Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 430: Cự tuyệt
Vợ chồng đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, hơn nữa đây cũng chẳng phải việc gì to tát, dừng tại đây là được rồi.
Sau một đêm ngọt ngào ấm áp, sáng hôm sau tâm tình Lâm Thanh Hoà đã được khôi phục vẹn nguyên. Cô vui vẻ ăn cơm sáng rồi xách túi đi làm.
Lúc này, hai anh em Hổ Tử và Cương Tử vừa rời giường. Cửa hàng quần áo 8 rưỡi mới mở cửa, với lại buổi sáng tương đối vắng khách, phải tầm 10 giờ đổ ra người ta mới đi mua sắm, lai rai từ trưa cho tới chiều mới thực sự đông vui náo nhiệt.
Hai anh em mau chóng đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra tiệm sủi cảo ăn sáng. Đen một cái giữa đường đụng phải Trương Mỹ Liên.
Cương Tử nháy mắt vài cái rồi co giò chạy trước bỏ lại một mình ông anh ở lại tự đối phó.
Hổ Tử hờ hững liếc Trương Mỹ Liên một cái rồi hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Lặp đi lặp lại bao ngày như thế Hổ Tử đâu có ngu tới độ không nhận ra ý đồ của Trương Mỹ Liên. Trước đây cô ta nói muốn giới thiệu bạn gái cho nó thực chất là đang muốn nói tới chính bản thân mình.
Trương Mỹ Liên mỉm cười duyên dáng: “Khi nào cậu rảnh? Chúng mình đi dạo công viên đi!”
“Không rảnh.” Hổ Tử lắc đầu rồi chuẩn bị cất bước định đi.
Trương Mỹ Liên vội ngăn lại, giương đôi mắt phiếm hồng long lanh ánh nước nhìn cậu trai trước mặt rồi cất giọng nói yếu ớt: “Sao cậu lại như vậy hả? Tôi năm lần bảy lượt mời cậu đi xem phim, đi tản bộ, lần trước cậu được nghỉ phép tôi muốn rủ cậu đi Vạn Lý Trường Thành, nhưng từ đầu tới cuối cậu luôn từ chối tôi, tại sao cậu nỡ đối xử như vậy với tôi chứ?!”
Cô cảm thấy mình sắp kiên trì hết nổi rồi. Cái thằng đầu gỗ ngu đần này, chẳng qua là những người cô nhìn trúng đều đi hết rồi nên cô mới phải hạ mình nhìn tới hắn. Cứ tưởng thả mồi một chút là cá cắn câu ai ngờ lâu như vậy rồi mà thằng nhãi này cứ ngô nga ngô nghê, phát bực cả mình!
Hổ Tử nhíu mày lạnh lùng nói: “Tôi không có ý định cưới vợ Bắc Kinh.”
Đặc biệt là với những người vừa nhìn là biết không thể ở chung. Nó cực kỳ dị ứng với kiểu con gái động tý là lấy nước mắt ra rửa mặt, đã ai làm gì mà bày ra bộ dạng uỷ khuất, ấm ức? Ô hay?!
À, hoá ra hắn đã nhìn ra vấn đề, cũng không tới nỗi ngu lắm, Trương Mỹ Liên cỗ gắng diễn dáng vẻ con gái thẹn thùng rồi bấm bụng nói ra câu buồn nôn gần chết: “Tôi…tôi thích anh!”
“Cô thích cái gì ở tôi?” Hổ Tử khó hiểu hỏi ngược lại
Nó không phải kiểu đàn ông nhìn thấy con gái là luống cuống tay chân mà ngược lại, nó rất bình tĩnh, nói năng rành mạch: “Nhà tôi rất nghèo, đông anh em, cha mẹ làm nông, hộ khẩu nông thôn.”
Ở đây mấy năm nó nhìn rất rõ tình người nóng lạnh, đặc biệt người Bắc Kinh cực kỳ khinh thường người nhà quê, cụ thể là những người mang hộ khẩu nông thôn. Thế nên nó không có khao khát lấy vợ Bắc Kinh.
Tất nhiên nếu có cô gái nào nguyện ý gả, nó đảm bảo sẽ rất cảm kích đồng thời trân trọng và đối tốt với nàng cả đời nhưng tiền đề nó phải thích người đó mới được.
Rõ ràng, Trương Mỹ Liên không phải kiểu con gái nó thích.
Hơn nữa cô ta cứ năm lần bảy lượt chủ động rủ đi chỗ nọ, mời đi chỗ kia, ý tứ đã rõ mười mươi nên Hổ Tử phải tìm Chu Toàn hỏi thăm về nhà họ Trương hàng xóm.
Đương nhiên Chu Toàn biết rất rõ chuyện nhà họ Trương nhưng lại không biết việc Trương Mỹ Liên đang theo đuổi anh họ mình bởi vì cô ả rất khéo léo né tránh người, thế nên nó chỉ nói qua loa nhân phẩm Trương gia rất kém còn lại không nói thêm gì nữa. Dù sao cũng là đàn ông con trai, mang chuyện hai chị em Trương Mỹ Liên và Trương Mỹ Hà ra bàn luận thì e rằng không được hay cho lắm.
Nhân phẩm Trương gia tệ hại không cần nói thì Hổ Tử cũng có thể đoán ra, chứ nếu tốt đẹp thì Mã gia với cậu mợ đã đi lại quan hệ rồi. Vậy nên ngay từ đầu Hổ Tử đã không khởi tâm tư với Trương Mỹ Liên.
Tuy nhiên nó đã thể hiện thái độ rất rõ ràng vậy mà cô ta cứ bám riết không buông, chính điều này khiến Hổ Tử nghi hoặc, đường đường là con gái Bắc Kinh tại sao lại coi trọng nó và coi trọng nó ở điểm gì?
“Tôi không để ý những cái đó.” Trương Mỹ Liên nghĩ một đằng nói một nẻo, thằng ranh con dám giấu diếm à, cô chị Hứa Thắng Mỹ của cậu đã nói cho tôi biết rồi, nhà cậu ở quê không nghèo tí nào. Đừng hòng qua được mắt tôi!
Hổ Tử cau mày không mở miệng.
Trương Mỹ Liên chớp chớp đôi mi cong vút: “Tôi coi trọng anh là một người chăm chỉ, hiền lành lại thật thà, chung thuỷ!”
Quan trọng nhất là Hứa Thắng Mỹ đã bật mí về sau mợ út nhà đó sẽ cho hắn ra riêng. Đó, đây mới là trọng tâm mà Trương Mỹ Liên nhắm tới, chứ nếu không cô đã từ bỏ thằng quê mùa này từ lâu rồi.
Cái thằng chả hiểu phong tình gì hết. Cô đã chủ động dâng lên tận miệng rồi mà còn không biết đường đớp đi. Thừa dịp trong nhà không có ai thì mời cô vào nhà uống cốc nước, tâm tình nhỏ to gì đó. Sau đấy cô có đầy thủ đoạn để gạ hắn lên giường, thế là xong! Chuyện đơn giản như vậy mà nhùng nhằng mất thời gian quá, sốt hết cả ruột!
Ai ngờ, Hổ Tử quả quyết lắc đầu: “Chúng ta không hợp.”
Chuyện chị Hứa Thắng Mỹ tiền trảm hậu tấu tới bây giờ mợ út vẫn còn tức giận kia kìa, nếu nó cũng tự tiện đưa ra chủ ý, hẳn mợ út sẽ thất vọng triệt để mất.
Nghĩ tới đây, nó nhìn thẳng vào Trương Mỹ Liên quăng câu chốt: “Sau này cô đừng tìm tôi nữa.”
Dứt lời, Hổ Tử cất bước đi thẳng. Có cưới vợ Bắc Kinh thì cũng phải để mợ út nhìn giúp mới được, nó không thể tự tiện làm chủ với cả nó cực kỳ tin tưởng vào mắt nhìn người của mợ. Đặc biệt sau chuyện của chị Hứa Thắng Mỹ, mợ càng ra sức uốn nắn, dạy bảo chúng nó, nó tuyệt đối không thể phụ tâm huyết cũng như tấm lòng quý báu đó.
Hổ Tử bỏ đi một nước để lại Trương Mỹ Liên hoả khí ngút trời. Thằng nhà quê ngu dốt, thiển cận, điều kiện của cô tốt như này mà nó dám cự tuyệt sao?
Trương Mỹ Liên uất nghẹn tưởng chừng không thở nổi, đùng đùng xoay người rời đi.
Trên lầu ba, bà Mã cau chặt mày chứng kiến toàn bộ sự việc tiếc rằng khoảng cách quá xa nên chỉ thấy hình mà không rõ tiếng.
Bà rất xem trọng thằng bé Hổ Tử, nó nhanh nhẹn, hoạt bát, tính tình sảng khoái, phóng khoáng, không so đo tiểu tiết. Một cậu thanh niên như vậy làm gì có bà thím nào không thích cơ chứ.
Mà con gái Trương gia là cái mặt hàng gì, quanh vùng này ai ai cũng biết hết.
Vậy nên khi thấy hai đứa nó đứng nói chuyện với nhau bà không yên tâm một chút nào.
Bà quay vào nhà sắp xếp nốt mấy việc bếp núc rồi thay quần áo tới tiệm sủi cảo làm việc.
Tranh thủ lúc vãn khách, bà liền đem chuyện sáng nay kể lại cho Chu Thanh Bách nghe: “Không biết nói chuyện gì mà thím thấy hai đứa nó đứng hàn huyên lâu lắm. Ai chứ cái con nhỏ Trương Mỹ Liên tuyệt đối không được, thanh danh nó thúi hoắc khắp cái vùng này. Cháu nên khuyên Hổ Tử tránh xa con nhỏ đó thì hơn.”
Chu Thanh Bách nhíu chặt mày: “Sao Hổ Tử lại nói chuyện cùng cô ta nhỉ?”
Nhà ở sát cạnh nhau, thanh danh hai cô con gái nhà họ Trương thế nào làm sao anh không biết. Mà kể cả không ở sát nhà cũng biết ấy chứ, người ta đồn ầm cả lên kia kìa.
Đối với chuyện này, bà Mã cũng không lấy làm lạ, bà vừa rửa chén vừa nói: “Thanh niên mới lớn tất nhiên thích nói chuyện phiếm với các cô nương trẻ đẹp. Nhưng ai thì còn được chứ Trương Mỹ Liên thì không, nó chơi bời trắc nết, còn phá thai nữa chứ. Hổ Tử mà cưới nó chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi hay sao?”
Chu Thanh Bách liền nói: “Chắc chỉ tình cờ gặp nhau không có vấn đề gì đâu.”
Bà Mã: “Không có vấn đề gì là tốt. Nhưng thím thấy con nhỏ Trương Mỹ Liên có vẻ để ý Hổ Tử đấy nha. Nhà cháu nên chú ý đề phòng, nếu kết thông gia với cái nhà họ Trương là phiền hà dài dài đấy.”
Làm hàng xóm bao năm bà thừa biết Trương gia là cái hạng người gì, ai xui xẻo lắm mới phải kết thông gia cùng nhà đó.
Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Vâng, đợi mợ nó đi làm về, cháu sẽ nói lại với cô ấy.”
Hiển nhiên anh không muốn Hổ Tử nhà mình nổi lên bất cứ tầng quan hệ nào với con gái nhà họ Trương.
11 giờ trưa, Lâm Thanh Hoà hết tiết liền tung tăng đi về tiệm sủi cảo tìm ông xã.
Trời ơi, anh xã nhà cô ngoài 40 rồi mà cứ như thanh niên ấy, tối qua đòi hỏi hết lần này tới lần khác, nhiệt tình như lửa khiến cô mệt muốn chết vậy mà sáng sớm nay anh vẫn dậy bán quán như bình thường. Không biết anh chàng của cô lấy đâu ra nhiều tinh lực thế nhỉ? Vừa đi vừa nghĩ, hai má cô bất giác đỏ ửng thẹn thùng, khoé môi không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt ngào, đôi chân cũng vô thức mà bước nhanh hơn. Chuyện, bước về phía tình yêu của đời mình mà lại, không nhanh sao được!