Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 441 - Chương 441: Kinh Doanh Hải Vị

Chương 441: Kinh doanh hải vị Chương 441: Kinh doanh hải vị

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 441: Kinh doanh hải vị

Lâm Thanh Hoà hoàn toàn không biết dự định của thằng út mà cô cũng không hề có ý định dò hỏi. Tiền cho con là của con, nó muốn tiêu như thế nào tuỳ thích, cô không can thiệp.

Về phương diện trẻ em và tiền bạc, đã có rất nhiều luận điểm được đưa ra và phần đông các bậc phụ huynh vì sợ con sinh hư nên lựa chọn phương án không cho con tiếp xúc với tiền, không cho phép con tiêu tiền sớm. Nhưng tư tưởng của Lâm Thanh Hoà hoàn toàn khác, cô không cấm đoán cực đoan nhưng cũng không rộng rãi quá mức. Cô cho phép bọn nhỏ nhà mình được sở hữu một khoản tiền nhất định, vừa đủ để chúng có thể mua được vài món đồ nho nhỏ yêu thích.

Mười ngày trôi qua nhanh như chớp, học sinh sinh viên nô nức nghỉ hè, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách lại rục rịch chuẩn bị xuôi về phương Nam. Cửa hàng sủi cảo đã chính thức được bàn giao xuống cho Chu Quy Lai, nhưng vợ chồng cô chưa xuất phát vội mà dành ra hai ngày đi bơi lội, xem phim, nghỉ ngơi thư giãn thoải mái rồi mới bắt tay vào công cuộc làm giàu không khó!

Ba mẹ vừa đi tức thì, Chu Quy Lai đã hộc tốc phóng tới trường đại học kiếm tìm sự trợ giúp từ người thân: “Ông nội nuôi, phen này ông nhất định phải cứu cháu, bằng không cháu ngỏm chắc. Anh cả không có nhà, anh hai đi làm gia sư, đôi uyên ương lại dắt tay nhau đi du hí phương Nam rồi, ông bà nội bên kia thì phải trông 4 đứa nhỏ giúp cô út, cuối cùng chỉ còn lại một mình cháu oằn vai gánh vác sự nghiệp kinh doanh của cả gia đình….”

Nhìn đi nhìn lại, hiện giờ chỉ có mình ông nội Vương là giúp được nó thôi, vậy nên nó mới chạy sang đây năn nỉ ỉ ôi, lôi kéo ông bằng được.

Hiện tại trường học đã nghỉ hè nhưng thư viện vẫn mở cửa hoạt động bình thường nhằm cung cấp không gian tự học lý tưởng cho sinh viên cũng như tạo điều kiện cho những bạn trẻ muốn tìm kiếm tài liệu học tập, nghiên cứu. Tuy nhiên, thủ thư không phải chỉ có một mình ông Vương, hơn nữa khoảng thời gian này thư viện tương đối vắng, không đông đúc như trong năm học, vậy nên ông Vương liền xin nghỉ hai tháng, tới tiệm sủi cảo giúp Chu Quy Lai một tay.

Cái thằng Chu Quy Lai la làng lên nghe có vẻ đao to búa lớn chứ thực chất chẳng có công lên việc xuống gì nhiều. Ông Vương chỉ cần ngồi một chỗ thối tiền lẻ cho khách và hỗ trợ gói sủi cảo. Cái chính là sự có mặt của ông giúp an ủi tâm hồn cô đơn mỏng manh của thằng nhỏ, chỉ vậy thôi đó.

Đây không phải lần đầu tiên vợ chồng Lâm Thanh Hoà ném công việc lại cho các con, mà càng ném càng thuận tay vậy nên đôi uyên ương chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Hai người họ thảnh thơi ngồi tàu thẳng tiến phương Nam.

Lâm Thanh Hoà vừa gặm táo vừa lơ đãng nói với chồng: “Lần này chúng mình qua khu vực cảng đi xem có hải sản gì ngon không.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách chỉ đáp qua loa một tiếng vì còn đang mải chăm chú vào bản tin thời sự nóng hổi.

Thấy chồng đọc báo mà cái trán nhăn đùm thành một đống, Lâm Thanh Hoà quan tâm hỏi: “Sao vậy anh?”

Chu Thanh Bách chia sẻ tin tức mình vừa đọc được: “Hình như hiện giờ đang có rất nhiều người nghỉ việc thì phải?!”

Ồ, tưởng cái gì chứ cái này thì bình thường, Lâm Thanh Hoà không lấy làm bất ngờ vì đây vốn dĩ là sự kiện nằm trong dòng chảy lịch sử.

Thực ra mọi thứ đã nhen nhóm từ lâu rồi. Cũng chính vì cảm nhận được sự biến động của nhà máy mà Tô Đại Lâm mới đập nồi dìm thuyền (1), quyết định dắt díu vợ con lên Bắc Kinh khởi nghiệp lại từ con số 0.

Việc một lượng lớn công nhân đồng loạt bị sa thải chính là xu hướng thời đại không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên tình hình không đến nỗi quá bi quan, mọi vấn đề khó khăn đều có giải pháp khắc phục. Trong vài năm trở lại đây, các doanh nghiệp tư nhân đang nổi lên như vũ bão, chắc chắn sẽ giúp giải quyết phần nào công ăn việc làm cho người lao động. Hơn nữa, thế cục xã hội đã ổn định, những người có bản lĩnh nhất định sẽ nắm bắt cơ hội bắt tay vào con đường kinh doanh. Tóm lại, không có đường nào là đường chết, nếu biết linh hoạt thì tất cả đều là lối thoát.

Chu Thanh Bách vừa lật giở tờ báo vừa cảm khái: “Bây giờ vạn nguyên hộ cũng không còn ghê gớm như xưa nữa rồi.”

Nhìn mặt anh bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đang chấn động cực kỳ. Trời đất, chỉ cách có mấy năm mà thay đổi lớn quá. Còn nhớ năm 79, nhà nào được vinh danh vạn nguyên hộ là oai lắm, báo chí đưa tin rầm trời, nổi danh khắp cả nước. Ấy vậy mà mới bước sang năm 83, vạn nguyên hộ dường như nhan nhản khắp nơi, người dân cũng chẳng còn trầm trồ mỗi khi nhắc tới cụm danh từ này nữa rồi.

Lâm Thanh Hoà cong môi cười: “có câu nói một vạn chưa gọi là gì, mười vạn chỉ mới bắt đầu, trăm vạn mới thực sự giàu."

Đương thời, câu nói này vẫn còn rất lạ lẫm nhưng trong tương lai không xa, nó sẽ nhanh chóng trở thành khẩu hiệu được phổ biến và lưu hành rộng khắp.

Chu Thanh Bách trầm ngâm suy tư, nếu không có vợ đón lên Bắc Kinh thì chắc có lẽ hiện giờ anh vẫn an phận làm nông dân ở vùng quê nghèo, cả đời chỉ lo no cái bụng, ấm cái thân, làm gì dám mơ tưởng tới vạn nguyên hộ. Và hơn thế nữa anh càng không có cơ hội tiếp cận cũng như học hỏi thêm nhiều kiến thức quý báu.

Thấy chồng thẫn thờ lo lắng, Lâm Thanh Hoà liền vỗ vai anh an ủi: “Yên tâm đi, em đã có kế hoạch cả rồi, sau này chúng ta sẽ chọn mua mấy miếng đất ở vị trí đẹp rồi xây dựng khu nhà trọ chuyên cho người Bắc phiêu tộc (2) thuê. Tới khi vợ chồng mình già cả chân yếu tay mềm không đi làm được nữa thì cứ hàng tháng thu tiền nhà là ổn rồi.”

Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng.

Lâm Thanh Hoà cũng bật cười dựa vào lòng chồng, cô tưởng tượng ra cái cảnh mai này mình sẽ thành bà chủ dãy phòng trọ, tóc cuốn lô, mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, tay cầm một chùm mấy chục cái chìa khoá, xách theo cái giỏ thiệt to đi thu tiền nhà, chà, coi bộ cũng oách lắm à nha!

Thả cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, hai vợ chồng được trận cười vỡ bụng.

Ăn uống ngủ nghỉ mấy chặp, cuối cùng cũng tới phương Nam, hai vợ chồng rời tàu, di chuyển đến vùng ngoại ô hẻo lánh lặng lẽ lấy chiếc xe vận tải từ trong không gian riêng ra.

Lâm Thanh Hoà và chồng nhảy lên xe, tiến thẳng về khu trung tâm, chính thức trở thành hai nhà buôn thực thụ.

Người dân bây giờ giàu lắm, có tiền của rủng rỉnh nên họ bắt đầu quan tâm chăm lo đời sống tinh thần. Một cái TV tận mấy trăm đồng mà nói mua là mua, xuống tiền không chớp mắt. Bên cạnh đó, máy cassette, quạt điện, đồng hồ cũng đắt như tôm tươi. Lâm Thanh Hoà nhập bao nhiêu là bán hết bấy nhiêu, hàng hoá chạy vèo vèo.

Cô nhẩm tính sơ sơ, có vẻ năm nay kiếm được nhiều hơn cả năm ngoái.

Buổi tối về nhà khách, hai vợ chồng nôn nóng lấy tiền ra đếm. Wow, quả đúng như cô dự đoán, chuyến này kiếm được tổng cộng 4 vạn, thật sự nhiều hơn hè năm trước.

Mệt thì có mệt nhưng cái cảm giác tiền ào ào chảy vào túi kích thích vô cùng. Bảo sao người người đi buôn, nhà nhà đi buôn, làm giàu nhanh quá mà!

Nghỉ ngơi tại đây 1 đêm, sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng trả phòng rồi đi mua xe máy giúp anh ba Chu. Lâm Thanh Hoà còn cẩn thận bảo chồng mua thêm vài thùng xăng nữa. Xong việc chính, hai vợ chồng tiếp tục lái xe tới khu vực chợ hải sản khô.

Thấy khách đánh xe tải tới, 10 phần thì có 9 phần là khách sộp, ông chủ tiệm hải vị nhiệt tình chạy ra chào mời: “Anh chị muốn mua hải sản khô hả, haha, anh chị tìm đúng chỗ rồi đấy. Ở đây chúng tôi bán đủ các loại mặt hàng, không thiếu một thứ gì từ bào ngư, hải sâm, mực khô cho tới bong bóng cá. Đây chị xem đi, tất cả đều là bong bóng của cá lớn, đảm bảo chất lượng tốt nhất thị trường, chúng tôi không bán loại dởm đâu, chị cứ yên tâm mua đi, có rất nhiều loại cho chị thoải mái lựa chọn. Không biết hai vị muốn mua món gì, số lượng nhiều ít chúng tôi đều phục vụ hết.”

Lâm Thanh Hoà đánh mắt quan sát một lượt rồi điềm nhiên nói: “Ông chủ, đưa chúng tôi đi xem một lượt được không?”

“Không thành vấn đề, hai vị, mời.” Ông chủ tiệm hải vị tươi cười niềm nở, đưa tay mời vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi dạo một vòng quanh tiệm.

Ngắm nhìn cả một cửa tiệm rộng lớn, hàng hoá bày chật ních, ngoài mặt Lâm Thanh Hoà bình thản nhưng trong lòng đã sục sôi lắm rồi, có một ý nghĩ đang thôi thúc cô hãy kinh doanh mặt hàng này đi!

Lâm Thanh Hoà mỉm cười khen: “Chà, tiệm của ông chủ đây bán đầy đủ quá, trên cơ bản cái gì cũng có nhỉ?!”

Ông chủ tiệm cười khà khà: “Thì ngay từ đầu tôi đã nói anh chị tới đúng chỗ rồi mà lại. Xưởng hải sản khô của chúng tôi lớn nhất vùng này đấy.”

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Các anh có vận chuyển hàng bằng xe lửa không?”

Ông chủ tiệm nhất thời sửng sốt, vì chưa bắt được ý tứ cho nên ngơ ngác hỏi ngược lại: “Ý chị là?”

Lâm Thanh Hoà từ tốn đáp: “Ở Bắc Kinh chúng tôi có một cửa hàng hải vị nhưng chủng loại tương đối thiếu. Vậy nên tối muốn hợp tác làm ăn với bên anh.”

Ý tưởng vừa nảy, trong đầu Lâm Thanh Hoà đã lập tức hoạch định những bước tiếp theo, nếu chính thức bước chân vào loại hình kinh doanh này cô phải tranh thủ tới Đại Liên (3) một chuyến mới được, hải sản ở khu đó cũng rất phong phú.

Lúc này ông chủ tiệm mới vỡ lẽ: “Ồ, thì ra anh chị là người Bắc Kinh, bảo sao tôi cứ thấy âm giọng là lạ”, nhưng tiếp sau đó anh ta có chút do dự: “Khoảng cách hai nơi quá xa. Anh chị phải đặt số lượng lớn thì chúng tôi mới giao, bằng không lỗ cả chi phí xe cộ ấy chứ, hơn nữa tôi còn phải cử hai nhân công đi theo áp tải hàng hoá.”

Lâm Thanh Hoà trực tiếp đề xuất: “Một lần thấp nhất 1000 đồng.”

Ông chủ tiệm lắc đầu: “Ít quá, không có lời.”

Chu Thanh Bách lạnh lùng lên tiếng: “Một ngàn còn chê ít?”

Ông chủ bập bẹ giao tiếp với Chu Thanh Bách bằng tiếng phổ thông: “Đúng, hải sản khô vốn là mặt hàng đắt tiền, tôi để cho anh chị giá sỉ, lại còn giao hàng tận nhà. Một đơn ít nhất phải 2000 chúng tôi mới làm.”

Lâm Thanh Hoà hỏi qua giá cả từng mặt hàng, bào ngư, hải sâm đều không rẻ, bong bóng cá được chia thành nhiều loại từ bình dân tới cao cấp, đương nhiên mặt hàng cao cấp có giá rất đắt.

Cô nhẩm tính, nếu chỉ tuyển chọn loại tốt thì quả thực đơn hàng 2000 đồng không tính là quá nhiều.

Thấy khách còn đang lưỡng lự, ông chủ tiệm nói thêm: “Chúng ta đều là người làm ăn nên chữ tín luôn đi đầu. Tôi sẵn sàng vận chuyển hàng tới tận nơi, các vị nhận hàng kiểm hàng đầy đủ rồi mới giao tiền. Tuy nhiên nếu các vị lừa tôi, không cho người ra nhận hàng để chúng tôi đi không công một chuyến thì sau này không thể nói chuyện hợp tác làm ăn được nữa và những xưởng khác cũng tuyệt đối không cung cấp hàng cho hai vị.”

===

(1) Đập nồi dìm thuyền: ép mình vào trạng thái không còn đường lui chỉ có thể tiếp tục tiến lên hoặc chết .

Dựa theo tích: Trong trận chiến diệt đại quân nhà Tần, Hạng Vũ dùng 60.000 quân sở đánh bại 200.000 quân Tần, đây là trận đánh được xem như bước ngoặt quyết định, xoay chuyển tình hình chiến sự giữa các bên. Sau khi vượt sông Vương Tử, ông ra lệnh dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, quyết tâm chiến thắng bằng được.

(2) Bắc phiêu tộc (北漂族) là từ dùng để chỉ 1 nhóm người sinh sống, làm việc ở Bắc Kinh và các khu vực lân cận Bắc Kinh, nhưng không phải người dân Bắc Kinh. Vì một lý do nào đó họ không thể dung nhập với vùng đất này, họ sống lưu lạc, tạm bợ, thu nhập thì cực thấp và nghèo nàn.

(3) Đại Liên là thành phố thuộc tỉnh Liêu Ninh, Đông Bắc, Trung Quốc. Đại Liên cũng là hải cảng không bị đóng băng ở cực Bắc Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment