Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 442: Thu tay
Lâm Thanh Hoà cười: “Người làm ăn đương nhiên đặt chữ tín hàng đầu. Ai lại thất đức đến độ để các anh đi không công một chuyến. Với lại làm vậy cũng có lợi gì cho chúng tôi đâu, đúng không?!”
Ông chủ tiệm gật đầu cười: “Nhìn hai vị đàng hoàng, tử tế cho nên tôi tin hai vị. Chứ nếu là người khác thì tôi không dễ dàng tin tưởng vậy đâu.”
Trao đổi đâu vào đấy, Lâm Thanh Hoà tiến hành chọn hàng. Lần này cô mua rất nhiều từ bong bóng cá tới bào ngư, hải sâm rồi cả tôm khô các loại. Các thùng hải vị lần lượt được khuân ra, xếp đầy lên thùng sau xe tải. Tổng thiệt hại mất gần 3000 đồng.
Xuất hoá đơn mà ông chủ cười tít cả mắt, hôm nay gặp may rồi! Đúng là cửa hàng nhà anh làm ăn lớn nhưng hoạ huần lắm mới vớ được khách sộp thế này, có khi vài tháng mới gặp được một lần ấy chứ.
Lần giao dịch này càng củng cố thêm lòng tin của ông chủ với với vợ chồng Chu Thanh Bách, thế là anh ta quyết định hào phóng một phen: “Con cua này mới vừa được vớt từ biển lên, tôi tặng hai vị. Coi như lễ gặp mặt, mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Con cua rất lớn, được cột dây chắc chắn và bảo quản trong thùng đá cẩn thận.
Lâm Thanh Hoà không khách khí, đưa tay nhận lấy rồi nói cảm ơn. Cô không quên trao đổi số điện thoại với ông chủ và hẹn khi nào cần hàng cô sẽ liên lạc.
Sau đó, hai vợ chồng lái xe rời đi.
Nhịn nãy giờ, vừa lên xe một cái, Chu Thanh Bách liền hỏi ngay: “Sao tự nhiên em lại có ý định mở cửa hàng hải vị?”
Rõ ràng lúc đầu chỉ tính mua về cho nhà ăn thôi mà, sao giờ lại thành mở tiệm luôn rồi?!
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Thì mở một cái cũng được mà. Đằng nào nhà mình chả phải ăn, tiện nhập về bán luôn.”
Những thứ này là đặc sản phương Nam. Ở Bắc Kinh cũng có bán nhưng chủng loại tương đối nghèo nàn, ít ỏi.
Lâm Thanh Hoà khá yêu thích hải sản. Hơn nữa, hải sản khô rất dễ lưu trữ, thời hạn bảo quản lâu không lo hư hỏng và đặc biệt lợi nhuận rất khả quan. Cô đã thử ước chừng rồi, có thể kiếm lời 50%, thậm chí 60% ấy chứ.
Mặt hàng này tương đối đắt đỏ, một ngày không cần bán nhiều, chỉ cần xuất được vài đơn là cả tháng cũng kiếm được khối tiền rồi. Chính vì thế Lâm Thanh Hoà mới hứng thú muốn buôn bán hải vị.
Hiện tại, cô kinh doanh đa dạng mặt hàng từ thời trang cho tới ẩm thực, miễn có lời là cô nhảy vào. Thiết nghĩ, nếu có cơ hội thì nên thử sức mỗi nơi một chút vừa lấy được kinh nghiệm, mở rộng mối quan hệ xã hội, lại kiếm được tiền, như vậy tội gì không làm, đúng không?!
Chu Thanh Bách lái xe tới vùng ngoại ô, Lâm Thanh Hoà xuống xe quan sát xung quanh không có người cô mới lật tay thu xe tải vào rồi lấy xe đạp ra. Hai vợ chồng tiếp tục đèo nhau tới trạm xe lửa. Vì xe đạp nhỏ gọn, chỉ cần nép mình vào một ngõ nhỏ nào đó là có thể dễ dàng cất vào không gian riêng.
Hiện giờ không có camera giám sát treo ở khắp mọi ngóc ngách như thời hiện đại cho nên chỉ cần chú ý né tránh người là đảm bảo an toàn.
Lâm Thanh Hoà mua hai vé giường nằm. Vừa lên tàu một cái là cô lăn quay ra ngủ, Chu Thanh Bách cũng mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc đã đời mà tới khi tỉnh lại vẫn chưa đi được một nửa chẳng đường. Tốc độ xe lửa thời nay chậm kinh khủng, Từ Bắc Kinh tới Quảng Châu mất 4 ngày trời, từ Quảng Châu về tới quê mất 50 tiếng đồng hồ. Haizz, phương tiện giao thông cổ lỗ sĩ thì đành phải chịu thôi chứ biết sao giờ?!
Lăn lộn mãi cuối cùng cũng về tới thành phố quê nhà. Vẫn theo lệ cũ, hai vợ chồng vào nhà nghỉ, thuê một phòng tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc trước đã rồi muốn tính gì thì tính.
Đánh một giấc no say, tới tận 8 giờ sáng hôm sau, Lâm Thanh hoà mới uể oải hé mi, nhưng lưng cô vẫn dán chặt trên giường, nhất quyết không chịu nhúc nhích.
Chu Thanh Bách bật cười lắc đầu, vươn tay kéo con sâu lười dậy. Lâm Thanh Hoà thuận thế leo lên người chồng, lười biếng ngáp một cái rồi nũng nịu dụi vào cổ anh: “Sau này có nhiều tiền em sẽ không hành hạ cơ thể mình thế này nữa.”
Đừng nhìn nhà cô sở hữu nhiều bất động sản, cửa hàng cửa hiệu mà vội nghĩ “nhiều tiền” nha. Bây giờ cần huy động gấp một khoản tiền lớn thì chỉ có nước bó tay, chẳng thể đào đâu ra. Vậy nên vẫn cần phải cầy cuốc thêm một thời gian nữa mới được.
Nhìn dáng vẻ này của vợ, Chu Thanh Bách đau lòng không thôi, anh trực tiếp đưa ra quyết định: “Từ sang năm không đi phương Nam nữa.”
Lâm Thanh Hoà giật mình, ngẩng phắt đầu dậy: “Hả? Như vậy sao được?”
Mệt thì đúng là mệt thật nhưng phi thương bất phú anh ơi, không đi buôn làm sao giàu được? Vất vả một chuyến mà kiếm được 4 vạn, là bốn mươi ngàn chứ không phải bốn ngàn đâu đấy, anh nỡ từ bỏ sao?
Mấy tiệm quần áo, tiệm nước giải khát tuy làm ăn tốt nhưng phải khấu trừ rất nhiều chi phí, trả lương công nhân, gom lại cả năm cũng chỉ xấp xỉ từng này thôi đấy. Vậy mà anh nói bỏ dễ dàng vậy à?! Trong lòng Lâm Thanh Hoà như đang rỉ máu.
Chu Thanh Bách điềm nhiên nói: “Tập trung phát triển mấy cửa hàng hiện có cho tốt là được. Nhà ta cũng đã mua được tứ hợp viện rồi. Không cần tiếp tục làm cái này nữa.”
Lâm Thanh Hoà ngây ra một lúc, nhưng đối diện với vẻ mặt kiên định của anh, cô bắt đầu có chút chần chờ.
Kỳ thực ban đầu Chu Thanh Bách cương quyết không đồng ý cho cô làm công việc đầu cơ trục lợi. Nhưng cô cứng đầu sống chết muốn đi bằng được, cuối cùng anh đành thoả hiệp với điều kiện phải để anh đi cùng. Với lại lúc ấy gia cảnh khó khăn quá, cả ba thằng lại đang tuổi ăn tuổi lớn, cần phải chi tiêu mua sắm rất nhiều.
Thế nhưng bây giờ điều kiện gia đình đã khấm khá hơn, ít nhiều cũng được xếp vào bậc trung lưu ở Bắc Kinh.
Chu Thanh Bách bình tĩnh phân tích: “Em có tiệm quần áo, tiệm đồ uống, sắp tới sẽ mở thêm tiệm hải vị, ngoài ra còn có tiệm sủi cảo của anh. Tất cả đều kinh doanh tốt, thu nhập ổn định. Từng đấy nơi cộng lại đảm bảo đủ cho em chi tiêu, không cần phải lo thiếu tiến.”
Lâm Thanh Hoà mím môi trợn mắt nhìn chồng. Chu Thanh Bách bỉnh thản nhìn thẳng vào mắt vợ.
Đấu mắt không lại, Lâm Thanh Hoà ủ rũ pha lẫn thất vọng lên tiếng: “Phải bỏ thật à?!”
Chu Thanh Bách xoa đầu vợ an ủi: “Ngoan đi, đừng lo nghĩ thái quá, nhà ta nhất định sẽ không rơi vào cảnh túng thiếu đâu. Lần này về anh sẽ tăng giá sủi cảo. Mỗi tháng mang về cho em 500 đồng, chịu không?”
Đang buồn rũ người mà nghe được câu dỗ dành này của anh, Lâm Thanh Hoà cũng không nhịn được phải bật cười khanh khách: “Nói lời giữ lời nha, về là anh phải làm lại giá luôn đấy.”
Không ngờ cô nàng lại thoả hiệp nhanh vậy, Chu Thanh Bách xác nhận thêm một lần: “Không làm nữa?!”
Lâm Thanh Hoà trề môi: “Anh nói không làm thì không làm, em nghe lời anh.” Nói rồi cô ủ rũ gục đầu vào lồng ngực chồng.
Dựa vào tính cách của anh, đồng ý cho cô làm đầu cơ trục lợi đã là ngoài sức tưởng tượng rồi. Không những thế anh còn kề cận bảo vệ cô suốt mấy năm ròng. Bây giờ anh nói thu tay, vậy thì thu tay thôi. Không sao cả!
Tóm lại, ước mơ sở hữu tứ hợp viện của cô đã hoàn thành, bên cạnh đó vợ chồng cô đang làm chủ 5 mặt tiền cửa hiệu và một căn nhà nơi cha mẹ chồng đang sinh sống, trong tay có một khoản tiết kiệm kha khá, công việc làm ăn thuận lợi trôi chảy. Cuộc sống như vậy là ổn định rồi, không cần thiết phải tiếp tục bôn ba xuống tận phương Nam để đánh hàng nữa. Miễn sao Chu Thanh Bách không vướng bận trong lòng, vợ chồng hoà thuận vui vẻ là được.
Nghĩ thông suốt, Lâm Thanh Hoà bất chợt cảm khái một câu: “Nếu em mà là hoàng đế thì đích thị là một vị hôn quân.”
Chu Thanh Bách nghi hoặc nhìn vợ ý hỏi “tại sao lại nói vậy.”
Lâm Thanh Hoà thở dài khe khẽ: “Vì lão chồng già mà bỏ quên cơ nghiệp, không phải hôn quân thì là gì hả?!”
“Không già!” Chu Thanh Bách gầm lên một tiếng rồi đẩy cô xuống giường, trực tiếp đổ ập người lên. Hôm nay nhất định phải dạy cho cô gái nhỏ này một bài học nhớ đời mới được. Suốt ngày nói nhăng nói cuội!
Lâm Thanh Hoà cuống cuồng giơ tay chắn lên lồng ngức nặng như núi: “Tới giờ rời giường rồi!”
Chu Thanh Bách nhếch khoé miệng: “Không vội, em cứ nằm thêm một lúc nữa đi!”
Một lúc của Chu Thanh Bách là từ sáng tới giữa trưa. Nếu cái bụng Lâm Thanh Hoà không biểu tình réo “ọt…ọt…” thì chưa chắc anh đã tha cho cô đâu.
Hai vợ chồng lục tục trả phòng, tới tiệm ăn cơm trưa rồi mới ngồi ô-tô về huyện thành.
Đúng 3 giờ chiều, hai người mới đặt chân xuống huyện thành. Tìm một chỗ vắng vẻ, Lâm Thanh Hoà lấy xe máy và can xăng ra. Sau đó, hai vợ chồng lên xe chạy thẳng tới cửa tiệm anh chị ba.
Lúc này, cả hai anh chị đều đang có mặt ở tiệm. Khi nhìn thấy anh ba, Lâm Thanh Hoà suýt chút bật cười thành tiếng, anh gầy mà đen nhẻm đen nhèm, trông không khác nào con khỉ khô, nói chung là mắc cười lắm luôn!
Thấy vợ chồng chú tư uy phong cưỡi con xe máy tiến lại đây, hai mắt anh ba Chu sáng rực, anh vội vàng hô to: “Chú tư, thím tư!”
Chị ba Chu cũng theo sát phía sau, cười nói tíu tít: “Chị cũng đoán là chú thím sắp về mà lại. Anh chị ngóng trông mấy hôm nay rồi đấy. Tối nay nhất định phải ở đây ăn cơm đấy nhé. Để chị đi mổ gà quê đãi chú thím.”