Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 429 - Chương 429: Cho Nó Một Cơ Hội

Chương 429: Cho nó một cơ hội Chương 429: Cho nó một cơ hội

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 429: Cho nó một cơ hội

Cương Tử tán đồng với ông ngoại: “Đúng đúng, ông nói đúng, bà cũng biết tính mợ út rồi đấy, mợ đâu có vô lý tới mức vì chuyện nhỏ xíu đó mà giận cậu tư, chẳng qua là mợ bực Cường Tử mà thôi.”

Ông Chu lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Có phải Cường Tử ở Triệu gia đã gây ra chuyện gì rồi phải không?”

Ông biết con dâu không phải hạng người so đo ích kỷ, trừ phi phải xảy ra chuyện gì quá đáng đến nỗi nó không thể chấp nhận được.

Thấy ông bà ngoại không hề hay biết gì nên Cương Tử liền kể lại: “Ở nhà máy của Triệu gia, nó đánh một công nhân phải nhập viện, nghe nói thương tích nghiêm trọng lắm.”

“Cái gì?” Bà Chu hốt hoảng đứng bật dậy.

“Ấy ấy bà ngoại, bà bình tĩnh đã, mọi việc đã qua rồi.” Cương Tử vội vàng xoa dịu, đỡ bà ngồi xuống.

Bà Chu đứng ngồi không yên, bắt lấy tay thằng cháu hỏi dồn dập: “Chuyện xảy ra lúc nào? Nó mới lên chưa bao lâu mà dám đánh người lại còn ra tay nặng đến độ nằm viện luôn ấy hả?”

Cương Tử gật đầu xác nhận: “Nếu không mợ tư sẽ chẳng tức giận đến độ này đâu.”

Bà Chu giận run người: “Lần trước hai chị em nó tới đây giấu nhẹm mọi chuyện, không đứa nào hé răng nửa lời nên bà nào biết gì đâu.”

Ông Chu sa sầm nét mặt: “Lần sau không rõ tình huống thì nói ít lại.”

Sắc mặt ông Chu lúc này khó coi vô cùng, tuy không nói ra lời nhưng ai nhìn vào cũng biết ông đang cực kỳ tức giận, cái thằng ranh này, mới chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh mà dám ngang tàn như vậy rồi. Đúng là trong nhà máy Triệu gia có thực quyền nhưng càng như vậy họ càng phải giữ thể diện, tránh xa những chuyện thị phi bê bối.

Mình thấp cổ bé họng đương nhiên phải chịu thiệt thòi nhưng có sai thì ngồi xuống từ từ nói cho đúng, ai đời lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thế. Động thủ trước là sai bét rồi, không có lý do nào có thể bao viện cho hành vi vũ lực cả.

Lúc vợ chồng Chu Hiểu Mai dẫn bọn nhóc về, nhìn thấy cha mẹ mỗi người ngồi một góc, mặt mũi hầm hầm đăm chiêu suy nghĩ, không khí trong nhà nặng nề hơn bình thường rất nhiều. Chu Hiểu Mai khó hiểu lên tiếng hỏi: “Nhà mình có chuyện gì thế này?”

Bà Chu chán chẳng buồn lên tiếng, ông Chu bực dọc tóm tắt lại toàn bộ sự việc bằng hai câu ngắn ngủi.

Nghe rõ đầu đuôi, Chu Hiểu Mai cười lạnh thành tiếng: “Cữ hễ người lớn buồn lòng, gia đình không yên là y như rằng mọi chuyện xoay quanh hai chị em nhà nó. Thảo nào chị tư nhất quyết không cho thằng Thắng Cường lên đây.”

Tô Đại Lâm cũng nhíu chặt mày lắc đầu tỏ ý hỏng rồi. Trước nay anh luôn là người dĩ hoà vi quý nên không bao giờ chấp nhận hành vi đánh lộn, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.

Chu Hiểu Mai không quên dặn mẹ một câu: “Mẹ, mẹ đừng có tự ý đưa ra chủ trương tìm chị tư nói đỡ này nọ đấy nha.”

Bà Chu trừng mắt: “Mẹ có điên đâu!”

Chu Hiểu Mai: “Con nhắc đề phòng vậy thôi. Chuyện này nhà ta đừng ai nhúng tay vào cũng đừng gây thêm phiền phức cho chị tư, chị ấy bận lắm, một người mà phải làm bằng mấy người gộp lại ấy chứ.”

“Mẹ biết vợ thằng tư vất vả, nhưng thấy bảo vợ chồng nó vài ngày không nói với nhau câu nào rồi. Nếu con rảnh thì qua đó khuyên nhủ một câu đi.” Bà Chu không dám tự đi, nhỡ đâu chữa lợn lành thành lợn què thì chết dở thế nên đành trao gửi niềm tin nơi con gái.

Chu Hiểu Mai hỏi ngược lại: “Sao mẹ biết vài ngày anh chị ấy không nói chuyện với nhau?”

Bà Chu đáp: “Hôm nay Cương Tử tới đây nói.”

Chu Hiểu Mai gật đầu: “Được rồi, để tối nay con với Đại Lâm sang đó xem tình hình cụ thể ra sao”, nói rồi cô bĩu môi: “Không biết chị Hiểu Quyên dạy dỗ con cái thế nào mà cả hai đứa đều chẳng ra thể thống gì!”

Bà Chu cũng bực tức mắng: “Lần trước lên đây tổ chức đám cưới cho con Thắng Mỹ nó còn nhờ mẹ đi nói với vợ chồng thằng tư cho Cường Tử ở lại làm, lúc ấy nó cứ xoen xoét đảm bảo Cường Tử ngoan lắm, giỏi lắm, sẽ chăm chỉ làm việc này nọ.”

Cũng may hồi đấy chuyện Hứa Thắng Mỹ vừa bung bét, bà ngại vợ thằng tư đang nóng giận nên không đề cập tới chuyện này, bằng không thằng Thắng Cường đánh nhau với khách, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn buôn bán của nhà thằng tư thì chết dở.

Buổi tối cơm nước xong, Nhị Ni và hai anh em Hổ Tử tới lớp bổ túc, Chu Toàn đi làm thêm, chẳng biết nó xin ở đâu được công việc gia sư, dạy kèm cho một học sinh cao trung, mỗi tối hai giờ đồng hồ, lương 1 đồng.

Việc này không có hại nên Lâm Thanh Hoà không ngăn cản, con thấy thích thì cứ việc làm.

Còn Chu Quy Lai đi tới nhà bạn học nhóm. Năm nay nó thi đại học nên phải nỗ lực ra sức học tập, không thể cà lơ phất phơ đi lang thang khắp nơi chụp ảnh như mọi khi nữa.

Vậy là trong nhà chỉ còn dư lại Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách. Thiên thời địa lợi rồi, Chu Thanh Bách lập tức xuất chiêu dỗ dành cô vợ nhỏ.

Lại một lần nữa, cách mạng sắp thành công thì tiếng gõ cửa “cộc…cộc…” vang lên, Chu Thanh Bách bực bội ra mở cửa, hoá ra là vợ chồng Chu Hiểu Mai tới.

Mới vừa bước chân qua ngạnh cửa, Chu Hiểu Mai đã hấp tấp hỏi: “Anh tư, em nghe nói Thắng Cường đánh người à, chuyện là thế nào?”

“Đánh người?” Mãi cho tới tận bây giờ Chu Thanh Bách vẫn chưa biết chuyện này. Bọn nhỏ trong nhà cứ tưởng anh đã biết, với lại cha mẹ đang không vui nên bọn chúng tránh mang chuyện Hứa Thắng Cường ra nói.

Chu Hiểu Mai kinh ngạc: “Anh tư không biết à?” Rồi cô quay sang hỏi Lâm Thanh Hoà: “Chị không nói cho anh ấy?”

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt đáp: “Lười nói.”

Chu Hiểu Mai mang những gì mình biết kể hết lại cho anh tư nghe. Nghe tới đâu mặt Chu Thanh Bách đen tới đấy.

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thôi, việc đã qua thì cho qua đi, nói thêm cũng chỉ tổ tốn công vô ích. Hiện giờ nó ngoan ngoãn tới lớp bổ túc hằng đêm rồi, chắc sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu út nó đâu.”

Lời này đồng nghĩa với việc cô đồng ý cho Hứa Thắng Cường một cơ hội cuối cùng và chấp nhận làm hoà với anh xã.

Chu Thanh Bách hậm hực: “Sao em không nói với anh.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Em về chưa kịp nói câu nào thì anh đã thông báo chuẩn bị đi xin học cho nó, anh đã nhận lời với chúng nó rồi thì em còn nói ra làm gì nữa?”

Chu Thanh Bách đuối lý nên im lặng.

Thấy tình hình chuẩn bị căng thẳng lên, Chu Hiểu Mai nhanh chóng xoay chuyển đề tài: “Đại Oa có gọi điện thoại về báo khi nào trở về không chị? Cha mẹ cứ hỏi suốt cả ngày, đợt này mẹ nuôi nhiều gà lắm, bảo là dành riêng cho Đại Oa tẩm bổ.”

Nhắc tới con trai, Lâm Thanh Hoà mới nở nụ cười: “Tháng sau nó về.”

Chu Hiểu Mai nói thêm: “Hôm qua em với Đại Lâm đi dạo thương trường tính mua cái tủ đông mà giá đắt khiếp.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng là đắt nhưng bỏ ra một lần dùng được về lâu về dài. Với lại kinh doanh một tháng là thu hồi vốn rồi.”

Chu Hiểu Mai gật gật: “Vâng, chúng em cũng tính ngày mai đi mua về dùng. Thời tiết nóng bức không có cái tủ đông không được. À, cửa hàng mới của chị buôn bán tốt chứ?”

Lâm Thanh Hoà cười đáp: “Cũng ổn, thế tiệm bánh bao của cô dượng dạo này thế nào, vẫn ổn định chứ hả?”

Chu Hiểu Mai cười rạng rỡ: “Vâng, lượng khách vẫn ổn định chị ạ. Nhưng đợt này giá cả thị trường tăng chóng cả mặt.”

Lâm Thanh Hoà khuyên thật tâm: “Mọi thứ đều tăng, bánh bao không thể không nâng giá.”

Công nhận từ Tết tới giờ, giá cả thị trường nối đuôi nhau tăng vù vù. Trước kia tiền sinh hoạt phí hàng tháng của nhà cô chỉ dừng lại ở mức 30 đồng, vậy mà bây giờ phải bỏ ra tận 40 đồng mà lắm lúc vẫn thiếu trước hụt sau.

Ngồi trò chuyện thêm một lúc, thấy vấn đề giữa anh chị tư cũng không tới mức căng thẳng lắm, vợ chồng Chu Hiểu Mai đứng dậy ra về, để ngày mai còn dậy làm hàng sớm.

Chu Thanh Bách đi ra tiễn khách, cài cửa cẩn thận rồi quay lại nói với vợ: “Lần sau còn có loại sự tình này thì em phải nói với anh đầu tiên đấy.”

Lâm Thanh Hoà lườm ông chồng một cái: “Chính miệng anh đã đồng ý rồi, em nói hay không liệu có khác gì nhau?!”

“Thôi, coi như cho nó một cơ hội.” Chu Thanh Bách chủ động xuống nước, kéo cô vợ nhỏ vào lòng.

Lâm Thanh Hoà cũng không tiếp tục làm căng, cô thuận thế dựa vào ngực anh: “Anh tạo cơ hội cho cháu anh, em hoàn toàn không có ý kiến.”

Lúc này, Chu Thanh Bách mới cởi bỏ được căng thẳng, sắc mặt anh thả lỏng hơn rất nhiều nhưng giọng nói thì sặc mùi uỷ khuất: “Mấy ngày nay em không để ý tới người ta.”

Lâm Thanh Hoà hừ một tiếng: “ “Dì cả” tới, em đau bụng, khó ở, bực bội trong người, không thèm đếm xỉa đến anh là vì không muốn trút giận lên người anh.”

“Hết rồi?” Vừa hỏi Chu Thanh Bách vừa vuốt ve cánh tay vợ đầy tình tứ.

Nghe một cái là Lâm Thanh Hoà biết tỏng ông tướng này muốn gì, cô trừng mắt: “Đêm nay anh ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có chạm vào em.”

Làm gì có chuyện đó! Chu Thanh Bách cười đầy thâm ý, đứng bật dậy tắt TV rồi trực tiếp bế bổng vợ như bế công chúa về phòng…nghỉ ngơi….

Bình Luận (0)
Comment