Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 432: Ông trời không công bằng
Bà Mã gật gù: “Hổ Tử không biết cũng phải.”
Những chuyện bê bối kiểu này mấy bà thím trong tiểu khu chỉ truyền tai cháu, với lại Hổ Tử sáng đi làm, tối đi học, làm gì có thời gian quan tâm tới chuyện khác.
Nhưng đúng là Trương gia quá quắt thật, tính lợi dụng lừa gạt thằng nhóc ngây thơ, không biết chuyện.
Ấy vậy mà Trương Mỹ Liên vẫn chưa chịu chết tâm. Sau khi bị Hổ Tử cự tuyệt thẳng vào mặt, cô ta về nhà càng nghĩ càng uất, càng nghĩ càng không phục, đường đường là một cô gái Bắc Kinh kiêu kỳ, đường đường là một quyển sổ hộ khẩu Bắc Kinh bao người thiết tha mơ ước mà thằng nhãi ranh đó lại từ chối, vô lý, hết sức vô lý!
Trong lúc bí cách, Trương Mỹ Liên sực nhớ tới Hứa Thắng Mỹ. Sau cái lần chính thức kết thành đồng minh, hai người còn gặp nhau thêm một lần nữa. So với thằng Hổ Tử đầu gỗ thì chị họ nó thông tình đạt lý hơn nhiều, với cả Hứa Thắng Mỹ hết lời khen ngợi cùng tâng bốc khiến Trương Mỹ Liên vô cùng hưởng thụ và ảo tưởng rằng mình rất được coi trọng. Vì thế, Trương Mỹ Liên lập tức xách túi mò đường tới Triệu gia tìm sự trợ giúp.
Nhà họ Triệu cách khu này tương đối xa nhưng không khó tìm, cứ ngồi xe buýt tầm một tiếng đồng hồ là tới.
Thật đúng là duyên phận, vừa bước xuống xe đang lơ nga lơ ngơ chưa biết tìm ai để hỏi đường thì Trương Mỹ Liên nhìn thấy Triệu Quân đang xách một túi hoa quả đi về hướng ngược lại. Trương Mỹ Liên vội vã đuổi theo: “Anh gì ơi, anh là chồng của Thắng Mỹ đúng không?”
Dù mới gặp thoáng qua Triệu Quân một lần ở trước cửa nhà Lâm Thanh Hoà nhưng Trương Mỹ Liên đã khắc sâu ấn tượng nên chỉ cần lướt qua là nhận ra ngay.
Tuy nhiên Triệu Quân lại chẳng nhớ ra cô ả là ai, anh dứng bước hơi lúng túng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là “chết cha, liệu có phải một trong đám bạn gái trước đây không ta? đứa nào nhỉ, sao chẳng có ấn tượng gì hết vậy nè?!”
Trương Mỹ Liên nhoẻn miệng cười, cất giọng oanh vàng tự giới thiệu: “Tôi là hàng xóm với nhà chú Chu, tôi tên Trương Mỹ Liên.”
Ồ may quá không phải bạn gái cũ tới sinh sự, lúc này Triệu Quân mới bình tĩnh đánh giá đối phương một lượt, thấy mặt mũi cũng xinh xắn thế nên hắn lịch sự tiếp chuyện: “Cô tìm tôi có chuyện gì à?”
Trương Mỹ Liên tỏ vẻ ngượng ngùng: “Hôm nay tôi tới đây là có việc muốn tìm Hứa Thắng Mỹ, nhưng ngại quá tôi lại chẳng biết nhà anh ở chỗ nào, không biết anh có thể chỉ đường giúp tôi được không?”
Triệu Quân lưu luyến dừng ánh mắt trên người Trương Mỹ Liên vài lần rồi mới chầm chậm gật đầu: “Đi theo tôi”
Mặc dù đã nghe nói Triệu gia rất có tiền nhưng bây giờ nhìn tận mắt Trương Mỹ Liên mới vỡ oà, hoá ra Triệu gia còn giàu có hơn cả sự tượng tưởng của cô.
Cả một cái đại viện to lớn, rộng rãi, lại còn thuê cả người giúp việc nữa chứ. Một con ả nhà quê như Hứa Thắng Mỹ có tư cách gì được hưởng những đãi ngộ này? Mặt mũi cũng chỉ thường thường bậc trung, đâu phải sắc nước hương trời mà gả được chồng giàu nhỉ?
Trong bụng thì dè bỉu, chê bôi nhưng khi gặp Hứa Thắng Mỹ, Trương Mỹ Liên cười đến rạng rỡ, ai không biết còn tưởng hai người là chị em con chấy cắn đôi, yêu thương nhau lắm.
Hứa Thắng Mỹ thì ngược lại, nó hết sức bất ngờ trước sự xuất hiện của Trương Mỹ Liên. Vì chưa biết có chuyện gì nên nó bước tới kéo cô ả ra khỏi khuôn viên Triệu gia.
Trương Mỹ Liên vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn ngắm, trong giọng nói khó nén sự hâm mộ: “Cô gả tốt thật đấy, nhìn cơ ngơi này là biết Triệu gia giàu có quyền quý cỡ nào rồi. Cô đúng là người ăn ở hiền lành nên có phúc đức.”
Ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong bụng âm thầm oán hận ông trời không công bằng, hà cớ gì mà con nhỏ nhà quê lại tốt số tới vậy, trong khi nó là gái Bắc Kinh lại phải chịu cảnh long đong lận đận tới nhường này?!
Tiếc rằng Hứa Thắng Mỹ chẳng biết thuật đọc tâm, lại cứ nghĩ những lời nịnh nọt bùi tai này là thật lòng, nó nhếch mép cười vô cùng đắc ý, tất nhiên là tốt rồi, muốn đạt được thành công thì phải bỏ công, bỏ sức và quan trọng nhất là phải có thủ đoạn!
Mặc kệ ông bà ngoại với mấy người mợ út nghĩ gì thì bây giờ nó đã đổi đời, một bước trở thành nàng dâu hào môn vừa có tiền của vừa có vị thế trong xã hội.
Ra khỏi cổng, Hứa Thắng Mỹ lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới tìm tôi thế này?”
Trương Mỹ Liên không nhịn được lập tức phun trào: “Hôm nay tôi nghỉ, vốn muốn rủ Hổ Tử đi dạo công viên nhưng không ngờ cậu ta lại kém cỏi và chậm chạp đến thế!”
Làm sao nhịn nổi cơ chứ, cô đã phải hạ mình đến nhường ấy mà Hổ Tử còn từ chối. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự nhục nhã nhất trong cuộc đời Trương Mỹ Liên, cô không thể chấp nhận được, hoàn toàn không thể!
Nghe xong, Hứa Thắng Mỹ cũng kinh ngạc tột cùng. Tại sao Hổ Tử lại cự tuyệt Trương Mỹ Liên nhỉ? Không lẽ nó biết chuyện xấu xa của con nhỏ này rồi? Không thể nào, Chu gia bên kia đâu phải hạng lắm lời, ngồi lê đôi mách chuyện thiên hạ?!
Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Thắng Mỹ bắt đầu khuyên nhủ: “Cô đừng vội, để tôi đi hỏi một chút xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Nhưng theo tôi thấy thì có lẽ không phải Hổ Tử không thích cô. Dung mạo cô xinh đẹp thế này thừa sức gả vào chỗ tốt, vậy mà cô nhìn trúng Hổ Tử nhà tôi, đây chính là phúc ba đời của nó.”
Trương Mỹ Liên dậm chân bực bội: “Nếu đã như vậy, sao hắn lại từ chối?”
Hứa Thắng Mỹ lựa lời xoa dịu: “Cụ thể thế nào phải để tôi về bên đó hỏi thăm mới biết được, nhưng tôi đoán có khả năng là cậu ấy tự ti, cho rằng bản thân không xứng với cô nên mới không dám hẹn hò yêu đương.”
Quả nhiên, những lời này rất lọt lỗ tai Trương Mỹ Liên, cô ả vui vẻ hơn hẳn: “Tôi có chê bai cậu ấy cái gì đâu, làm sao phải tự ti chứ, thiệt tình…”
Hứa Thắng Mỹ thấy ổn nên tiếp tục: “Không cần nói ra miệng thì cậu ấy cũng tự nhận thấy chênh lệch giữa hai người quá xa. Đơn cử như chuyện hộ khẩu thôi, cô cũng biết hộ khẩu Bắc Kinh quý giá nhường nào, mà muốn nhập hộ khẩu đâu phải chuyện dễ dàng, nếu không xì ra hai tới ba ngàn đồng thì đừng mơ chạm tới.”
Trương Mỹ Liên bắt đầu cảm thấy được an ủi phần nào, cô chớp chớp mắt: “Thuyền theo lái gái theo chồng, tôi không ngại hộ khẩu nông thôn. Chi bằng cô giúp tôi đi hỏi xem rốt cuộc cậu ấy đối với tôi thế nào, được không?”
Hứa Thắng Mỹ nhíu mày trầm ngâm: “Hôm nay tôi không rảnh. Hay là mai đi, mai tôi đi hỏi cho cô nhé?”
“Được.” Trương Mỹ Liên gật gật đầu rồi lại đánh mắt vào trong khuôn viên Triệu gia: “Cô không mời tôi vào nhà ngồi à, từ nhỏ tới lớn tôi chưa thấy căn nhà nào to lớn rộng rãi tới vậy đâu. Nhà chồng cô đẹp thật đấy, cô thật là người có phước.”
Hứa Thắng Mỹ nở một nụ cười đúng chuẩn phu nhân nhà giàu: “Sau này Hổ Tử sẽ được ra làm riêng, nhiều cơ hội phát triển, nếu cô gả cho cậu ấy, cô cũng sẽ được như tôi thôi.”
Trương Mỹ Liên không nói gì nhưng cô cảm thấy việc này không có khả năng. Kể cả Hổ Tử có ra ngoài làm chủ đi chăng nữa thì có làm cả đời cũng chẳng đủ cất một căn nhà rộng lớn thế này.
Hứa Thắng Mỹ dắt bạn vào phòng khách, Triệu Quân đang ngồi xem TV, còn những thành viên khác trong gia đình đều đi làm cả rồi.
Trương Mỹ Liên ngồi uống nước nói chuyện tận hơn một giờ đồng hồ mới lưu luyến rời đi.
Ngồi trên xe buýt, cô không ngừng tưởng tượng mình là Hứa Thắng Mỹ, được gả vào làm dâu nhà giàu. Đặc biệt là lúc nãy nghe vợ chồng Hứa Thắng Mỹ bàn bạc chuyện mua xe ô-tô 4 chỗ. Trời đất ơi, xa hoa quá, được đi xe đó thì oai chết mất!
Quả thực Triệu gia đang ăn nên làm ra. Trước đây nhà xưởng không phải của Triệu gia nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Triệu gia đã tiến hành thu mua một nửa. Lên làm chủ nên thu nhập gia đình được đẩy mạnh, hoàn toàn có thể mua ô-tô con.
Trương Mỹ Liên ghen tỵ đỏ mắt, càng ghen tỵ thì cô càng không hiểu tại sao Hứa Thắng Mỹ lại tốt số tới vậy? Luận gia thế luận sắc vóc cô có chỗ nào thua kém mà Triệu Quân lại coi trọng Hứa Thắng Mỹ chứ?
Sáng hôm sau, Hứa Thắng Mỹ tới tìm Hổ Tử.
Mới đầu Hổ Tử cứ tưởng chị họ tìm mình có chuyện gì, ai dè là tới hỏi thay Trương Mỹ Liên, Hổ Tử nhíu chặt mày tỏ ý khó chịu: “Chị Thắng Mỹ, chị cẩn thận đừng để cô ta gạt. Những chuyện xấu xa của cô ta trước đây, em đã biết cả rồi.”
Hiển nhiên Hổ Tử cũng tưởng rằng Hứa Thắng Mỹ giống mình, không hề hay biết gì nên bị Trương Mỹ Liên lừa gạt.
Trong lòng Hứa Thắng Mỹ lộp bộp vài cái nhưng nó nhanh chóng xoay chuyển tình thế, lập tức diễn nét mặt nai tơ ngơ ngác: “Cô ấy làm sao cơ? Hôm qua cô ấy chạy tận sang nhà chị khóc lóc một chặp.”
Hổ Tử xua tay: “Chị cứ mặc kệ cô ta đi. Nói tóm lại em với cô ta không phải người cùng đường.”
Nó là đàn ông con trai không thể kể rõ ràng chuyện xấu hổ của một cô gái, nên chỉ có thể nói qua loa như vậy. Nhưng thật không ngờ cô ta lại mặt dày mày dạn tới độ chạy tận sang chỗ chị họ khóc lóc, hừ, cô ta tưởng nó là thằng ngốc chắc?!