãy giờ thấy im re mà.”

Chu Toàn đứng dậy chuyển kênh trên đài radio rồi bình tĩnh nói: “Vài bữa nữa Hứa Thắng Cường sẽ cùng tới lớp bổ túc ban đêm với mọi người.”

Sở dĩ Chu Toàn có thể bình tĩnh là vì nó biết rõ mọi chuyện, lúc nãy chị Nhị Ni đã kể hết với nó rồi.

Nghe tới đây, 3 đứa còn lại cùng gật gù hiểu ra vấn đề.

Nhưng Chu Quy Lai vẫn rất lấy làm khó hiểu: “Chuyện này thì có gì to tát mà ba mẹ phải cãi nhau chứ!”

Hổ Tử và Cương Tử đồng thời nhìn về phía Chu Toàn.

Chu Toàn liền giải thích: “Em nghe chị Nhị Ni kể Hứa Thắng Cường đánh một công nhân trong nhà xưởng của Triệu gia, nghe nói đối phương trọng thương phải nằm viện.”

Chu Quy Lai phẫn nộ đấm “bụp” xuống giường: “Đáng chết! Tên đó đi tới đâu là gây sự tới đó!”

Hai anh em Hổ Tử không nói gì, nhíu chặt mày đăm chiêu.

Chu Toàn lên tiếng nhắc nhở hai đứa nó: “Đi học cùng nhau cũng không có gì nhưng nếu hắn rủ đi đánh nhau thì phải tuyệt đối né cho xa.”

So ra thì Chu Toàn thân với đám Hổ Tử hơn, nó hầu như không có tình cảm gì với Hứa Thắng Cường, tính ra thì chẳng khác người xa lạ là bao.

5 ngày sau, Hứa Thắng Cường chính thức cắp sách tới trường nhưng nó không cùng lớp với Chu Nhị Ni và Hổ Tử, kể cả lớp Cương Tử cũng không vào được, nó phải bắt đầu từ lớp sơ cấp nhất.

Nhưng kể cả như vậy thì Hứa Thắng Cường cũng không thể bắt kịp tiến độ, vì tới lớp nó toàn ngủ chứ có chú tâm nghe giảng đâu mà đòi hiểu. Về căn bản nó không có hứng thú với sách vở, đồng ý tới đây cốt để làm vừa lòng mọi người mà thôi.

Cương Tử học ở lớp kế bên, tuy rằng không phải đứa ham học nhưng ít nhất nó còn biết nghe lời và quan trọng nhất là sợ mợ tư một phép. Vì mợ thường xuyên kiểm tra bài vở nên nó phải cố gắng căng mắt căng tai ra mà nghe giảng chứ nếu về nhà mợ hỏi mà không biết đường trả lời thì thể nào cũng bị chửi cho thúi đầu.

Tính ra Cương Tử cũng là đứa tốt bụng, chuông vừa reo tan học một cái là nó chạy ngay sang hỏi thăm Cường Tử xem có thắc mắc gì cần giải đáp không. Tuy nhiên đáp lại thịnh tình của Cương Tử là câu trả lời “không cần” đầy ngang ngược và bất cần đời.

Cương Tử nhún nhún vai, không cần thì thôi.

Hôm nay nhân dịp được nghỉ, Cương Tử chạy sang nhà ông bà ngoại chơi. Ông bà Chu liền hỏi thăm tình hình học tập của Hứa Thắng Cường.

Cương Tử thật thà có sao nói vậy: “Cháu không biết rõ lắm đâu vì cháu không học cùng lớp với nó, nhưng hôm bữa cháu hỏi thì nó bảo không có chỗ nào khó cả, nghe hiểu hết.”

Bà Chu gật gù nói: “Phải chi được mợ út dạy thì tốt quá.”

Trong mắt bà, trình độ học vấn của Lâm Thanh Hoà cao nhất Chu gia, hơn nữa lại là giáo viên, nếu nó chịu giảng bài cho Thắng Cường thì còn gì bằng.

Cương Tử vội cản: “Ôi cái này bà đừng nói trước mặt mợ út nha. Vì chuyện này mà mấy ngày hôm nay mợ út không nói chuyện với cậu út đấy.”

“Cái gì?” Bà Chu sửng sốt.

Ông Chu nhíu mày: “Vợ chồng nó cãi nhau à?”

Cương Tử lắc đầu: “Cũng không tính là cãi nhau, chỉ là mợ út không để ý tới cậu út như trước đây thôi.”

Bà Chu hỏi ngay: “Là bởi vì cậu út xin học cho Cường Tử nên mợ út giận dỗi hả?”

Ông Chu gạt phắt đi: “Bà không biết gì thì đừng nói bừa. Vợ thằng tư không phải đứa nhỏ nhen như thế đâu.”

Bình Luận (0)
Comment