Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 440: Gian thương
Sau một ngày chơi bời tĩ tã, mấy anh em Chu Khải về tới nhà mà mặt mày đứa nào đứa nấy như phát quang. Chúng nó cứ tấm tắc khen suối nước nóng thích thế này, suối nước nóng sướng thế kia, còn hẹn hò nhau lần tới có dịp nhất định phải đi nữa.
Từ đầu năm trở lại đây, Bắc Kinh thay đổi rất nhiều. Ngay chính bản thân Lâm Thanh Hoà cũng phải công nhận điều này. Nào là bể bơi công cộng, tiệm cà phê, quán xá đua nhau mọc lên san sát. Trên đường phố, các cô thiếu nữ uyển chuyển diện những bộ váy hoa sặc sỡ. Nhớ lại trước đây, mọi người chỉ dám mặc những trang phục tối màu, kiểu dáng giản dị nhất có thể, ai mà trót khoác lên mình một chút màu sắc nổi bật là thể nào cũng bị bắt đem đi đấu tố ngay.
Đến Lâm Thanh Hoà còn thấy như vậy thì Chu Khải càng không cần phải nói. Hơn một năm mới trở về, giờ đây nó sắp không nhận ra Bắc Kinh nữa rồi.
Được nghỉ phép nửa tháng, bên cạnh việc duy trì rèn luyện thể lực thì Chu Khải lang thang khắp mọi ngóc ngách Bắc Kinh, nó đi dạo từ thương trường tới công viên, đến bể bơi làm vài chục vòng giãn gân cốt hoặc la cà quán xá hay quay về trường đại học rủ đám đàn em khoá dưới đánh giao hữu vài trận bóng rổ.
Lâm Thanh Hoà đặc cách cho thằng lớn thoải mái tự do, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Tóm lại là Chu Khải được tận hưởng một khoảng thời gian nghỉ ngơi thư giãn đúng nghĩa.
Hôm nay nhân lúc hai mẹ con ngồi chơi, Lâm Thanh Hoà liền căn dặn: “Đợt này về đơn vị nếu tiện thì con thi bằng lái xe đi nhé. Có thể năm nay nhà ta sẽ mua xe.”
“Mua xe?” Chu Khải kinh ngạc trợn trừng mắt: “Nhà mình có nhiều tiền thế hả mẹ?”
Hôm trước đi chơi nó đã hỏi thăm anh Vương Nguyên rồi, cái xe hơi của anh ấy trị giá mấy vạn lận.
Không cần hỏi Lâm Thanh Hoà cùng thừa biết thằng nhóc này đang mơ tưởng tới loại xe nào, cô thẳng thừng chặt đứt mơ mộng của thằng nhỏ: “Xe vận tải chứ không phải xe hơi. Trước mắt nhà ta chưa mua nổi xe hơi đâu con trai.”
Chu Khải phì cười rồi gật đầu: “Xe vận tải cũng được. Con nhớ rồi, về đơn vị con sẽ làm hồ sơ thi lấy bằng lái xe.”
Nửa tháng không dài cũng chẳng ngắn, bên này có mẹ, bên kia có bà nội thay phiên ra sức chăm bẵm. Tới ngày đi, mặt mũi Chu Khải có da có thịt hẳn ra, tinh thần phấn chấn bừng bừng.
Tiễn con ra bến xe, Lâm Thanh Hoà dặn dò mãi không ngừng: “Cuối năm nếu có phép thì tranh thủ về sớm nhá. Còn không được thì phải gọi điện báo cho mẹ để mẹ chuẩn bị thức ăn gửi lên đơn vị cho con.”
“Con nhớ rồi, mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ nha. Con đi đây. Thằng ba, đưa mẹ về đi.” Chu Khải vẫy vẫy tay, cõng cái ba lô con cóc trên lưng rồi leo lên xe.
Thấy mẹ đứng lặng người nhìn theo chiếc xe đã lăn bánh xuất bến, Chu Quy Lai lên tiếng an ủi: “Mẹ yên tâm đi, anh cả nhà mình giỏi giang, lanh lợi, cao to lực lưỡng, thân thủ lại lợi hại. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Cái thằng nhóc thúi vô lương tâm này. Anh cả một thân một mình đi xa nhà, lẻ loi hiu quạnh lắm có biết không hả? Mẹ dặn dò nó hai câu thì sao, mày ý kiến ý cò gì hả? Cho ăn đòn bây giờ?!”
Chu Quy Lai suýt hộc máu ngay tại chỗ. Mẹ ơi, mẹ dặn mấy chục câu chứ không phải hai câu đâu. Với cả cái gì mà lẻ loi hiu quanh, haha, mẹ cứ làm như anh ấy đi lưu lạc tha phương không bằng?! Nhưng nó biết mẹ đang đau lòng nên không dám cãi, ngoan ngoãn ngậm miệng chịu trận.
Đúng là người đi buồn 1, người ở lại buồn 10. Nhất thời chưa quen cho nên về tới nhà, nhìn chỗ nào cũng thấy hình ảnh thằng lớn, nhất là vào bữa cơm, trống mất một chỗ ngồi, Lâm Thanh Hoà lại càng buồn tợn. Phải mất 2 ngày, cô mới kéo được thanh cảm xúc về lại trạng thái cân bằng.
Mà hiện giờ cũng đang trong giai đoạn cuối kỳ, giáo viên với học sinh chỉ còn độ mươi ngày nữa là nghỉ hè rồi.
Chưa được nghỉ mà thằng nhóc Chu Quy Lai đã bắt đầu chắn đón từ xa: “Hè năm nay ba mẹ có đi phương Nam du lịch nữa không? Ba mẹ đi bao lần chắc cũng chán rồi chứ hả?”
Lâm Thanh Hoà đáp tỉnh bơ: “Năm nay bác ba nhờ mua xe máy. Ba mẹ đi phương Nam mua rồi vận chuyển về quê giúp bác.”
Chu Quy Lai chắt lưỡi: “Ái cha, đường xá xa xôi phết đấy mẹ ạ.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Thì bởi năm nay phải giúp bác ba chứ không ba mẹ định đi thăm thú vài nơi khác, xem đất nước mình phát triển tới đâu rồi.”
Chu Quy Lai nói như mếu: “Mẹ~, hè này anh hai còn phải đi dạy thêm, thế là tiệm sủi cao chỉ có một mình con thôi hả?”
Thông tin này quá bất ngờ, chính bản thân Lâm Thanh Hoà cũng hết sức kinh ngạc: “Anh hai vẫn đi làm gia sư tiếp à? Mẹ tưởng dạy xong cả rồi chứ?”
Chu Quy Lai giãy nảy: “Con hỏi anh hai rồi, anh nói mỗi ngày phải đi dạy từ 2 giờ tới 5 giờ chiều. Con không biết đâu, mẹ đi nói chuyện với anh ấy đi, bảo anh ấy phải ở tiệm hỗ trợ con mới được, chứ một mình con làm sao cáng đáng nổi?!”
Lâm Thanh Hoà mơ mơ hồ hồ đi tìm thằng hai.
Chu Toàn gật đầu xác nhận: “Vâng, mỗi ngày con bận 3 tiếng buổi chiều, nhưng buổi sáng và buổi tối con sẽ ra tiệm hỗ trợ thằng ba. Ba mẹ cứ yên tâm, chuyện ở nhà sẽ ổn thoả đâu vào đó cả thôi.”
Trước đây chỉ có một học sinh, bây giờ tăng thêm một nữa là thành hai, kèm hai người cùng lúc, giá tiền cũng theo đó tăng lên gấp đôi. Trong tầm tuổi sinh viên đại học, đây tuyệt đối là một khoản thu nhập không hề nhỏ nhưng Chu Toàn lại khác, đối với nó tiền bạc chỉ là thứ yếu, cái chính là nó muốn rèn luyện kỹ năng, tạo tiền đề cho công việc “trồng người” trong tương lai. Giảng viên đại học luôn là ước mơ số 1 mà Chu Toàn theo đuổi.
Con có niềm đam mê chân chính, không có lý nào mẹ lại ngăn cản. Với cả ngay từ đầu, lập trường của Lâm Thanh Hoà đã rất rõ ràng rồi, nếu các con trưởng thành, có suy nghĩ chín chắn, có thể hoạch định tương lai một cách cụ thể và đúng hướng thì cô sẽ không can thiệp vào con đường phát triển của tụi nhỏ.
Vì thế, cô quay qua vỗ vỗ bả vai Chu Quy Lai an ủi: “Vất vả cho con rồi, cố gắng làm cho tốt nha, mẹ rất tin tưởng ở con, anh ba à!”
Chu Quy Lai muốn ngất xỉu ngay tại chỗ: “Không được rồi, còn có mấy ngày nữa thôi, con phải tranh thủ thả lỏng, thư giãn cả tinh thần lẫn thể xác mới được.”
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Ban ngày sao cũng được nhưng buổi tối nhớ ra vỉa hè bày sạp nghen con.”
Sau này Chu Quy Lai muốn đi theo thương nghiệp, cho nên ngay từ bây giờ cô muốn con tiếp cận làm quen từ những khâu giản đơn nhất.
Quả đúng là nghề chọn người chứ không phải người chọn nghề. Thằng nhãi Chu Quy Lai này có ưu điểm là da mặt dày, gặp ai cũng tươi cười niềm nở, mồm miệng nhanh nhẹn lưu loát nên nó bắt nhịp công việc rất ngọt, dường như chẳng có chút ngại ngùng, bỡ ngỡ nào.
Mỗi ngày, cứ chạng vạng tối là Chu Quy Lai mượn xe ba gác của ông Mã hàng xóm, chở mấy chục bộ trang phục cả nam lẫn nữ ra quảng trường phía bên kia. Nó chọn một vỉa hè rộng rãi, thoáng mát, trải một tấm bạt to xuống đất rồi bày hàng ra bắt đầu rao bán.
Đừng nghĩ nó 15 tuổi mà coi thường nha. Với vóc dáng cao to cộng thêm ngoại hình chứng chạc và già dặn đến chính bản thân nó còn phải phàn nàn thì ra đường nói 17-18 tuổi khối người tin sái cổ.
Hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà âm thầm đạp xe ra kiểm tra xem tình hình thế nào thì thấy người trong kẻ ngoài bu đen bu đỏ, vây kín sạp hàng. Một mình Chu Quy Lai đứng giữa điềm nhiên mời chào, cò kè giá cả, gói hàng, thối tiền…tất cả mọi công đoạn đều rất mượt mà, trôi chảy.
Sạp hàng của Chu Quy Lai bán đắt như tôm tươi, hôm nào ế lắm mới dư 7, 8 bộ chứ thường thường chỉ còn lại đôi, ba bộ thôi. Và một điều bất ngờ là lợi nhuận thu về còn cao hơn cả cửa hàng quần áo của mẹ.
Vì sao ư?
Rất dễ hiểu, cửa hàng quần áo mở ra cần danh tiếng, còn sạp vỉa hè của Chu Quy Lai thì không, nó muốn kê giá bao nhiêu thì kê, thậm chí nhìn mặt khách để hét giá, ai lơ nga lơ ngơ không biết mặc cả là bị nó chém ngọt xớt ngay. Thằng nhóc này mới ngày đầu ra đời làm ăn đã học được mánh khoé gian thương rồi, đúng là “nghề - nghiệp” có khác!
Lâm Thanh Hoà yêu cầu mỗi tối phải nộp cả vốn lẫn lãi lên cho mẹ. Sau khi hoàn tất kiểm kê, cô giữ lên 9 phần lợi nhuận, chia cho nó 1 phần để tiêu vặt.
Lâm Thanh Hoà thu tiền, kín đáo cảm khái với chồng: “haizz, bây giờ nó còn nhỏ còn dụ được chứ sau này lớn rồi ấy hả, đừng có hòng!”
Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng. Anh cảm thấy ba thằng con nhà mình ngoan ngoãn, hiểu chuyện như thế này tất cả nhờ một tay vợ giáo dục, uốn nắn. Cách dạy con của cô rất hay, lúc thì là yêu thương nghiêm khắc đúng kiểu mẹ - con, lúc thì bình đẳng thoải mái như bạn bè, lúc lại sòng phẳng rõ ràng như đối tác làm ăn. Anh không hiểu mấy cái phương pháp giáo dục rồi tâm lý vị thành niên nọ kia cho lắm, chỉ cần thấy gia đình êm ấm, hoà thuận là anh vui rồi.
Chu Quy Lai không phải là đứa ham tiền mà nó thích cảm giác kiếm ra đồng tiền. Mỗi tối chỉ đút túi 5 đồng cũng đủ khiến nó hào hứng và hài lòng lắm rồi.
Đương nhiên cái này là do Lâm Thanh Hoà cố tình nâng cao giá vốn hơn bình thường chứ tình sòng phẳng ra thì thằng nhóc này phải lãnh được nhiều hơn thế. Nhưng nó còn nhỏ, từng đấy tiền tiêu vặt là đủ rồi, có nhiều tiền mà không biết cách kiểm soát sẽ rất dễ sinh hư.
Cầm những đồng tiền đầu tiên do chính mình kiếm ra, Chu Quy Lai bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì đây nhỉ? À, đúng rồi, hiện giờ nhà nó đang thiếu một cái tủ lạnh. Tuy ở tiệm sủi cảo và tiệm nước giải khát đã có tủ đông nhưng đó là để phục vụ công việc làm ăn, còn sinh hoạt gia đình thì chưa có. Vậy nên nó quyết định sẽ chăm chỉ đi bán hàng mỗi ngày, tích cóp tiền để cuối hè mua cái tủ lạnh cho gia đình mình.