Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 434: Chu Khải về
Không một ai biết Hứa Thắng Mỹ ra về trong giận dỗi, mà kể có biết thì chắc cũng chả ai quan tâm.
Giữa trưa Lâm Thanh Hoà về tới quán đã có một chén canh gà nóng hổi thơm phức đợi sẵn.
Chu Thanh Bách cười nói: “Mẹ bảo Đại Lâm cầm sang cho con dâu tẩm bổ.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt một cái, cô thừa hiểu anh muốn nói gì. Bởi vì trước đây cô khá gay gắt với Hứa Thắng Cường, nhất quyết không cho nó lên Bắc Kinh nên có lẽ trong lòng bà Chu ít nhiều nảy sinh bất mãn. Hiện tại mọi chuyện đã rõ mười mươi, bà cũng nhìn thấu thằng cháu mình là người như thế nào cho nên bây giờ muốn làm hoà với cô chứ gì?!
Nếu đổi lại là thời trẻ thì đừng hòng cô uống một ngụm canh gà nào, nhưng giờ đã sắp 40 rồi, người ta nói không sai, con người càng có tuổi thì càng đầm tính.
Nhớ lại hồi ấy, cô hùng hùng hổ hổ tới Lâm gia tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ. Thậm chí ông bà Lâm tới tận cửa nhờ cứu giúp Lâm lão nhị, cô cũng một mực làm lơ, ý chí sắt đá tới độ 9 trâu kéo không lại. Cuối cùng Chu Thanh Bách phải ra mặt cứu người.
Những năm trở lại đây, cô đã tu tâm dưỡng tính kha khá, bớt nóng nảy, cáu kỉnh hơn, dù sao thì nóng nảy không tốt cho sức khoẻ. Tâm bình khí hoà mới là đạo dưỡng sinh!
Vì vậy cô cũng không để bụng thái độ của mẹ chồng, rốt cuộc thì không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Chỉ cần bà không đứng trước mặt cô chỉ trỏ nọ kia thì cô cũng sẽ không so đo, chấp nhặt mấy việc vặt vãnh.
Lâm Thanh Hoà chủ động chuyển đề tài: “Chiều nay mấy giờ mình đi?”
Chu Thanh Bách đáp: “Ăn trưa xong nghỉ ngơi một chút rồi vợ chồng mình đi.”
Lát sau, Chu Toàn và Chu Quy Lai đi học về. Chu Thanh Bách đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vào cặp lồng, Chu Toàn nhanh nhẹn xách ra cửa hàng quần áo cho Nhị Ni và Hổ Tử, sau đó cả nhà mới cùng ăn trưa.
Ăn xong, Lâm Thanh Hoà phân phó: “Chiều nay anh hai trông quán nha.”
Chu Quy Lai nhiều chuyện: “Ba mẹ đi bơi đúng không?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Con tập trung ôn luyện bài vở đi, tan học thì đi chơi bóng rổ này nọ một chút là được.”
Hiện giờ đang là trung tuần tháng 5, chỉ còn độ nửa tháng nữa là bước vào kỳ thi đại học.
Đang trong giai đoạn chạy nước rút cho nên Chu Quy Lai cũng chẳng có thời gian ham hố chơi bời: “Đợi thi xong con sẽ đi bơi mỗi ngày.”
Nói tới đây ký ức tuổi thơ bất chợt ùa về, Chu Quy Lai thở dài: “haizz, lâu lắm không được bơi lội rồi.”
Lâm Thanh Hoà thông báo tin tức mới: “Đợi thi xong con với Hổ Tử ra vỉa hè bày sạp bán quần áo đi.”
Chu Quy Lai mở to hai mắt: “Con phải đi mở sạp vỉa hè nữa à?”
Lâm Thanh Hoà: “Chứ sao nữa, không lẽ con nghĩ mình là thiếu gia ăn không ngồi rồi chắc.”
Nói chuyện phiếm một hồi, hai vợ chồng dắt nhau về tiểu khu, ngả lưng một chút rồi mang theo quần áo tắm, bắt xe buýt tới bể bơi.
Đúng là xã hội ngày càng tiến bộ, các loại hình dịch vụ như thế này đã bắt đầu được đưa vào hoạt động và rất được đông đảo quần chúng nhân dân đón nhận, đặc biệt là các cô gái thoải mái, tự tin khoe đường cong nóng bỏng trong những bộ áo tắm quyến rũ.
Thay quần áo bơi đi vào bên trong, đập vào mắt là cảnh tượng vô cùng sặc sỡ và sống động, Lâm Thanh Hòa chép miệng: “Giờ em đã là bà thím già rồi, không thể so được với các cô nương trẻ trung, xinh đẹp ngoài kia.”
Lúc này, Chu Thanh Bách chỉ mặc độc một chiếc quần cộc, nghe vợ than vãn anh lập tức nhướng mày khẳng định: “Trong mắt anh em mãi mãi là một cô bé.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt một cái nhưng niềm hạnh phúc đang âm ỉ lan tràn khắp lồng ngực. Người đàn ông của cô rất kiệm lời nhưng lại rất giỏi nịnh vợ, khen câu nào chất lượng câu ấy, khiến cô sung sướng muốn rụng tim.
Nhưng không phải Chu Thanh Bách nịnh đầm đâu nha, Lâm Thanh Hoà đẹp thật. Nước da cô vốn trắng hồng, cộng với việc được chăm sóc cẩn thận cho nên càng thêm mịn màng, không tì vết. Chiếc áo tắm đỏ rực càng tôn thêm cặp chân dài thẳng tắp và vòng eo con kiến mềm mại, nữ tính. Nét đẹp mặn mà của phụ nữ trung niên không hề bị lu mờ giữa rừng các cô gái trẻ, mà ngược lại càng thêm nổi bật, thu hút rất nhiều ánh mắt của cánh mày râu trong khu vực bể bơi.
Đương nhiên, Chu Thanh Bách cũng không hề kém cạnh. Mặc dù mấy năm gần đây anh bắt đầu phát tướng, bụng hơi có tí mỡ nhưng nhìn tổng thể vẫn đẹp trai, phong độ ngời ngời.
Hai vợ chồng khởi động kĩ càng, giãn cơ, làm nóng người cẩn thận rồi mới xuống nước.
Nhưng Lâm Thanh Hoà mới bơi được có một vòng đã thở hồng hộc: “Lâu không vận động, thể lực em xuống cấp quá rồi.”
Bơi lội là bộ môn phối hợp toàn thân, rất tốt cho sức khoẻ nhưng đồng thời cũng rất hao tốn thể lực. Người không có sức khoẻ thì chỉ bơi một hồi là mệt đứt hơi ngay.
“Sau này chịu khó luyện tập thêm.” Chu Thanh Bách cảm thấy nên thường xuyên dẫn vợ tới đây bơi lội tăng cường thể lực.
Một người khoẻ, hai người vui…ừhm…hàng đêm nàng sẽ không phải khản giọng xin tha giữa chừng nữa. Mà chuyện chăn gối là chìa khoá thăng hoa của tình yêu đôi lứa. Hai vợ chồng anh cứ phối hợp ăn ý thế này thì đúng là thà làm uyên ương chẳng làm tiên!
Lâm Thanh Hoà không hề hay biết suy nghĩ đen tối trong đầu ông chồng mình, cô xua tay nói: “Em lên bờ nghỉ ngơi một chút, anh cứ tiếp tục đi.”
Chu Thanh Bách sải tay, như con cá hoà mình vào dòng nước. Bởi vì anh thường xuyên đánh bóng rổ, luyện tập thể thao cho nên sức bền không có gì phải bàn cãi. Nếu so sánh ra thì Lâm Thanh Hoà chỉ là cọng bún thiu, sức chiến đấu chắc chưa được 5 phần.
Nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, Lâm Thanh Hoà mới tiếp tục nhảy xuống hồ.
Mệt thì có mệt thật nhưng không thể phủ nhận nước có tác dụng giúp con người ta giảm bớt căng thẳng, lo âu, khiến tinh thần thoải mái và thư thái hơn rất nhiều.
Bên cạnh đó, giá vé vào cửa rất hợp lý, người lớn 1 hào, trẻ em 5 xu. Thời gian mở cửa rất linh hoạt, từ sáng sớm cho tới tận chạng vạng tối.
Bơi mệt, hai vợ chồng nhảy lên bờ, tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn quả táo tiếp sức. Lâm Thanh Hoà không định tiếp tục nữa, mười đầu ngón tay của cô đã nhăn nheo hết cả rồi. Chu Thanh Bách thì vẫn chưa chịu dừng, anh phải bơi thêm mấy vòng nữa mới thoả mãn.
Kỳ thực quãng đường tới đây tương đối xa, thế nên trừ bỏ thời gian ngồi xe, hai vợ chồng cũng chỉ bơi lội thư giãn được 2 tiếng đồng hồ là phải về kẻo muộn.
Thay xong quần áo sạch sẽ, hai vợ chồng đi qua đường bắt xe theo hướng ngược lại.
Thấy anh xã thích thú, Lâm Thanh Hoà gợi ý: “Sau này chúng mình mỗi tuần đi một lần nhé.”
Gì chứ cái này đúng sở thích mà lại, Chu Thanh Bách tươi cười gật đầu ngay: “Được.”
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Đợi thằng cả về dẫn nó tới đây luôn. Nó cũng giống anh, thích bơi lắm.”
Vì mong nhớ con nên cô cứ nhắc mãi, ngày nào cũng ngóng trông. Hình như nghe được tiếng lòng của mẹ hay sao mà Chu Khải thực sự về sớm hơn dự định.
Tháng sáu âm lịch, Chu Quy Lai chính thức bước vào kỳ thi đại học quan trọng, cũng là lúc Chu Khải được nghỉ phép về nhà.
Hôm nay tan làm, Lâm Thanh Hoà đi về nhà như mọi ngày không nghĩ lại có một bất ngờ lớn khiến cô vui mừng khôn xiết. Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy thằng con trai mà mình nhung nhớ bấy lâu đang ngồi trên sô pha xem TV.
Lâm Thanh Hoà chẳng kịp buông túi xách mà mừng rỡ hỏi ngay: “Được về sớm thế à? Mẹ cứ tưởng phải nửa tháng nữa?!”
Chu Khải cười cười, đứng dậy rót cho mẹ ly nước rồi nói: “Con xong nhiệm vụ nên tranh thủ về nhà sớm, đợt này có thể nghỉ nửa tháng.”
Nửa tháng sau nó phải trở về báo danh, đồng thời chủ động xin tăng cấp độ huấn luyện.
Lâm Thanh Hoà đón lấy ly nước rồi gật đầu: “Ừ, được thế thì tốt, có thêm thời gian nghỉ ngơi. À, ba đã biết con về chưa?”
“Chưa ạ, con về thẳng nhà.” Xong nhiệm vụ là nó lên xe về thẳng thủ đô ngay, vì đường xá xa xôi khá là mệt mỏi nên nó quyết định về nhà đánh một giấc trước, nó cũng vừa mới tình ngủ tức thì.
Lâm Thanh Hoà ngồi xuống ghế, hỏi thăm tình hình của con trai một năm qua.
Lần này trở về, nước da nó lại đen thêm vài tông, nhưng nhờ vậy mà trông trưởng thành đĩnh đạc hơn rất nhiều. Mới 19 tuổi mà già dặn, trầm ổn, hoàn toàn có thể phân gia tự lập môn hộ, thoát ly cha mẹ được rồi.
Nhìn con trưởng thành, Lâm Thanh Hoà vừa vui mừng vừa chua xót: “Cơ thể rắn chắc thế này, chắc đã phải chịu nhiều cực khổ lắm.”
Cô nói ra câu này mà chóp mũi cay cay, nước mắt chực trào…con trai cô mới có 19 tuổi thôi mà!
Chu Khải cười an ủi: “Con không khổ, tất cả chỉ là huấn luyện thôi, mẹ đừng lo lắng.”
Lâm Thanh Hoà trấn định lại cảm xúc, cô gạt lệ rồi nói: “Đi, mẹ con mình đến tiệm sủi cảo đi. Mẹ phải ra chợ mua thêm đồ ăn về làm nhiều món ngon cho con mới được.”
Chu Khải cười sung sướng rồi cùng mẹ đi ra ngoài. Ai ngờ vừa khoá cửa thì chạm mặt Trương Mỹ Liên, tuy nhiên cả hai mẹ con không hẹn mà cùng làm lơ.
Chu Khải hỏi mẹ: “Ông bà nội vẫn khoẻ chứ ạ?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Ừ, ông bà vẫn khoẻ, không có vấn đề gì cả. Ăn cơm xong rồi con sang chào ông bà đi.”
Hai mẹ con ra tới tiệm sủi cảo, Lâm Thanh Hoà để cha con nó tự trò chuyện, gia tăng tình cảm còn cô cầm tiền ra chợ mua một đống đồ. Nói chung là cứ thấy cái gì ngon và bổ là cô đều muốn khuân về bằng hết.