Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 444: Tự lực cánh sinh
Tuy nhiên cô hiểu cái này thuộc về phạm trù tư tưởng nên rất khó bàn luận đúng sai. Dù có đi xa đến đâu thì trong tim mỗi người đều hoài niệm hình bóng quê nhà. Không chỉ anh chị ba mà kể cả Chu Thanh Bách nhà cô cũng vậy.
Bây giờ chưa già mà anh ấy đã nghĩ tới viễn cảnh lá rụng về cội, nước chảy về nguồn rồi. Chuyện này đơn giản, cô sẵn lòng chiều theo ý anh, miễn anh thấy thoải mái là cô vui rồi. Chờ một thời gian nữa, cô sẽ về thôn cất căn nhà lầu, còn trước mắt cứ tạm giữ lại căn nhà ngói đã.
Chị ba Chu hỏi tình hình sức khoẻ cha mẹ chồng. Lâm Thanh Hoà đáp: “Cha mẹ đều khoẻ cả, anh chị cứ yên tâm.”
Chị ba lại hỏi tiếp: “Thế còn Thắng Mỹ thế nào rồi? Nó còn kéo cả cái thằng Thắng Cường lên đấy nữa chứ.”
Xét về mối quan hệ chị chồng em dâu, chị cả và chị hai Chu có nhiều thời gian tiếp xúc nên tương đối thân thiết với các chị chồng. Còn Lâm Thanh Hoà và chị ba thì khác, khi hai cô được gả vào Chu gia, các chị đã lập gia đình hết rồi cho nên tất cả chỉ dừng lại ở mức độ xã giao.
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Hứa Thắng Mỹ thì em chẳng biết nên nói thế nào cho phải nữa, nói nó đang sống tốt cũng không hẳn còn nếu nói kém thì cũng không đúng. Riêng Hứa Thắng Cường thì nghe đâu lên đó chưa bao lâu đã đánh đồng nghiệp trọng thương phải nằm viện.”
Chị ba Chu trợn trừng hai con mắt: “Đánh người? Nhập viện?”
Lâm Thanh Hoà bàng quan: “Chuyện qua lâu rồi coi như xong. Bây giờ nó đang đi học bổ túc ban đêm, cùng trường với mấy đứa Nhị Ni và Hổ Tử. Nhưng học lực tới đâu, giỏi hay khá thì phải phụ thuộc vào chính bản thân nó.”
Chị ba Chu xì một tiếng: “Với cái tính cách đấy thì khá giỏi nỗi gì, chỉ mong sao nó đừng gây sự trong lớp, đừng làm liên luỵ tới mấy đứa Nhị Ni là tốt lắm rồi.”
Lâm Thanh Hoà không quan tâm cho lắm: “Cậu út nó đứng ra đăng ký nhập học, nếu có chuyện gì anh ấy tự đi mà giải quyết. Em đã nói ngay từ đầu rồi, em không liên quan tới Hứa gia.”
Chị ba nhăn mặt cảm khái: “Chị Hiểu Quyên cũng không tới nỗi nào mà sao lại dạy ra một đám hư hỏng thế không biết?!”
Lâm Thanh Hoà vẫn thường xuyên gọi điện thoại giữ liên lạc với các chị dâu. Thế nên sự việc xảy ra tận trên Bắc Kinh thì ở quê nhà các chị vẫn nắm được tường tận nội tình. Hơn nữa, Lâm Thanh Hoà thấy việc này chẳng có gì đáng giấu diếm. Cùng là họ hàng với nhau, các chị có quyền được biết.
Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Lâm Thanh Hoà nói sang chuyện vui hơn: “Không chừng năm nay chúng ta được uống rượu mừng của Nhị Ni đấy.”
“Nhị Ni?” Chị ba Chu sửng sốt: “Chị cả tìm đối tượng cho nó lúc nào? Chị không nghe chị ấy nói gì cả.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Nhà trai người Bắc Kinh. Tết năm nay, Nhị Ni sẽ dẫn Vương Nguyên về quê ra mắt.”
Chị ba Chu kinh ngạc tột độ, vội vàng hỏi: “ Người Bắc Kinh hả? Liệu có đáng tin không?”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Em và Thanh Bách cùng với cha mẹ đều đã duyệt qua, chị bảo có đáng tin hay không?”
Chị ba Chu có đôi phần do dự: “Nhưng sợ rằng họ sẽ chê bai chúng ta là người nhà quê.”
Cái này không phải chị lo lắng vu vơ mà hoàn toàn có cơ sở. Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa, bây giờ quanh vùng này không ai không dè bỉu chàng rể quý nhà chị Hiểu Quyên. Ai đời con rể về ra mắt cha mẹ vợ mà khinh nhà quê bẩn thỉu, mất vệ sinh, nhất định không chịu ngồi xuống ăn chung bữa cơm, thử hỏi như thế là cái kiểu gì? Đáng buồn hơn, Hứa gia bên đó còn thi nhau cung phụng con rể hơn cung phụng tổ tông nữa chứ. Đúng là chẳng ra thể thống gì hết, quá xấu hổ!
Lâm Thanh Hoà trấn an: “Gia đình người ta biết cả rồi nhưng chị yên tâm không có chuyện khinh thường gì ở đây đâu. Hơn nữa vốn dĩ Nhị Ni không đồng ý, nhưng chàng phải lòng nàng, nhất quyết theo cho bằng được.”
Nghe vậy, cơ mặt chị ba Chu mới thoáng giãn ra nhưng sự lo lắng lại được chuyển từ Nhị Ni sang Lâm Thanh Hoà: “Thể nào chị Hiểu Quyên cũng trách thím bất công cho xem.”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên nói: “Em sống ngay thẳng, không thẹn với lòng, ai thích nói gì cứ việc. Với cả trước đây em cũng bị nói đầy đấy thôi, em quen rồi.”
Cô hiểu tâm ý của chị ba, chắc chị lo Hứa gia sẽ trách cô bất công, giới thiệu mối tốt cho Chu Nhị Ni, để mặc Hứa Thắng Mỹ tự tìm một thằng chồng không ra gì. Ôi giời, trong việc này Lâm Thanh Hoà không có nửa điểm thẹn với lòng và cũng chẳng thèm để ý. Ai muốn trách muốn giận xin mời, cô không rảnh quan tâm.
Ngẫm nghĩ một lát, chị ba Chu nói tiếp: “Nhưng nếu ai nói thím bất công là sai rồi. Thím có tuyên bố không giới thiệu đối tượng cho Hứa Thắng Mỹ đâu. Là nó hư, tự mình đi tìm đấy chứ. Giờ trách ai được.”
Trước kia, chị và thím tư chỉ giữ mối quan hệ bình bình, không thân cũng không xa. Nhưng một vài năm trở lại đây, chị bắt đầu cảm thấy người em dâu này rất tốt, tính tình nhanh nhẹn, phóng khoáng, nói một là một, hai là hai, không quanh co lòng vòng, nếu có gì phật ý là nói thẳng, tuyệt đối không giữ trong lòng. Những người như thế này mới đáng qua lại vì sẽ không bao giờ phải lo lắng một ngày mình bất ngờ bị đâm sau lưng.
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Nếu nó không tự mình tìm thì em cũng chưa chắc tìm giúp nó. Đối tượng của Nhị Ni cũng không phải do em giới thiệu. Mà là hai đứa trẻ tự cảm mến nhau. Nhị Ni là đứa chịu thương chịu khó, ham học hỏi. Tranh thủ ngày nghỉ con bé sang xưởng người ta làm thêm. Đôi bên gặp gỡ, cậu ấy thích con bé nên mới chủ động theo đuổi. Còn Hứa Thắng Mỹ thì em chịu, ngày xưa em cho nó tiền học phí mà nó còn từ chối đi học. Nhưng có lẽ bây giờ biết hối hận rồi, cho nên mới dắt em trai tới nhờ cậu út xin cho vào lớp ban đêm.”
Chị ba Chu hỏi thăm thêm một vài thông tin, sau khi biết Vương Nguyên tuổi trẻ đã làm ông chủ cả một xưởng may mặc, chị không kìm được kích động, lập tức bật thốt lên: “Ôi trời, còn có tiền hơn cả chồng Thắng Mỹ cơ à?”
Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Ai giàu hơn ai thì em không rõ lắm, nhưng Vương Nguyên tự lực cánh sinh còn Triệu Quân ăn bám cha mẹ.”
Hiển nhiên Vương Nguyên hơn Triệu Quân vạn lần, quan trọng nhất là cậu ấy trầm ổn, chín chắn và thương Nhị Ni thật lòng.
Hai chị em tỉ tê từ chuyện nọ sang chuyện kia, hết cả chuyện để nói mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai ông chồng đâu. Chắc có lẽ anh ba cần nhiều thời gian luyện tập, vậy nên Lâm Thanh Hoà tranh thủ sang thăm vợ chồng cậu ba Lâm một lát.
Đi gần tới nơi, Lâm Thanh Hoà nhìn thấy cậu ba đang ngồi xổm trước cửa làm gà cho khách còn mợ ba thì luôn tay gói trứng, thu tiền. Coi bộ buôn bán cũng đắt hàng ra trò.
Bất ngờ nhìn thấy chị chồng về chơi, mợ ba Lâm mừng rỡ reo lên: “Chị Thanh Hoà.”
Nghe tiếng vợ, cậu ba Lâm lập tức ngẩng đầu rồi đứng phắt dậy, cười rạng rỡ: “Chị, sao chị đi có một mình? Anh rể đâu?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Anh rể cậu đang ở bên cửa hàng anh ba, lát nữa sang bây giờ đấy.”
Vừa nói cô vừa phát quà cho bọn nhỏ. Vẫn theo lệ cũ, mỗi nhà một gói kẹo và hai hộp sữa bột.
Mợ ba Lâm vội sai con: “Mau, mau, đứa nào chạy vào nhà bưng cái ghế ra cho cô Thanh Hoà ngồi ngoài này cho mát.”
Lâm Tú, cô con gái lớn nhà cậu mợ ba nhanh nhẹn đứng dậy bê ghế. Hiện nó đã tốt nghiệp tiểu học, bắt đầu từ học kỳ sau sẽ lên Sơ trung.
Nhắc tới chuyện học hành không thể không nhắc tới tầm ảnh hưởng của Lâm Thanh Hoà. Nhờ có chị gái mà cậu ba Lâm ý thức được tầm quan trọng của giáo dục. Cả ba đứa con gái đều được cậu cho đi học.
Chính vì liên tiếp sinh ba cô con gái mà hồi ấy mợ ba hàng ngày phải rửa mặt bằng nước mắt. Giờ tụi nó đã lớn cả rồi nhưng không đứa nào thất học, toàn bộ đều đang cắp sách tới trường.
Hơn nữa cậu mợ còn tuyên bố, đứa nào thi được tới đâu học tới đó, có khả năng thì cứ học lên cao, cha mẹ sẽ cung phụng tất.
Ở thời này hiếm cha mẹ nào có được tư tưởng tiến bộ như vậy, quả thực rất đáng khen ngợi.
Lâm Thanh Hoà hỏi cháu gái: “Thành tích ở trường của A Tú thế nào?”
“Dạ cũng tạm tạm thôi ạ.” Lâm Tú thở dài, trên gương mặt trẻ thơ vương chút ưu thương.
Nó đã nỗ lực lắm rồi mà không hiểu sao thành tích cứ lẹt đẹt, không bứt phá lên được, thế mới chán chứ!
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Năm nay lớn rồi, thành thiếu nữ rồi, có muốn lên Bắc Kinh chơi không? Tiện thể nhờ mấy anh họ dạy thêm cho.”
Hai mắt Lâm Tú tức thì sắng rực: “Thật ạ, cháu có thể đi thật ạ?”
Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Chỉ cần cha mẹ cháu đồng ý thì cháu có thể đi.”
Mợ ba Lâm vội vàng nói: “Nó lên đấy chỉ tổ mang phiền phức cho anh chị thôi.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Có gì đâu mà phiền. Tuổi này nên cho nó đi đây đi đó học hỏi, mở rộng tầm mắt.”
Mợ ba Lâm cười cười: “Hiện tại nó vẫn còn nhỏ, đợi sau này có cơ hội rồi đi cũng được.”
Nhìn cô cháu gái ủ rũ suy sụp, Lâm Thanh Hoà buồn cười an ủi: “Mẹ cháu nói không sai, giờ cháu vẫn còn nhỏ nên cố gắng nỗ lực học tập. Đợi tới năm 15-16 tuổi, cô sẽ đón lên Bắc Kinh du lịch, nha!”