Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436: Nam Tử Hán Đại Trượng Phu

Chương 436: Nam tử hán đại trượng phu Chương 436: Nam tử hán đại trượng phu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 436: Nam tử hán đại trượng phu

Chu Quy Lai bó tay: “Ba! Mẹ! Đang ở nơi công cộng đấy!”

Lâm Thanh Hoà phì cười: “Làm sao, anh ba nhà ta bị ai chê xấu à, nói mẹ nghe coi?”

Đúng là thằng cả và thằng ba giống cha y đúc, có nét cứng cáp, góc cạnh. Nhưng không hề xấu một tí nào mà càng làm nổi bật vẻ nam tính cũng như sự mạnh mẽ của một người đàn ông.

Nếu không thì làm sao Chu Trân Trân và Trương Mỹ Liên vừa gặp lần đầu đã chết mê chết mệt thằng cả nhà cô. Nhưng mấy bông hoa đào dởm đó không cần để ý, cô đã chọn được Ông Mỹ Gia và đồng thời chị Ông bên đó cũng rất ưng Chu Khải, vậy là được rồi, vẹn cả đôi đường!

Chu Quy Lai lắc đầu: “Không không, làm gì có ai chê con xấu. Chẳng qua là con tự soi gương thấy mặt mình có vẻ hơi cứng thôi, haizzz!”

Nói tới đây nó lại tiếp tục công cuộc dìm hàng anh cả: “Anh làm cái gì mà phơi đến cả người đen kịt vậy hả? Nhìn đi, xem có khác nào bạn của ba không? Mẹ à, con nghĩ nhân lúc còn sớm mẹ phải tranh thủ kiếm vợ cho anh ấy thôi, không biết chừng lại thành trai ế ấy chứ!”

Chu Toàn bật cười: “Trong mắt mọi người anh cả chính là mẫu đàn ông độc thân hoàng kim sao qua cái miệng quạ của em lại thành trai ế vậy hả?!”

Chu Quy Lai chun chun mũi lên án: “Thôi thôi, anh hai à, anh đã chiếm hết tiện nghi rồi, anh đừng nói gì nữa, haizzz, tại sao mẹ lại chia hết gen của mẹ cho anh chứ, không chừa cho em tí nào?!”

Chu Toàn bật cười bó tay với thằng em dở hơi.

Bà Mã góp vui: “Cả ba anh em đều đẹp cả, không cần lo lắng không cưới được vợ, chỉ cần cô nương nào có mắt nhìn chắc chắn sẽ chọn mấy đứa.”

Chu Quy Lai phổng mũi: “Bà Mã thật là một người có con mắt tinh tường. Nếu bà trẻ lại 40 tuổi chắc chắn cháu sẽ sang nhà bà ăn cơm mỗi ngày.”

Bà Mã cười sang sảng: “Nếu mà trẻ lại 40 tuổi, bà đây cũng không chọn cháu đâu, bà chọn tiểu Toàn cơ.”

Chu Quy Lai lập tức ôm ngực tỏ vẻ tổn thường suy sụp.

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà phá lên cười ha hả.

7 giờ tối, hết giờ làm việc, bà Mã sắp xếp gọn gàng mọi thứ rồi ra về. Phải nói rằng bà rất yêu thích công việc này vì môi trường làm việc cực kỳ thoải mái, vừa rửa chén vừa chuyện trò rôm rả, nhoáng cái đã hết một ngày mà lại chả vất vả mệt nhọc tẹo nào.

Lát sau, Chu Nhị Ni và hai anh em Hổ Tử, Cương Tử về ăn tối. Ăn uống xong, tụi nó còn phải vòng về tiệm đưa cơm cho nhân viên trực ban rồi mới đi đến lớp bổ túc.

Vì hiện tại giờ giấc hoạt động của cửa hàng quần áo được điều chỉnh theo mùa. Mùa đông chỉ làm tới 6 giờ tối nhưng mùa hè phải mở cửa phục vụ khách tới 9 giờ.

Ca tối hơi kẹt người nên Mã Thành Dân trông 1 tiệm, Trần San San trông 1 tiệm và hai nhân viên thực tập phụ trách tiệm còn lại.

Về phần tiệm nước giải khát thì vẫn do Thành Nguyệt và Thành Dương chịu trách nhiệm chính.

Vì mọi người phải ở lại làm tăng ca nên Lâm Thanh Hoà quyết định trợ cấp thêm bữa tối. Chu Thanh Bách rất chu đáo, ngày nào cũng có một món chính và hai món phụ được đựng cẩn thận trong cặp lồng, phân lượng rất nhiều, đảm bảo ai cũng ăn no căng bụng.

Nhưng tình trạng này cứ kéo dài nghe chừng không được ổn cho lắm. Mỗi lần có vấn đề đột xuất phát sinh ví dụ như ai đó có việc gấp xin nghỉ là lại phải điều động gấp nhân sự từ cửa hàng này sang cửa hàng kia, rất lộn xộn và rắc rối.

Vậy nên hè này Lâm Thanh Hoà sẽ đón Chu Tứ Ni lên đồng thời căn dặn Mã Thành Dương tuyển thêm 3 người nữa. Tới lúc ấy cô sẽ tiến hành chia ca đàng hoàng, không để xảy ra tình trạng thiếu hụt nhân lực như bây giờ.

Cơm nước xong xuôi, bọn trẻ ùa ra ngoài, mỗi đứa một việc. Chu Khải đi sang nhà ông bà nội. Lúc nó tới nơi thấy bà Chu đang ngồi ngoài sân đút cơm cho Điềm Điềm, miệng còn trêu con bé ăn khoẻ thế này nếu sinh vào những năm nạn đói thể nào cũng bị ghét bỏ cho xem.

Chu Khải cười cười, đẩy cổng bước vào rồi gọi to: “Bà nội.”

Bà Chu thoáng sửng sốt, nhíu nhíu cắp mắt già nua coi ai tới, đến khi nhận ra thằng cháu ngày nhớ đêm mong, bà mừng quýnh: “Đại Oa?”

Chu Khải cười tươi: “Vâng, cháu đây.”

Chu Hiểu Mai nghe tiếng cũng chạy từ trong bếp ra, vui vẻ hỏi han: “Ơ, về rồi đấy à? Cô nghe mẹ cháu bảo phải nửa tháng nữa.”

Chu Khải đáp: “Cháu được nghỉ sớm nên về trước.”

Bà Chu vội vàng đưa chén cơm cho Chu Hiểu Mai để nó tiếp tục đút cho con, còn mình thì nắm lấy tay thằng cháu nội quý báu kéo vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi han: “Đã ăn cơm chưa? Bà xuống bếp nấu cho một tô mì trứng nha?!”

Chu Khải lắc đầu: “Cháu ăn rồi mới sang, hôm nay mẹ cháu nấu rất nhiều món, cháu ăn no lắm rồi bà ơi.”

Bà Chu ngẩng đầu nhìn giờ rồi tiếc nuối nói: “Ôi đã 8 giờ rồi cơ à, không kịp mất rồi. Sáng mai nhá, sáng mai bà hầm sớm cho một con gà, tới trưa là xương cốt mềm rục, đảm bảo thơm ngon.”

“Dạ được.” Chu Khải cười đồng ý.

Chu Hiểu Mai bổ sung thêm: “Bà đặc biệt nuôi rất nhiều gà chỉ để đợi cháu về thôi đấy, mỗi ngày hầm 1 con tẩm bổ.”

Bà Chu gật gù tán đồng: “Đúng đấy, phải chịu khó ăn vào, đợt này về bà thấy cháu vừa đen vừa gầy, khổ thân!”

“Mỗi ngày một con thì nhiều quá, ba ngày bà hầm cho cháu 1 con là được rồi.” Nói xong Chu Khải nhìn quanh quất khắp nhà rồi hỏi: “Ông nội đâu hả bà?”

Bà Chu đáp: “Đi tắm với ông Vương rồi. Hai ông vừa đi khỏi thì cháu tới.”

Chu Khải liền nói: “Vậy cháu cũng đi tắm đây, phải kỳ cái lưng một chút chứ ngứa quá rồi.”

“Đi đi, kỳ cọ cho sạch sẽ thoải mái rồi về đây bà nấu cho tô mỳ trứng.” Bà Chu cười từ ái.

Thằng cháu trai trưởng chính là tâm can bảo bối của bà thế nên bà không ngại bày tỏ tình cảm thương yêu vô ngần.

Chu Khải mỉm cười đồng ý rồi rảo bước về nhà lấy quần áo tiện thể hỏi xem có ai muốn đi chung luôn không. Chu Quy Lai hào hứng xin gia nhập, vì ngày mai chính thức bước vào kỳ thi đại học căng thẳng nên tối nay nó muốn thả lỏng đầu óc một chút.

Hai anh em đi tới nhà tắm công cộng hội họp cùng hai ông nội.

Khi hai ông nhìn thấy Chu Khải thì cực kỳ vui mừng, không hẹn mà cùng hỏi một câu giống nhau: “Cháu về lúc nào? Đã ăn gì chưa?”

“Cháu ăn rồi ạ, lúc nãy sang nhà nghe bà nói hai ông đang ở đây nên cháu liền rủ thằng ba tới tắm chung cho vui.” Nói rồi Chu Khải ném cái khăn lông cho thằng em ý bảo “mày kỳ lưng cho anh trước đi!”

Chu Quy Lai nháy mắt cười hềnh hệch: “Anh anh, mọi người nhìn anh quá trời kia. Ai bảo anh đen quá làm chi, kể cả công nhân khai thác mỏ cũng phải chào thua.”

Công nhận Chu Khải rất đen, nhưng không phải cái kiểu cháy nắng chỗ đen chỗ trắng mà toàn thân như được phủ một lớp đồng sáng bóng kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn khiến nó trông như một chiến binh La Mã thời cổ đại.

Chu Khải nhướng mày đầy tự tin: “Muốn nhìn thì cứ để bọn họ nhìn thoải mái, miễn sao sau đó đừng tự ti quá là được.”

Sở hữu một cơ thể đáng mơ ước, tất nhiên nó có quyền kiêu hãnh chứ. Chưa tính những chỗ khác chỉ riêng cơ bụng 8 múi này thôi cũng đủ làm cho đám đàn ông hâm mộ rớt tròng mắt còn đàn bà con gái mà nhìn thấy chắc chắn sẽ phải hét chói tai cho mà xem.

Chu Quy Lai bĩu môi ghét bỏ: “Xời ơi, làm quá à, vậy anh lượn một vòng cho bọn họ tự ti đê!”

Chu Khải lười đôi co với thằng em, nó xoay người đưa lưng ra: “Kỳ đi!”

Chu Quy Lai tiến lên phục vụ nhiệt tình, ngoài miệng thì chê bôi ghét bỏ vậy thôi chứ thật ra nó thương anh cả lắm.

Lát sau, hai anh em đổi vai cho nhau. Bên kia, ông Vương và ông Chu cũng vậy, cứ luân phiên giúp nhau kỳ lưng. Đây chính là thú vui mà hầu như tất cả mọi người đều yêu thích, lúc kỳ thì rát lắm nhưng mà càng rát càng đã ngứa, càng đau càng phê.

Chính bởi vậy mà mọi người hay rủ rê nhau đi tắm chung, còn nếu ai đi một mình thì tới nhà tắm công cộng phải tìm xung quanh xem có ai cũng giống mình không để ngỏ lời giúp đỡ nhau, chứ loay hoay tự làm chỉ tổ mỏi tay mà lại không sướng.

Bốn ông cháu vừa tắm rửa vừa trò chuyện. Hai ông hỏi cái gì, Chu Khải đều ngoan ngoãn trả lời hết.

Chắc chưa có hôm nào các ông đi tắm mà vui như hôm nay. Còn cái chuyện thằng nhóc Quy Lai cứ trêu anh nó đen, hai ông chẳng thấy có vấn đề gì. Ôi, nam tử hán đại trượng phu, càng đen càng đẹp chứ sao.

Chợt nhớ ra đợt trước đi ngâm suối nước nóng rất thích, ông Vương cười khà khà đề xuất: “Không biết ngày mai Vương Nguyên có thời gian không nhỉ, để tôi bảo nó chở chúng ta tới suối nước nóng, lần này để tôi mời.”

Chu Khải ngơ ngác: “Vương Nguyên là ai?”

Xa nhà hơn một năm, Chu Khải đã bỏ lỡ rất nhiều sự kiện trọng đại, ngay cả Hứa Thắng Mỹ gả chồng nó còn không biết nữa là chuyện Chu Nhị Ni đang yêu Vương Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment