Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 431: Nữ truy nam cách tầng sa
Tới tiệm, Lâm Thanh Hoà liền rủ anh xã: “Chiều mai em đổi tiết, thằng hai cũng không có lớp, hay là bảo con trông hàng rồi hai đứa mình đi bơi đi?”
“Có bể bơi à?” Bơi lội là bộ môn thể thao mà Chu Thanh Bách cực kỳ yêu thích cho nên vừa nghe vợ đề xuất là anh hào hứng ngay.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Có, hôm nay chị đồng nghiệp mới chỉ cho em xong.”
Hồ bơi đó mới khai trương, mở cửa các ngày trong tuần dưới mọi điều kiện thời tiết, hơn nữa đường đi cũng rất thuận tiện, từ nhà cô bắt xe buýt đi thẳng 5 trạm là tới, không cần phải đổi chuyến.
Chu Thanh Bách gật đầu hưởng ứng. Anh thuộc tuýp đàn ông mê vận động, tuần nào cũng phải chơi bóng rổ 3, 4 lần, giờ có thêm bơi lội nữa thì càng tuyệt.
Hai vợ chồng hẹn thời gian xong, Chu Thanh Bách liền nói chuyện Hổ Tử và Trương Mỹ Liên cho vợ nghe.
“Cái gì?” Lâm Thanh Hoà hoảng hồn rồi ba chân bốn cẳng đi ra sau tìm thím Mã hỏi lại cặn kẽ: “Thím! Thím! Sáng nay có chuyện gì thế ạ?”
Trời đất ơi, ai chứ hai cô con gái nhà họ Trương là không thể dây vào được, nhà nào gia môn bất hạnh lắm mới rước hai ả đó về làm dâu.
Sau khi nghe xong thím Mã kể rõ đầu đuôi, Lâm Thanh Hoà không do dự một giây, lập tức phi tới tiệm quần áo nam tìm Hổ Tử.
Cô rất coi trọng thằng cháu này nên đã dốc toàn tâm toàn ý bồi dưỡng nó thành tài. Giờ chưa đâu vào đâu đã thua vào tay một nữ nhân không ra gì là cô sẵn sàng gửi trả nó về quê ngay lập tức.
Lúc này, trong tiệm có hai vị khách đang chọn quần áo, nhưng đã có Mã Thành Dân cùng Cương Tử trông coi là được rồi. Tuy Mã Thành Dân đã lên chức quản lý nhưng bình thường anh vẫn làm công việc tiếp khách, thu ngân như mọi nhân viên khác.
Lâm Thanh Hoà gọi giật giọng: “Hổ Tử, đi ra đây thím bảo.”
Thấy giọng thím có vẻ rất nghiêm túc nên Hổ Tử tức khắc buông công việc trên tay xuống, nhanh chân đi ra ngoài. Cứ tưởng có chuyện gì quan trọng ai ngờ vừa ra tới nơi thím đã hỏi một câu khiến nó suýt té xỉu.
Lâm Thanh Hoà không rào trước đón sau mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Cháu với Trương Mỹ Liên đang yêu nhau?”
Hổ Tử sửng sốt rồi lắc đầu quả quyết: “Không có chuyện đó!”
Lâm Thanh Hoà híp mắt đánh giá tính trung thực của vấn đề: “Thế chuyện sáng nay là thế nào? Rõ ràng thím Mã nhìn thấy cháu và Trương Mỹ Liên đứng nói chuyện với nhau rất lâu.”
À, tới đây Hổ Tử đã hiểu ra, nó vội giải thích: “Mợ út, mọi chuyện không phải như mợ nghĩ đâu. Cháu không hề nảy sinh bất cứ tâm tư nào với cô gái tên Trương Mỹ Liên đó.”
Lâm Thanh Hòa nhíu mày suy tư: “Cháu không có tức là cô ta có ý với cháu?”
Chỉ là một câu buột miệng ai ngờ trúng phóc. Hổ Tử chột dạ im thin thít.
Quan sát biểu hiện của thằng cháu, Lâm Thanh Hoà đã đoán được 8, 9 phần, cô trực tiếp bắt lấy lỗ tai nó nghiêm giọng chất vấn: “Thằng nhóc thối này, còn không chịu nói rõ ràng mọi chuyện ra!”
Hổ Tử đau nhe răng trợn mắt, luống cuống nài nỉ: “Mợ út, mợ út, mợ chừa cho cháu chút mặt mũi với, xung quanh bao người đang nhìn kìa.”
Lâm Thanh Hoà đánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, công nhận có nhiều người đang chú ý về hướng này nên cô buộc phải buông tai thằng cháu ra rồi đè thấp thanh âm hỏi: “Còn không chịu nói? Khai mau, rốt cuộc sự việc tiến triển tới giai đoạn nào rồi. Thằng ranh con này, cháu không biết cô ta là loại người gì hay sao mà còn dám trêu chọc vào, hả?”
Hổ Tử ngây người hỏi ngược lại: “Cô ta làm sao ạ?”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt phun một tràng: “Cháu ở đây lâu như thế mà còn không biết nhân phẩm con gái Trương gia à? Cô chị thì thôi khỏi nói, cô em cũng chẳng phải hạng vừa, thay đối tượng như thay áo, quen ai là dắt người đó về ở qua đêm, còn có người bắt gặp nó tới bệnh viện phá thai nữa kìa!”
Mặc dù rất phản cảm cả Trương Mỹ Liên lẫn Trương Mỹ Hà nhưng nếu họ biết điều không động tới người nhà cô thì thôi, chứ một khi đã không thức thời dám đánh chủ ý lung tung thì cô đây cũng không ngại huỵch toẹt thói hư tật xấu của bọn họ ra, kẻo thằng bé Hổ Tử lại bị mỡ heo che mắt thì thật là vô phúc!
Hổ Tử sợ ngây người, chỉ biết trừng lớn mắt, lắp ba lắp bắp không thốt lên lời! Trời đất quỷ thần ơi, còn có những chuyện này sao?
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Cháu không biết?”
Hổ Tử lắc đầu: “Cháu không hề biết tí gì cả.”
Không thể tin được, ẩn đằng sau vẻ ngoài ngoan ngoãn thuỳ mị lại là một con người như vậy. Cô ta coi thường nó là người nhà quê dễ dắt mũi phải không?!
Tích tắc, Hổ Tử như bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào năm lần bảy lượt cô ta rủ cháu đi chơi. Mà lúc đấy cháu đâu có biết, cứ thắc mắc tại sao một cô gái thành thị lại coi trọng một thằng quê mùa, khố rách áo ôm như cháu, té ra là có mục đích….”
Lâm Thanh Hoà bóp trán bất đắc dĩ: “Cái thằng này, thiệt tình….Thanh danh hai chị em nhà nó truyền khắp cả khu, cháu ở đó mà không hay biết gì à?!”
Hổ Tử nhăn nhó: “Cháu không biết gì thật mà!”
Lâm Thanh Hoà tức tới bật cười thành tiếng nhưng cái này có thể hiểu được, làm gì có ai khi khổng khi không đi kể loại chuyện này với mấy đứa thanh niên mới lớn như nó chứ?!
Thôi được rồi, không có gì là tốt, Lâm Thanh Hoà thở phào một hơi rồi căn dặn: “Sáng nay thím Mã nhìn thấy cháu cùng con bé đó đứng nói chuyện dưới sân tiểu khu, vì lo lắng cho cháu nên bà mới nói với cậu mợ để nhắc nhở cháu. Trước đây không biết thì thôi, giờ biết rồi cháu phải cách xa nó ra, nhớ chưa?”
Dùng đầu gối cũng dễ dàng nhìn thấu tính toán trong lòng Trương Mỹ Liên. Nói khó nghe một chút chính là loại đàn bà ăn chơi trác tán chán chê, giờ muốn tìm một người đàn ông thật thà để lấy làm chồng. Tuy hộ khẩu của Hổ Tử ở nông thôn nhưng hiện nó có công ăn việc làm ổn định, lương bổng đãi ngộ cao, và quan trọng nhất là có cậu mợ út chiếu cố nâng đỡ, chỉ cần chăm chỉ phấn đấu chắc chắn tương lai không lo chết đói.
Thêm nữa hiện giờ nó đang đi học lớp bổ túc ban đêm, đợi tốt nghiệp ra trường sẽ đường đường chính chính trở thành anh thanh niên có bằng cấp có học thức, không còn là cậu nhóc xuất thân nông thôn bần hàn, dốt đặc cán mai như ngày xưa nữa.
Nhìn xa một chút, Hổ Tử chính là một người đầy tiềm lực và tiền đồ. Ai bắt được nó sẽ không lo cơm ăn áo mặc, thậm chí còn được hưởng cuộc sống sung sướng ăn trắng mặc trơn ấy chứ. Có lẽ đây chính là điều mà Trương Mỹ Liên nhắm tới nên mới hết lần này tới lần khác tìm cách dụ dỗ thằng nhỏ!
Hổ Tử khẳng định lại một lần nữa: “Mợ út, cháu tuyệt đối không có hứng thú gì với cô ta, vả lại cháu đã thể hiện thái độ rất rõ ràng rồi nhưng cô ta cứ lằng nhằng mãi không buông. Sáng nay thừa dịp mọi người đi làm đi học hết, cô ta cố tình đứng dưới sân đón đường cháu, rủ cháu đi dạo công viên. Nhưng cháu đã cự tuyệt thẳng thừng rồi.”
Nói tới đây Hổ Tử âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đáng sợ quá! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, có ai mà ngờ một cô gái có ngoại hình xinh xắn lại làm ra nhiều chuyện tồi tệ đến thế!
Chẳng trách hàng xóm láng giềng tránh nhà đó như tránh hủi.
Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cậu thanh niên mới lớn, Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Cũng may là còn khôn, không học theo Hứa Thắng Mỹ, bằng không chính cháu phải nếm mùi đau khổ dài dài!”
Sau đó cô lia mắt đánh giá thằng cháu một lượt từ đầu xuống chân, gật gù cười cười: “Đầu tiên là Chu Trân Trân, kế đến là Trương Mỹ Liên, vậy mà trước đây mợ không nhìn ra cháu trai nhà mình có mị lực lớn tới vậy ha?!”
Hổ Tử xấu hổ la toáng lên: “Mợ, mợ đừng trêu cháu mà. Hết cô này tới cô kia toàn hạng người gì đâu không à?!”
Mấy cô nương thành thị nhìn thì dịu dàng đoan trang mà lòng dạ sâu xa thâm hiểm quá, thôi thôi, chắc nó về quê cưới vợ thì hơn.
Lâm Thanh Hoà phá lên cười rồi an ủi: “Được rồi, giờ cứ tập trung học hành, chăm chỉ làm việc đi, mới có 19 tuổi chưa vội. Sau này thấy cô nương nào thích hợp mợ sẽ giới thiệu cho.”
Hổ Tử vừa lắc đầu vừa xua tay: “Thôi thôi thôi, cứ để cháu về thôn cưới vợ cho lành.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không phải cô gái thành thị nào cũng giống như vậy đâu. Đấy là tại cháu chưa gặp được người tốt. Mà chuyện đó để tính sau, thím sang chỉ để hỏi chuyện sáng nay thôi, nếu không có việc gì thì vào làm việc tiếp đi, thím đi về.”
Về tới tiệm sủi cảo, Lâm Thanh Hoà liền tìm thím Mã oán giận một chặp. Người ta có câu “nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa”, tí thì thằng cháu nhà cô bị cái loại không ra gì lừa mất rồi, bảo cô không bực sao được!
Sau khi xả giận xong, cô không quên dặn thím Mã một câu: “À chuyện này thím đừng nói ra ngoài nhé, cháu sợ ảnh hưởng không tốt.”
Tất nhiên cô không rảnh hơi sợ dùm con nhỏ kia, nó thì còn chỗ nào tốt mà sợ? Cái cô muốn giữ là thanh danh của Hổ Tử nhà cô kìa.