Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 437: Lấy vợ hiền hoà
Chu Quy Lai liền giải thích cho anh trai: “Anh Vương Nguyên là bạn trai của chị Nhị Ni.”
“Bạn trai chị Nhị Ni?” Chu Khải hết sức kinh ngạc rồi hỏi thêm: “Anh ấy là người nhà của ông nội Vương à?”
Vì cùng họ Vương lại quen biết nhau nên Chu Khải mới đưa ra phỏng đoán như vậy.
Chu Quy Lai: “Cũng gần gần thế, nhưng không phải ông nội Vương giới thiệu, anh ấy là đối tác làm ăn với nhà ta, hơn nữa còn làm chủ một xưởng may mặc đó nha, giàu cực, thương chị Nhị Ni lắm. Có vẻ muốn rước nàng về dinh lắm rồi nhưng hình như chị Nhị Ni chưa muốn kết hôn sớm hay sao ấy.”
Chu Khải đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác: “Tự mình mở xưởng? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Chu Quy Lai: “Ấy, anh đừng hiểu lầm, không phải mấy chú mấy bác tuổi trung niên đâu. Anh ấy hơn chị Nhị Ni 6 tuổi, cũng không tính là nhiều lắm.”
Chu Khải gật gù, Ờ, hơn 6 tuổi thì còn được!
Sau đó nó lại hỏi tiếp: “Anh ấy đối xử với chị Nhị Ni thế nào?”
Hai chị em sàn sàn tuổi nhau, chơi với nhau từ lớn đến bé cho nên Chu Khải quan tâm tới Nhị Ni cũng là điều hết sức hiển nhiên.
Chu Quy Lai nhếch mép cười: “Anh chỉ cần hỏi xem ông nội có vừa lòng không là biết chứ gì.”
Ông Chu nghiêm túc gật đầu: “Vương Nguyên rất được.”
Phải nói là không có chỗ nào để chê. Ông Chu rất tán đồng mối hôn sự này vì ông có lòng tin cậu trai trẻ đó sẽ đối tốt với cháu gái mình cả đời.
Chu Quy Lai bổ sung thêm chi tiết: “Hơn nữa anh ấy còn có quan hệ mật thiết với ông nội Vương, là cháu nội của bạn chí cốt ông nội Vương.”
Ông Vương cũng gật đầu xác nhận: “Thằng nhóc đó sẽ không dám bạc đãi Nhị Ni đâu.”
Nghe xong toàn bộ, Chu Khải mới tạm thời yên tâm. Lúc này nó mới nhớ tới chủ đề suối nước nóng, nghe hấp dẫn quá nhỉ, nó cũng muốn thử một lần xem sao. Nhưng ngày mai thì chắc thôi, ngày mai thằng ba thi đại học. Đợi xong xuôi hết rồi đưa nó đi thả lỏng luôn.
Bốn ông cháu tắm táp mát mẻ xong, lại rồng rắn dắt nhau về Chu gia. Bà Chu lập tức vào bếp nấu hai tô mỳ nóng hổi, còn đặc biệt thêm vào mỗi tô hai quả trứng chiên vàng ươm.
Ông Chu và ông Vương không đói nên chỉ ngồi uống trà nghỉ ngơi. Còn hai cậu thanh niên thì cắm cúi húp xì xụp.
Chu Khải cười vui vẻ: “Trước đây mẹ cháu cũng nấu cho chúng cháu y như này.”
Bà Chu cười tán thành: “Xét về độ chăm và chiều con thì không ai qua được mẹ cháu.”
Chu Quy Lai nuốt cái ực rồi nói: “Em nhớ như in cái hồi nhà mình vẫn còn sống ở trong thôn, mẹ làm cho ba anh em mình món trứng lòng đào ngâm nước tương ngon ơi ngon!”
Chu Khải bất ngờ: “Chuyện từ cái thời 7, 8 tuổi mà em vẫn còn nhớ ấy hả?”
Chu Quy Lai nhướng mày: “Chứ sao, ăn ngon là em nhớ hết. Tiếc là bây giờ mẹ chẳng làm nữa.”
Chu Khải phì cười: “Thi xong rồi bảo mẹ làm cho mà ăn.”
Bà thương cháu nên nấu tô mỳ đầy ú u, hai thằng ăn no căng cả bụng.
Thấy các cháu húp ngon lành cả nước lẫn cái, bà Chu ngồi bên cạnh cười mãn nguyện: “Ngày mai hai anh em sang đây nha, bà hầm gà cho mà ăn.”
Chu Khải và Chu Quy Lai đồng thanh “Dạ”.
Lúc này cũng không còn sớm nữa, hai anh em Chu Khải đưa ông Vương về ký túc xá trước rồi mới quay về nhà mình.
Đến khu vực trường đại học cũng vừa lúc sắp tới giờ lớp bổ túc ban đêm tan học, Chu Khải và Chu Quy Lai liền đứng đợi mấy anh chị rồi về cùng luôn thể cho vui.
Còn chưa nhìn thấy Chu Nhị Ni, Cương Tử và Hổ Tử đâu thì đã thấy Hứa Thắng Cường phóng xe đạp cái vèo đi ngang qua, có vẻ rất vội vàng.
Chu Khải hết sức bất ngờ, cứ tưởng trời tối nhìn nhầm nên phải xác nhận lại với thằng em: “Này, kia có phải Thắng Cường không?”
Chu Quy Lai gật đầu: “Nó đó, không sai.”
Chu Khải ngớ người: “Là sao?”
Chu Quy Lai nhíu mày: “Ủa, chị Thắng Mỹ gả chồng anh đã biết chưa?”
Chu Khải mắt cho A miệng chữ O: “Thắng Mỹ gả cho ai?”
“Vâng, cuối năm ngoái gả, gả cho người chị ấy tự mình tìm.” Sau đó Chu Quy Lai kể vắn tắt đầu đuôi sự việc một lượt từ chuyện Hứa Thắng Mỹ có thai trước khi cưới, rồi sảy thai, rồi cuối cùng là đón Hứa Thắng Cường lên Bắc Kinh.
Chu Khải đứng đực mặt ra nghe, chỉ biết há hốc miệng không thốt được lời nào, trời đất ơi, mới có một năm mà trong nhà xảy ra nhiều chuyện tới như vậy ư?!
Nghe xong, Chu Khải sầm mặt, cười lạnh: “Ha, chỉ bị đánh nhập viện có vài ngày thôi à, như vậy có vẻ hơi hời cho tên Triệu Quân nhỉ?”
“Chuyện đã qua rồi, anh không cần tìm hắn tính sổ làm gì. Hơn nữa trong chuyện này chính chị Thắng Mỹ cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Một bàn tay sao vỗ lên tiếng, đúng không? Hiện tại mẹ không thèm để tâm đến hai chị em nhà đấy nữa đâu. Hết chị rồi tới em, suốt ngày gây chuyện, không để cho mọi người được yên.” Chu Quy Lai lại kể tiếp chuyện Hứa Thắng Cường đánh đồng nghiệp trọng thương cho anh cả nghe.
Nháy mắt, đầu mày Chu Khải cau chặt, đang định lên tiếng thì Chu Quy Lai đã nhìn thấy Chu Nhị Ni và hai anh em Hổ Tử đi ra khỏi cổng trường, nó lập tức vẫy tay rồi hô to.
Chu Nhị Ni bước tới gần, cười nói: “Sao hai anh em lại tới đây?”
Chu Quy Lai đáp: “Bọn em mới từ nhà ông bà nội về, thấy gần tới giờ các chị tan học nên đứng đợi luôn thể. Ủa, anh rể đâu, hôm nay anh rể không tới à?”
Chu Nhị Ni trừng mắt: “Đừng gọi linh tinh. Ngày mai thi đại học rồi sao không ở nhà ôn bài mà lại đi lung tung thế hả?”
Chu Quy Lai nhún nhún vai: “Chính vì mai thi nên hôm nay em mới thả lỏng trí óc và tinh thần để ngày mai dốc toàn lực ứng phó.” Nói rồi nó lại nháy mắt cười hềnh hệch: “Anh Khải còn chưa được gặp anh rể đâu đấy.”
Một câu anh rể hai câu anh rể khiến Chu Nhị Ni xấu hổ muốn độn thổ, nó đáp qua loa cho xong chuyện: “Hôm qua anh ấy về Vương gia rồi.”
Năm anh chị em vừa thả bộ vừa hàn huyên.
Chu Khải cảm khái: “Mới một năm em không về mà trong nhà có nhiều biến đổi quá. Người gả chồng, người có đối tượng.”
Chu Nhị Ni cong môi cười.
4 anh thanh niên hộ tống cô gái về tiệm sủi cảo trước rồi mới quay lại tiểu khu.
Bởi vì ngày mai Chu Quy Lai thi đại học, Chu Khải thì ngồi xe cả ngày trời mệt mỏi nên cả nhà quyết định tắt đèn, ngủ sớm.
Trong phòng, Lâm Thanh Hoà tâm sự với chồng: “Anh lớn nhà ta năm nay đã 19 tuổi rồi mà hãn còn ngố tàu lắm. Hồi xưa bao nhiêu tuổi thì anh bắt đầu nghĩ tới chuyện cưới vợ?”
Chu Thanh Bách ho khan, cố tình làm lơ vế sau: “Cứ mặc kệ nó đi, đến lúc thích hợp nó tự khắc biết.”
Kỳ thực năm ấy anh chẳng có bất cứ suy nghĩ gì về phương diện này. Đang ở trong quân ngũ thì mẹ gọi về lấy vợ thế là anh nộp đơn lên cấp trên rồi về thôn kết hôn thôi.
Cả đi cả về tổng cộng chưa tới một tháng, quá vội vàng và gấp rút thế nên thành thật mà nói thì anh chẳng có cảm xúc gì rõ ràng cả.
Mãi cho đến khi anh bị thương xuất ngũ, cô “xuyên” tới, anh mới thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của người phụ nữ trong gia đình và càng thấm nhuần câu nói của người xưa “lấy vợ hiền hoà, làm nhà hướng Nam.” (1)
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ rồi chép miệng lo lắng: “Cứ chậm chạp thế này lỡ Mỹ Gia bị người ta cướp mất thì biết làm sao? Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày thằng khác nó tha.”
Chắc ngày mai phải bảo thằng Khải mang ít quà cáp sang Ông gia mới được. Chị Ông cũng nhắc nó suốt, việc của hai đứa nhỏ chưa tiến triển tới đâu nhưng chị đã coi nó như con rể trong nhà rồi. Kệ, được hay không thì Chu Khải vẫn lời một người mẹ thương yêu nó, tốt quá đi ấy chứ!
Chu Thanh Bách im lặng không nói gì. Thật ra anh suy nghĩ đơn giản lắm, đàn ông tốt lo gì không lấy được vợ. Nhưng điều kiện con bé Gia Mỹ bên kia cũng rất tốt, thằng Khải phải nhanh tay lên mới được.
Lâm Thanh Hoà dựa sát vào lồng ngực chồng suy tư: “Thằng cả yên bề gia thất là coi như hai vợ chồng mình hoàn thành được 1 nhiệm vụ.”
Nhân sinh một kiếp tưởng dài nhưng mà thực tế chỉ là nhoáng qua!
Cái hình ảnh ba thằng nhóc ốm nhách, dơ hầy mếu máo gọi “Mẹ ơi, con đói!” vẫn luôn in đậm trong tâm trí cô, mỗi lần nhớ tới cô vẫn ngỡ mọi chuyện như vừa xảy ra ngày hôm qua.
Ấy vậy mà giờ đây đã bắt đầu tính chuyện cưới xin cho anh lớn, rồi chẳng mấy mà tới lượt anh hai, anh ba. Đúng là cái tuổi nó đuổi xuân đi, dù rất không muốn nhưng cũng phải chấp nhận thôi, cô với Thanh Bách già thật rồi!
===
Chú thích:
(1) Lấy vợ hiền hoà, làm nhà hướng Nam: Đó là kinh nghiệm của người xưa về chọn vợ và chọn hướng nhà. Vợ hiền hoà nghĩa là vợ hiền lành và hoà thuận, sẽ giúp gia đình được êm ấm, hạnh phúc. Còn nhà hướng Nam là hướng tối ưu, vừa đón được nhiều ánh sáng, tránh nắng gắt và đồng thời cũng đón được gió mát, tránh gió lạnh.