Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 439: Tình yêu
Nói không phải khen chứ Lâm Thanh Hoà làm món này ngon miễn chê. Ăn kèm với bánh nướng tuy đơn giản nhưng hợp rơ vô cùng.
Cơm nước phủ phê, để cho bọn nhỏ ở lại tự thu dọn chén dĩa, Lâm Thanh Hoà mời vợ chồng anh chị Ông về tiểu khu uống trà.
Lúc này, chị Ông mới lấy bọc nhân sâm ra đưa cho Lâm Thanh Hoà: “Đây là cháu lão Ông biếu, nó buôn bán mặt hàng này nên đảm bảo hàng chất lượng, nhân sâm thuần tự nhiên mọc ở khu vực núi Đông Bắc đấy. Em lấy hầm gà tẩm bổ cho Tiểu Khải đi. Chị thấy đợt này về nó gầy và đen hơn nhiều.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Chết, sao chị cho cháu đồ quý thế này. Thôi, em không nhận đâu, chị mang về để dành cho mấy anh em Quốc Lương đi.”
Chị Ông xua tay: “Ở nhà chúng nó có sâm cao ly rồi, cái này chị đặc biệt mang tới cho Tiểu Khải bồi bổ cơ thể. Một lần nấu em không cần bỏ nhiều đâu, thả vài lát là được. Đảm bảo một thời gian nữa thằng bé sẽ cường thân kiện thể, gia tăng sức dẻo dai và bền bỉ.”
Thấy chị bạn thiệt tình tặng, lúc này Lâm Thanh Hoà mới dám nhận: “Vậy em cảm ơn chị nhé. Thằng Khải được chị thương và chăm lo còn hơn cả em ấy chứ.”
Chị Ông cười cười: “Ôi dào, có gì đâu, chút nhân sâm rừng thôi mà.”
Lâm Thanh Hoà quay sang châm thêm trà rồi hỏi anh Ông: “Không biết cháu trai anh kinh doanh mặt hàng này có đắt khách không?”
Anh Ông lắc đầu: “Anh thấy bán buôn chậm lắm. Mấy thứ này đắt quá, làm gì có nhiều người chịu bỏ tiền ra mua.”
Cái này không nằm ngoài suy đoán của Lâm Thanh Hoà, mặt hàng này được xếp vào danh mục xa xỉ phẩm, số lượng bán ra không nhiều nhưng lợi nhuận thu về rất cao, cô nói: “Vâng, cũng đúng thôi. Đây toàn là đồ quý hiếm mà, vốn đổ vào đó chắc cũng bộn anh nhỉ?!”
Anh Ông uống hớp trà rồi gật đầu xác nhận: “Vốn lớn lắm. Nhưng anh thấy cứ cái tình trạng buôn bán ế ẩm thế này không sớm thì muộn có khi dẹp tiệm mất.”
Lâm Thanh Hoà đánh giá: “Chắc không đến mức đó đâu anh ạ. Dân bây giờ người ta có tiền rồi, không còn cái cảnh chạy ăn từng bữa như trước đây nữa, em nghĩ họ sẽ không tiếc tiền chăm lo sức khoẻ đâu. Với lại ngày xưa đói khổ quá làm cho thân thể suy nhược, giờ có tiền họ càng phải tranh thủ bồi dưỡng. Em đoán chỉ một thời gian nữa thôi, mặt hàng này sẽ hút khách. Tới lúc ấy cửa hàng của cháu anh có thâm niên, có tiếng tăm, chắc chắn khách sẽ tin tưởng và tìm tới ngày một đông.”
Càng nghe Lâm Thanh Hoà phân tích, anh Ông càng sửng sốt: “Nhưng anh thấy một hộp sâm cao ly có mấy cây mà giá thành tận 200 đồng, cao ngất ngưởng như thế thì ai chịu mua chứ?!”
Lâm Thanh Hoà cười: “Được anh ạ, có cung ắt có cầu (1). Nhưng kinh doanh loại mặt hàng này thì phải chấp nhận đi chậm từng bước, chỉ cần đảm bảo hàng chất lượng, nguồn gốc uy tín, chắc chắn một đồn mười, mười đồn trăm, chỉ có ngày một đi lên chứ không thể lụi.”
Nghe có lý, anh Ông gật gù nghiền ngẫm từng câu từng chữ.
Ba người chuyện trò hơn một giờ đồng hồ, vợ chồng anh chị Ông mới ra về. Lâm Thanh Hoà tận tình tiễn họ xuống tận cổng tiểu khu.
Mãi tới sau 9 giờ tối, Chu Thanh Bách và bọn nhỏ mới về tới nhà. Vì mùa hè nên quán mở cửa phục vụ khách tương đối trễ.
Mấy cha con vừa vào nhà, Lâm Thanh Hoà đã nói với thằng lớn: “Bác Ông thật có lòng, bác mang cho con nhân sâm rừng đây này, quý lắm đấy.”
Chu Khải gãi đầu cười cười: “Mẹ với ba ăn đi, chứ con đâu cần dùng tới cái này.”
“Ừ, hôm nào hầm gà mẹ sẽ bỏ vào cho con một ít, còn dư lại bao nhiêu thì để dành cho ba ăn từ từ.” Lâm Thanh Hoà tự thấy chí lý chí tình, chứ thằng nhóc thanh niên trai tráng, chưa vợ chưa bồ, ăn bổ rồi biết đổ đi đâu, lợi bất cập hại, không tốt tí nào!
Để dành cho Thanh Bách là vẹn cả đôi đường. À, lại nhắc tới bổ mới nhớ, hè này đi phương Nam cô nhất định phải tìm mua bong bóng cá mới được. Món này là một trong “bát trân” (2), cực kỳ giàu collagen rất tốt cho làn da phụ nữ. Ngoài ra, nếu nhìn thấy lộc nhung cô cũng sẽ mua một ít.
Trải qua mấy ngày thi căng thẳng mệt mỏi, cuối cùng kỳ thi đại học cũng kết thúc, anh ba Chu Quy Lai chính thức được nghỉ xả hơi. Ngay ngày hôm sau mấy anh em nó và ông nội nuôi liền đến tìm Vương Nguyên, yêu cầu anh lái xe chở tới suối nước nóng vui chơi một bữa.
Lâm Thanh Hoà không ngăn cản, thi xong rồi, tụi nhỏ muốn quậy thế nào thì quậy, quậy một trận thả lỏng đầu óc cũng tốt.
Hôm nay tan trường, Lâm Thanh Hoà không về tiệm sủi cảo như mọi khi mà tạt ngang cửa hàng quần áo nữ tìm Chu Nhị Ni nói chuyện.
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Thế nào? Hai bạn trẻ sao rồi? Đã có kế hoạch cụ thể chưa?”
Cho tới hiện tại, cô có thể nhìn ra Vương Nguyên thật lòng thật dạ với cháu gái nhà mình, bên cạnh đó tất cả thành viên Chu gia đều hài lòng với Vương Nguyên.
“Dạ, sang năm thím ạ.” Chu Nhị Ni hơi thẹn thùng đáp. Thực ra bản thân nó muốn đợi tới năm 22 tuổi cơ, nhưng Vương Nguyên cứ một hai năn nỉ đòi tiến hành liền, nhất định không chịu đợi. Chu Nhị Ni làm cách nào cũng không lay chuyển được ý chí sắt đá của anh. Vậy nên cuối cùng hai đứa thống nhất qua năm sẽ tổ chức hôn lễ.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Ừ, sang năm được đấy. Cứ đủ tuổi hợp pháp là được quyền đi đăng ký kết hôn.”
Riêng với mối hôn sự giữa Vương Nguyên và Chu Nhị Ni, Lâm Thanh Hoà cực kỳ tán thành.
Nhưng nói tới đây, Chu Nhị Ni không giấu được nét do dự trên khuôn mặt: “Bên nhà Vương Nguyên có chút….”
Không đợi con bé nói hết, Lâm Thanh Hoà đã gạt phắt đi: “Cháu đừng chờ mong mọi thứ thập toàn thập mỹ. Trên đời này không có đâu. Chủ yếu là phải tự hỏi bản thân mình xem mình có sẵn sàng bước vào cuộc hôn nhân này không và Vương Nguyên có yêu thương cháu hay không, thế thôi!”
Sinh ra là phụ nữ vốn đã khổ, ấy vậy mà phụ nữ lại còn thích làm khó nhau. Phải chăng đây chính là nguyên lý cùng cực thì đẩy, trái cực thì hút? Hay đơn giản chỉ là kẻ chịu tổn thương lại muốn thương tổn người khác?
Điển hình nhất chính là mối quan hệ mẹ chồng- nàng dâu. Hai người đàn bà xa lạ, không máu mủ ruột rà, bỗng nhiên bị ràng buộc lại với nhau vì đều có liên quan mật thiết với cùng một người đàn ông. Và ngặt một nỗi ai cũng có sự ích kỷ riêng, ai cũng cho vị trí của mình là chủ chốt, vai trò của mình là quan trọng. Chính vì lý do đó mà mối quan hệ giữa mẹ chồng con dâu luôn trong tình trạng căng thẳng, nếu không khéo léo thì mâu thuẫn sẽ nổ ra bất cứ lúc nào.
Đấy, ngay như cô và bà Chu cũng vậy thôi, giữa hai mẹ con luôn tồn tại những điểm xung khắc nhất định. Bà chấp nhận và cảm kích lòng hiếu thuận của con dâu nhưng lại không chịu nổi tính tình nóng nảy và phương thức sinh hoạt của cô. Bởi vậy, tốt hơn hết là nên ở xa nhau, duy trì một khoảng cách vừa phải mới mong giữ được không khí gia đình êm ấm, thuận hoà. Đạo lý xa thơm gần thối luôn đúng trong mọi trường hợp!
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Vương Nguyên đã mua một căn nhà ở gần nhà ông bà nội đúng không? Thím nghe cô út khen ngôi nhà rất đẹp, thoáng mát rộng rãi, trang thiết bị nội thất cũng đã được sắm sửa đầy đủ. Sau này cưới nhau hai vợ chồng về đó ở. Còn Vương gia bên kia, một năm cũng chỉ quay về mấy ngày lễ Tết thôi. Nếu người ta không làm gì quá đáng thì cháu cứ mắt nhắm mắt mở đừng để ý là được.”
Chính vì xét thấy bản thân con người Vương Nguyên rất khá, có bản lĩnh gầy dựng sự nghiệp, có bản lĩnh chở che vợ con, nên Lâm Thanh hoà mới khuyên Nhị Ni như vậy. Hơn nữa thật lòng mà nói thì người đàn ông như Vương Nguyên thuộc vào loại hiếm có khó tìm. Vậy nên hãy biết chấp nhận những gì mình đang có, đừng nên quá cầu toàn vì trên đời này làm gì có cái gọi là hoàn hảo không tì vết cơ chứ? Chỉ có mình tự trau dồi, bồi dưỡng bản thân, nâng cấp con người mình trở thành một phiên bản ưu tú nhất. Khi ấy, chúng ta sẽ có đủ nghị lực đối diện với nghịch cảnh, đủ kiên cường chống chọi với mọi tác nhân bên ngoài, đủ tự tin giải quyết gọn ghẽ bất cứ rắc rối trời ơi đất hỡi nào để bảo vệ mái ấm của chính mình.
Nhân sinh vốn đơn giản, hà cớ gì phải phức tạp hoá vấn đề lên? Cuối cùng thì con người ta cũng chỉ mong muốn một cuộc sống vui vẻ, vô ưu vô lo, buổi tối chẳng cần gác tay lên trán trằn trọc suy tư, có thể thoái mái đắp chăn ngáy khò khò thì đấy chính là hạnh phúc, không phải sao?
“Vâng ạ.” Chu Nhị Ni mỉm cười gật đầu.
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Nhưng mà tuyệt đối không được nhẫn nhịn nha. Mình đâu tới nỗi nào mà phải luồn cúi, cam chịu uỷ khuất, đúng không? Nếu mẹ chồng quá đáng quá thì cứ bỏ về, đừng khách sáo cả nể gì hết.”
Chu Nhị Ni cong môi cười. Người có thể thẳng thắn dạy nó những lí lẽ bá đạo này chắc cũng chỉ có một mình thím tư mà thôi.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Thế là Tết năm nay hai đứa phải về quê một chuyến ra mắt cha mẹ cháu chứ hả?”
Chu Nhị Ni gật đầu: “Vâng, anh ấy đã nhắc tới chuyện này rồi ạ.”
Lâm Thanh Hoà cười hài lòng: “Vậy tốt, dẫn cậu ấy về cho cha mẹ nhìn tận mắt cho yên tâm. Chứ xem qua ảnh đâu thể so được với người thật việc thật.”
Nhắc tới chuyện này, cô lại nhịn không được bật cười thành tiếng, bật mí cho cháu gái một thông tin: “Này, lần trước thím gọi điện thoại về quê. Nghe qua giọng nói thím thấy mẹ cháu ưng bụng chàng rể tương lai này lắm rồi.”
Nếu bây giờ Vương Nguyên ở đây nghe được những lời này nhất định anh sẽ vênh mặt kiêu ngạo cho mà xem. Chu Nhị Ni tự tưởng tượng rồi tự nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Lâm Thanh Hoà lại gật gù nói thêm: “Cứ yên tâm mà dắt về đi. Chú thím đã quan sát một thời gian rồi, Vương Nguyên không giống Triệu Quân. Cậu ấy thương cháu thật lòng, vậy nên cháu đừng lo lắng suy nghĩ nhiều.”
“Dạ.” Chu Nhị Ni ngoan ngoãn gật đầu. Về phương diện này nó hoàn toàn không lo lắng vì hơn ai hết nó cảm nhận được tấm chân tình của anh dành cho mình. Với lại ở trước mặt người lớn anh đĩnh đạc, đạo mạo thế thôi, chứ lúc chỉ có hai đứa bên nhau, tên xấu xa này không ngại ngần làm mấy hành động ái muội, thân mật, lắm lúc còn trẻ con vô cùng. Tuy nhiên anh rất biết dừng đúng lúc, không bao giờ đi quá giới hạn khiến nó khó chịu hoặc khó xử.
Từ khi chính thức quen biết nhau, cứ mỗi lần nghĩ tới Vương Nguyên hay ai vô tình nhắc tới tên anh là Chu Nhị Ni bất tri bất giác đỏ mặt, khoé môi cong cong thấp thoáng nụ cười hạnh phúc.
Ngồi một bên, thu hết mọi biến hoá trên gương mặt cô thiếu nữ mới lớn, Lâm Thanh Hoà cố nén cười nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất an tâm. Đấy yêu đương thì phải như thế chứ, ngọt ngào lãng mạn, có thời gian đủ để hai tâm hồn tìm được tiếng nói chung. Ai đâu như Hứa Thắng Mỹ cùng Triệu Quân, đứa ham mê phú quý, kẻ đắm mình trong dục vọng. Hai đứa nó tới với nhau đâu phải là tình yêu, mà chỉ là cuộc trao đổi, mua bán sòng phẳng mà thôi.
===
Chú thích:
Định luật Say: là một định luật về thị trường cung-cầu được đặt theo tên của Jean Baptiste Say (1767-1832), một doanh nhân và cũng là một nhà kinh tế học người Pháp. Theo ông, cung sẽ tự sinh ra cầu cho chính nó. Mọi cá nhân sản xuất hàng hoá và cung ứng dịch vụ sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào trong quá trình hoạt động, trừ phi họ có ý định đánh đổi một thứ gì khác có giá trị trương đương. Vì vậy, trên thị trường, khi cung tăng cao thì cầu cũng sẽ tăng lên theo một lương tương ứng.
(2) Bát trân: là một thuật ngữ ẩm thực, dùng để chỉ 8 món ăn quý. Ví như ở thời Tống Minh, bát trân gồm: Long can (龍肝, gan rồng), Phượng tủy (鳳髓, tủy phượng), Báo thai (豹胎, bào thai báo), Lý vĩ (鯉尾, đuôi cá chép), Hào chích (鴞炙, chả chim cú), Tinh thần (猩脣, môi tinh tinh), Hùng chưởng (熊掌, bàn chân gấu), Tô lạc thiền (酥酪蟬, ve nấu sữa béo)
Ngày nay, người ta dùng thuật ngữ này để chỉ 8 nguyên liệu nấu ăn quý hiếm bao gồm: Yến sào, gân nai, vi cá mập, bào ngư, hải sâm, bong bóng cá, sò điệp, gan ngỗng.