Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 433: Tức chết
Thấy thái độ kiên quyết của Hổ Tử, Hứa Thắng Mỹ hiểu Trương Mỹ Liên đã triệt để hết hy vọng. Nó giả đò như không biết chuyện gì: “Vậy mà cô ấy cất công chạy thật xa tới tìm chị làm chị tưởng hai đứa tiến tới với nhau rồi chứ.”
Hổ Tử hừ lạnh: “Tốt nhất là chị cách xa cô ta ra, đừng chơi với cô ta nữa kẻo thanh danh bị vạ lây đấy.”
Chuyện này coi như vất đi rồi thế nên Hứa Thắng Mỹ không dại gì nói mãi không buông, nó khéo léo hỏi sang chuyện học hành của Hứa Thắng Cường.
Hổ Tử có sao nói vậy: “Cái này em không biết đâu, em với nó không chung lớp, nhưng lần trước em hỏi nó có chỗ nào không hiểu không thì nó lắc đầu bảo không có.”
Hứa Thắng Mỹ gật gật đầu tỏ ý đã biết. Đằng nào cũng cất công sang tận đây, nó rẽ vào cậu mợ ngồi một chút rồi đi sang nhà ông bà ngoại.
Thế nhưng thái độ của ông bà lần này tệ hơn những lần trước rất nhiều, Hứa Thắng Mỹ không hiểu chuyện gì nên làm vẻ phụng phịu: “Bà ngoại, cháu gái đi thật xa về thăm ông bà, cớ sao ông bà không tươi cười với cháu một chút vậy?!”
Bà Chu hừ lạnh: “Cường Tử đánh người ta nhập viện, chuyện lớn như vậy cô còn định giấu chúng tôi tới khi nào?”
Hứa Thắng Mỹ sửng sốt cứng người, hai khu cách nhau xa như vậy, làm sao chuyện này tới tai ông bà ngoại được nhỉ?! Nhưng giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân, Hứa Thắng Mỹ vội vã giải thích: “Bà ngoại, đúng là Cường Tử ra tay đánh người nhưng cũng tại những người đó quá đáng…”
Bà Chu trực tiếp đánh gãy: “Quá đáng thế nào? Bọn họ đánh hay đấm Cường Tử?”
Hứa Thắng Mỹ cứng họng lắc đầu: “Không có.”
Bà Chu mắng sa sả: “Người ta không động thủ, chỉ nói xấu mấy câu mà ra tay đánh người à? Giỏi nhỉ? Thế nhưng người ta có đổ điêu cho nó không? Rõ ràng nó dựa vào quan hệ mới có được công việc còn gì?”
Hứa Thắng Mỹ cố gắng nói đỡ cho em trai: “Bà ngoại, bà không biết những người đó nói năng khó nghe thế nào đâu!”
Nhưng khổ nỗi nó càng bao biện thì bà Chu càng giận dữ: “Đừng có ở đây nói giúp cho nó nữa. Tính tình nó như vậy chẳng trách cậu mợ út mày không đồng ý thu nhận. Vừa mới lên chưa được bao lâu đã đánh nhau, sau này quen cửa quen nẻo thì còn thế nào nữa. Từ giờ trở đi mày bớt ở sau lưng đưa chuyện thị phi lại, nếu không thì đừng sang đây nữa.”
Bà cảm thấy mình bị đứa cháu gái này che mắt rồi. Nó cứ rỉ tai từ ngày này qua tháng nọ làm bà bất tri bất giác cho rằng vợ thằng tư quá đáng, không nể nang tình cảm thân thích. Bây giờ xảy ra cớ sự này, bà tự cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ sai lầm của bản thân, thậm chí còn không có mặt mũi sang bên đó gặp con dâu.
Càng nghĩ càng bực, bà Chu mắng càng hăng: “Hết chị rồi tới em, không được đứa nào hết, rốt cuộc mẹ chúng mày dạy dỗ con cái như thế nào vậy hả?”
Hứa Thắng Mỹ tức giận thở phì phì nhưng chỉ có thể nói: “Giờ nó đã ngoan ngoãn học hành rồi, nếu sau này nó còn dám gây chuyện nữa cháu sẽ lập tức gọi mẹ cháu lên đưa nó về.”
Tự nhiên sang chơi lại bị ăn chửi một trận, Hứa Thắng Mỹ vừa tức vừa mất hết mặt mũi. Nó chỉ là cháu ngoại thôi mà, có phải do bà sinh ra đâu mà thích mắng là mắng, chưa hỏi rõ đúng sai đã mắng xối mắng xả, biết thế đi thẳng về nhà cho xong, đã mất công lại còn chuốc bực vào người!
Rất tiếc ông bà Chu lại không cho rằng việc này có gì đáng thảo luận. Trong mắt ông bà, ra tay đánh người là sai, tất cả mọi lý do đưa ra đều vô hiệu. Nếu người ta nói xấu thì mình cứ chăm chỉ cố gắng làm việc đi, dùng thành quả để đáp trả lại, như thế không phải hay hơn sao? Đằng này nó giở thói côn đồ, ra tay hành hung người, đây là hành vi không thể chấp nhận được.
Hứa Thắng Mỹ cứ ngồi ì ra đấy, đợi mãi không thấy ai quan tâm đến mình, nó đành miễn cưỡng đứng dậy đi về.
Nhưng không ngờ vừa ra tới cửa Hứa Thắng Mỹ chợt khựng lại, giật mình sửng sốt khi bắt gặp một người đàn lịch lãm bước xuống từ xe ô-tô con, tay xách hai túi táo to đang sải bước về phía mình.
Vị này không ai khác chính là Vương Nguyên. Nói không phải khen chứ anh rất biết các cư xử, thi thoảng rảnh rỗi anh sẽ tới thăm ông bà Chu, khi thì cùng ăn với ông bà bữa cơm, khi thì biếu cái nọ biếu cái kia. Ông bà Chu rất quý Vương Nguyên, mà chả phải mỗi mình ông bà, ngay cả vợ chồng Chu Hiểu Mai cũng rất thích anh.
Vương Nguyên không biết Hứa Thắng Mỹ vì kể từ khi anh chính thức qua lại với Chu Nhị Ni thì Hứa Thắng Mỹ đã gả ra ngoài rồi.
Và hiển nhiên Hứa Thắng Mỹ cũng không biết Vương Nguyên là ai. Nhưng nhìn thấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, lại di chuyển bằng xe ô-tô riêng là nó đoán được thân phận người này không hề đơn giản. Thế nhưng Chu gia từ khi nào quen biết một đại nhân vật như thế này nhỉ?
Hứa Thắng Mỹ tươi cười chào hỏi: “Anh là?”
Vương Nguyên nhìn thoáng qua cô ta một cái rồi đáp: “Tôi tới thăm ông bà nội.”
Hứa Thắng Mỹ càng thêm khó hiểu: “Đây là nhà ông bà ngoại tôi, có phải anh đi nhầm nhà rồi không?”
“Tôi đã đến đây rất nhiều lần rồi, làm sao nhầm được.” Dứt lời Vương Nguyên xách trái cây đi thẳng vào trong sân.
Tức khắc, từ trong nhà truyền ra thanh âm vui mừng cháo đón của ông bà Chu.
Hứa Thắng Mỹ nhíu nhíu mi, sao nó không biết Chu gia có người bà con giàu sang như thế nhỉ?!
Xe ô-tô con có phải thích mua là mua được đâu. Triệu gia lắm tiền nhiều của như vậy mà Triệu Quân xin mãi, cha mẹ chồng vẫn còn đang lưỡng lự kia kìa. Giá một cái lên tới vài vạn, kể cả có là vạn nguyên hộ thì cũng chưa chắc đã mua nổi.
Hứa Thắng Mỹ quyết định đi vào xem thực hư ra sao, nó đon đả cười: “Ông ngoại, bà ngoại, vị này là ai, sao cháu không biết nhỉ?”
Bà Chu quay ra nhìn: “Không phải cháu về rồi à?”
“Vì nhìn thấy vị này đi vào nên cháu có chút tò mò.” Hứa Thắng Mỹ cười nói tự nhiên như không, chẳng thèm để ý tới thái độ bà Chu.
Cháu đã hỏi thì bà Chu giới thiệu thôi: “Đây là đối tượng của Nhị Ni, tên cậu ấy là Vương Nguyên, là ông chủ xưởng quần áo hợp tác với mợ út cháu.”
Ừ đấy, là bà cố tình giới thiệu tỉ mỉ đấy, bà muốn nó biết nó đã sai tới mức độ nào khi vượt quyền người lớn tự gả cho một thằng chồng không ra giống ôn gì!
Nhìn đi, người này là do mợ út giới thiệu cho Nhị Ni đó, vừa nhiều tiền hơn Triệu gia vừa có công ăn việc làm ổn định, mấu chốt là hiếu thảo, biết kính trên nhường dưới, nói thẳng ra là biết làm người ăn đứt cái thằng Triệu Quân chỉ giỏi mỗi việc khinh thường người khác.
Nụ cười trên mặt Hứa Thắng Mỹ gần như nứt toác, nó cố gắng chống đỡ: “À, hoá ra là đối tượng của chị Nhị Ni. Vậy em phải gọi một tiếng anh rể rồi. Tiếc là bây giờ không còn sớm, em phải về trước. Anh với ông bà cứ từ từ trò chuyện đi ạ.”
Dù chưa biết mặt nhưng Vương Nguyên biết Hứa Thắng Mỹ là ai, anh lịch sự quay ra gật đầu chào một cái.
Hứa Thắng Mỹ cứng ngắc xoay người, gần như tháo chạy khỏi Chu gia, trong mắt nó bốc lên lửa hận ngùn ngụt.
Bà mợ út kia sống quá bất công, ở trước mặt nó thì thể hiện thái độ không vừa lòng, phản đối nó gả cho Triệu Quân. Mặc dù không nói ra lời nhưng nó biết thừa bà ta khinh miệt nó là loại con gái thấy sang bắt quàng làm họ, ham vinh hoa phú quý, bạ ai cũng có thể lấy làm chồng. Vậy mà quay lưng đi một cái, bà ta lại giới thiệu cho Nhị Ni một người lắm tiền nhiều của. Haha, thử hỏi có ai trơ tráo hơn bà ta không?
Người thanh niên này còn trẻ tuổi mà đã sở hữu xe ô-tô con, lại còn làm chủ cả một xưởng sản xuất, rõ ràng là một ông chủ lớn vừa có tiền vừa có quyền.
Nó vắt hết óc, dùng mọi thủ đoạn mới gả được vào Triệu gia, còn Chu Nhị Ni chẳng cần làm gì hết thì lại được mợ út giới thiệu cho một người đàn ông xuất chúng, giàu sang. Trời ơi, trên đời này còn thiên lý không hả?!
Nếu ngay từ đầu bà ta chịu giới thiệu Vương Nguyên cho nó thì nó nào phải đâm đầu vào cái tên Triệu Quân kia?
Ở Triệu gia, ai ai cũng có công ăn việc làm, chỉ riêng Triệu Quân là không, cả ngày lông ba lông bông đi chơi khắp nơi. Ừ thì Triệu gia có tiền có của thật đấy, nhưng bây giờ chưa phân gia thôi, chứ chờ sau này phân gia rồi biết lấy gì ăn?
Ngoài mặt thì nó là dâu nhà giàu nhưng ai biết rằng nó đang phải vắt óc trù tính cho tương lai, khổ sở trăm đường chứ nào có được sung sướng như vẻ bề ngoài.
Vương Nguyên người ta chưa chính thức làm rể đã biết mang quà bánh tới lấy lòng hai ông bà già, còn thằng cha Triệu Quân chẳng có tiền đồ gì cả, nói rát cả cổ mà cứ lỳ như trâu, không chịu qua lại nịnh nọt thì mai này làm sao nhờ vả được Chu gia cơ chứ?!
Càng so sánh, Hứa Thắng Mỹ càng uất nghẹn. Chắc hôm nay nó khỏi cần ăn cơm, ăn hai cục tức đủ no nguyên ngày rồi!