Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 435: Đẹp trai nhất đời!
Bảo cha con nhà này giao lưu tình cảm nghe chừng có vẻ hơi khó vì cả hai đều thuộc tuýp kiệm lời và không giỏi thể hiện cảm xúc.
Ngoại trừ cô vợ nhỏ ra thì đối với tất cả mọi người dường như Chu Thanh Bách chỉ có một câu hỏi duy nhất: “Có đói bụng không?”
Chu Khải cũng giống cha y đúc, nó bảo đợi buổi tối ăn chung với mọi người cả thể, sau đó bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Cũng may trong tiệm còn có thím Mã sôi nổi, mau mồm mau miệng.
Nhìn thấy Chu Khải về, bà mừng y như gặp lại con cháu nhà mình. Vẫn điệu cười sang sảng, bà nói: “Huấn luyện cực khổ lắm hả, phơi đến đen giòn thế này cơ mà, chắc mẹ cháu đau lòng lắm đây, hôm nào cô giáo Lâm cũng nhắc tới con trai lớn.”
Chu Khải cười: “Cháu cũng rất nhớ nhà, chỉ tiếc là giờ giấc khắt khe quá, không về thăm mọi người thường xuyên được.” Có thể sau đợt này, thời gian trống sẽ càng eo hẹp hơn.
Bà Mã nói: “Nghe bảo năm nay bà nội cháu nuôi nhiều gà lắm, đặc biệt để dành cho cháu tẩm bổ.”
Chu Khải sung sướng cười tít mắt: “Haha, vậy cháu sẽ ăn không khách khí.”
Bà Mã tán đồng: “Đúng, ăn nhiều vào, khó mới có dịp trở về, phải tập trung bồi bổ, bà thấy cháu gầy đi nhiều đấy.”
Chu Khải lắc đầu: “Cháu không sụt cân nào, chẳng qua nhìn bề ngoài thì trông hơi gầy vậy thôi.”
Nó cao nhất nhà, đi cả giày là 1m9, chân không thì cỡ 1m88. Hai đứa nhỏ cũng không lùn, Chu Toàn cao 1m85, có vẻ đang chững lại rồi, từ đầu năm tới giờ không thấy cao thêm phân nào nữa. Còn Chu Quy Lai mới 15 tuổi đã cao 1m8 rồi, nó vẫn đang tuổi phát triển nên khả năng mai này sẽ đuổi kịp ảnh cả.
Nếu so ra thì Hổ Tử và Cương Tử kém hơn nhiều, một thằng mét 8, một thằng m76, có lẽ cũng chỉ tới đây thôi, không cao hơn được nữa.
Kể ra so sánh như thế hơi khập khiễng vì chúng nó đâu được ăn uống đầy đủ dưỡng chất như ba anh em Chu Khải. Mà cũng may là ba anh em hấp thu tốt, đứa nào đứa nấy cao lớn, khoẻ mạnh, không phụ công chăm bẵm bao lâu nay của mẹ.
Mãi một lúc lâu sau, Lâm Thanh Hoà mới khệ nệ xách về 1 con gà, hai con cá, ngoài ra còn kèm theo một đống túi to túi nhỏ lỉnh kỉnh nữa.
Lâm Thanh Hoà đưa gà cho Chu Thanh Bách: “Anh đi giết đi.”
Chu Thanh Bách sai dây chuyền xuống Chu Khải.
Lâm Thanh Hoà nhăn mày: “Con nó vừa mới về, phải để nó nghỉ ngơi đi chứ.”
Chu Thanh Bách không dại mà cãi lại vợ, anh âm thầm đánh ánh mắt cảnh cáo về phía thằng con trai.
Chu Khải cong khoé miệng muốn cười nhưng nó cũng ngoan ngoãn đứng dậy vào bếp đun một nồi nước lớn chuẩn bị vặt lông gà.
Xa thơm gần thối mà, lâu ngày mới gặp lại nên ngay lúc này Chu Khải chẳng khác nào bảo vật trong mắt mẹ, cầm trên tay sợ bể, ngậm vào miệng sợ tan, nó chỉ cần ngồi im một chỗ ăn uống ngon miệng là mẹ nó sung sướng mãn nguyện rồi.
Nhưng chớ vội mừng nghe con, cái gì cũng có thời hạn của nó và đãi ngộ đặc biệt cũng chỉ kéo dài ba ngày là hết, sau ba ngày nó sẽ bị hạ cấp ngang bằng Chu Toàn và Chu Quy Lai thôi.
Lâm Thanh Hoà bưng rổ rau ra ngồi cạnh con trai, cô vừa nhặt vừa tâm sự: “Lần này chỉ có mình con nghỉ hay có cả những đồng đội khác nữa?”
Chu Khải liền đáp: “Đợt này chỉ có mình con thôi, nhưng con với Ông Quốc Lương vẫn hay trao đổi thư từ qua lại. Cậu ấy bảo cuối năm nay mới về.”
Lâm Thanh Hoà thông báo: “Năm nay Mỹ Gia tới bệnh viện thực tập đấy.”
Chu Khải giật mình: “Nhanh vậy cơ à?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, thành tích học tập của con bé tốt lắm. Chờ Mỹ Gia sang đó con nhớ chăm sóc em nó biết không. Bây giờ nhà mình với nhà bác Ông thân thiết lắm.”
Chu Khải nhận lời: “Vâng, con sẽ để ý.”
Lâm Thanh Hoà sửa lại cho đúng: “Không những để ý mà còn phải che chở, bảo vệ, con hiểu không? Không được để mấy cậu thanh niên trẻ tuổi trong quận đội cướp mất con bé đâu đấy.”
Chu Khải dở khóc dở cười: “Mẹ à, Mỹ Gia còn nhỏ mà.”
Lâm Thanh Hoà trợn trắng mắt, cái thằng khờ này, tới bây giờ còn nghĩ chưa thông à? Ý tứ của mẹ rõ ràng thế rồi mà mày nghĩ mẹ đang nói đùa hả?
Thôi, không vòng vo tam quốc với thằng này được, phải lật bài ngửa thôi: “Ba con muốn ôm cháu gái rồi. Thằng hai năm nay mới 17, vẫn đang độ tuổi vị thành niên. Thằng ba càng không cần phải nói. Đợi hai đứa chúng nó lâu lắm. Cho nên con liệu liệu mà làm đi.”
Chu Khải cạn lời: “Trời ơi mẹ à, Mỹ Gia mới bao lớn chứ, vẫn còn là đứa trẻ mà.”
Bây giờ Ông Mỹ Gia đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều nhưng trong tiềm thức của Chu Khải, cô mãi mãi là em bé búp bê Tây Dương đáng yêu dễ thương.
“Cái gì mà đứa trẻ, người ta đã là một cô nương rồi anh ơi!” Lâm Thanh Hoà chỉ muốn giơ tay gõ cho cái thằng ngố này một phát.
Chu Khải bối rối ho khan mấy tiếng: “Khụ…khụ, mẹ, ba muốn ôm con gái chứ không phải cháu gái. Mẹ đừng bắt con cố gắng nữa, mẹ tự cố gắng đi. Giờ ba anh em con lớn rồi, chúng con sẽ cưng chiều, yêu thương em gái như bảo bối.”
Lâm Thanh Hoà giơ tay phát cho thằng con một cái: “Thằng ranh này, mẹ đã tới tuổi này rồi mà mày còn bảo mẹ đẻ, hả?”
Chu Khải không né vì nó biết mẹ không nỡ đánh đau, nó cười cười tiếp tục trêu chọc: “Mẹ chịu khó vận động tăng cường sức khoẻ là không có vấn đề gì đâu. Ở thôn mình có thím Thuỳ đấy thôi, năm đứa con út được sinh ra, thím ấy cũng phải 43 tuổi còn gì. Mẹ, nếu có thể “trai già nhả ngọc” (1), chắc ba sẽ sướng phát điên mất. Con thấy hình như ba mong con gái đến độ không vừa mắt mấy thằng chúng con nữa rồi.”
Lâm Thanh Hoà nghĩ thầm trong bụng, không phải hình như mà đúng là như vậy đấy con trai ạ. Giờ còn đỡ chứ mấy năm trước ấy hả, ba còn chẳng thèm đoái hoài tới mấy thằng khỉ các con ấy chứ.
Chợt nghĩ tới điều gì, Lâm Thanh Hoà vội hạ giọng dặn: “Mẹ bảo, chuyện này tuyệt đối không được phép nói trước mặt ba, nhớ chưa?”
Khó khăn lắm anh xã mới thông suốt, giờ lại lôi chủ đề này ra nói nữa là chết cô.
Không phải Lâm Thanh Hoà cố ý tránh né mà điều kiện thực tế không cho phép. Nếu thực sự ông trời cho cơ hội, cô chắc chắn sẽ sinh. Cô không ngại làm sản phụ cao niên vì hiện giờ y học đã phát triển, các bác sĩ ở Bắc Kinh có học thức và chuyên môn rất cao. Nếu có, cô sẵn sàng liều một lần, nhưng tiền đề là phải có thì mới liều được chứ.
Chu Khải khó hiểu hỏi: “Kỳ thật có một điều con cứ thắc mắc mãi, tại sao sinh thằng ba xong mẹ không sinh thêm nữa?”
Lâm Thanh Hoà đánh trống lảng: “Đang nói chuyện của con cơ mà, tự nhiên vòng sang mẹ làm gì. Năm nay anh 19 rồi đấy, không còn bé bỏng gì nữa đâu. Nếu anh chịu cố gắng phấn đấu như con người ta thì giờ mẹ đã lên chức bà nội rồi.”
Chu Khải nhăn nhở: “Không ít trường hợp cô út nhỏ tuổi hơn cháu trai đâu.”
Lâm Thanh Hoà nghẹn họng, con nó nói đúng quá, cãi không được. Đúng là trong xã hội không thiếu các gia đình rõ ràng bối phận là cô là chú nhưng lại nhỏ tuổi hơn đám cháu chắt trong nhà. Càng nói càng xa, Lâm Thanh Hoà thẳng thừng kết thúc cái chủ đề xàm xí này tại đây: “Gà làm sạch thì chặt nhỏ ra mang vào cho ba hầm trước đi rồi quay lại xử lý cả hai con cá kia cho mẹ.”
“Vâng.” Chu Khải gật đầu đồng ý.
Kỳ thực Chu Thanh Bách nghe được hết cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con. Đúng là anh rất muốn có đứa con gái nhưng vợ tuổi tác đã cao, mà y bác sĩ trong bệnh viện đã nói rồi sản phụ cao niên rất nguy hiểm cho nên anh không miễn cưỡng vợ. Thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, nếu trời cho vợ chồng anh một cơ hội, anh đảm bảo sẽ chăm sóc cô cẩn thận từ lúc thai nghén cho tới khi sinh sản và cả trong thời kỳ ở cữ, nhưng nếu không có thì cũng không sao hết. Tuy có chút tiếc nuối nhưng anh cũng không vì thế mà đau buồn.
Chạng vạng, Chu Toàn, Chu Quy Lai tan học trở về, nhìn thấy anh cả đang ngồi trong tiệm, hai thằng reo lên sung sướng chạy ào vào vây lấy anh như hồi còn con nít. Nhưng chỉ một thoáng sau, thằng nhãi Chu Quy Lai bắt đầu trề mỏ ghét bỏ: “Sao càng ngày càng đen thế này, y chang cục than, nom già khọm, anh không mau mau lo kiếm vợ đi chứ em nhìn kiểu này chắc khó tán gái à?!”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Anh ba nói chí lý.”
Chu Quy Lai tặc lưỡi: “Vốn dĩ lớn lên giống ba, chững chạc trước tuổi, giờ đen xì trông lại càng già. Mà nói chứ, mẹ đẻ chẳng công bằng gì cả. Con với anh cả giống ba, chỉ có mỗi anh hai là giống mẹ, trắng trẻo thư sinh nho nhã.”
Năm nay Chu Quy Lai 15 tuổi, đã bắt đầu biết đỏm dáng, thích chải chuốt làm đẹp nên nó cực kỳ không hài lòng với cái ngoại hình già dặn này của mình. Mỗi lần nhìn sang ông anh hai là nó thèm nhỏ dãi.
Lâm Thanh Hoà lườm nó một cái: “Giống ba thì làm sao, ba các con đẹp trai thế này còn gì.”
Tự nhiên được điểm danh, Chu Thanh Bách liền nhìn về phía vợ, Lâm Thanh Hoà ngay lập tức dành tặng anh xã lời có cánh: “Trong mắt em, anh đẹp trai nhất đời!”
Được vợ khen, Chu Thanh Bách cười sung sướng, nếu bây giờ chỉ có hai vợ chồng chắc chắn anh sẽ thưởng cho cái miệng ngọt ngào kia một nụ hôn nồng cháy!
===
Chú thích:
(1)“Lão bạng sinh châu" (老蚌生珠, trai già nhả ngọc: Là một thành ngữ ý chỉ người phụ nữ lớn tuổi vẫn sinh được con.