Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 448: Tuyệt đối tán thành
Chu Tứ Ni lễ phép đáp: “Vâng, cha mẹ cháu đi từ sớm rồi ạ.”
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Mọi việc trong nhà đều do một mình cháu quán xuyến?”
Chu Tứ Ni gật đầu xác nhận: “Dạ, cả heo, gà, vịt cũng do cháu chăm sóc.”
Tuy nó không đi làm đồng nhưng lo toan việc nhà cũng đủ hết ngày hết buổi rồi.
Anh chị cả có tổng cộng 5 người con, lần lượt ba gái hai trai. Nhưng đứa đi lấy chồng, đứa đi làm tại Bắc Kinh, đứa đi học đại học cho nên hiện giờ chỉ có Chu Tứ Ni và thằng út ở nhà. Tuy nhiên thằng út cũng đang tuổi cắp sách tới trường vậy nên mọi việc lớn bé đều giao hết cho Tứ Ni lo liệu.
Mặc dù vậy Lâm Thanh Hoà cũng không cảm thấy chị cả Chu sẽ ngăn cản việc đưa Tứ Ni lên Bắc Kinh. Bởi vì nếu giữ thì cũng chỉ giữ thêm được 2, 3 năm nữa là cùng. Rồi nó cũng phải đi lấy chồng, làm sao sống đời với cha mẹ được.
Lâm Thanh Hoà đã bố trí cả rồi, Tứ Ni lên đó cũng sẽ được vừa học vừa làm như mấy đứa Nhị Ni, Hổ Tử.
Thế nhưng gì thì gì việc này vẫn phải có sự đồng ý của chị cả Chu, nếu chị gật đầu cô sẽ đón con bé đi, còn nếu chị không muốn thì thôi, cô cũng không miễn cưỡng.
Trước mắt, để thử hỏi xem ý tứ con bé thế nào: “Trên Bắc Kinh, thím tư đang thiếu một nhân công, không biết Tứ Ni có muốn lên đó làm không?”
Chu Tứ Ni nhất thời sửng sốt: “Đi Bắc Kinh ạ?”
Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Ừ, giống như chị Nhị Ni ấy.”
Hai mắt Chu Tứ Ni sáng rực rồi vụt tắt trong thoáng chốc: “Cháu….cháu muốn đi lắm, nhưng sợ công việc ở nhà không có ai làm…”
Làm sao nó không muốn đi cơ chứ?! Ở trên đó có chị hai, với lại Dương Dương và Ngũ Ni đi chơi về đều hết lời khen ngợi Bắc Kinh đẹp, Bắc Kinh tốt. Kể từ dạo ấy nó đã luôn mơ ước được đặt chân lên thủ đô để tự mình trải nghiệm xem nơi ấy tốt đẹp đến nhường nào.
Nhưng ước mơ này nó chỉ dám chôn chặt dưới đáy lòng vì trên đó đã đông người lắm rồi, nếu hết người này tới người kia đòi đi sợ rằng sẽ gây áp lực quá lớn cho chú thím tư.
Những tưởng cả đời này sẽ không có cơ hội, ngờ đâu hôm nay thím tư bất ngờ đặt vấn đề. Có trời mới biết lúc nghe thím nói, nó vui mừng phát điên, tuy nhiên nỗi băn khoăn và trăn trở bỗng chốc nổi lên lấn át hết thảy.
Hiện trong nhà đang nuôi 11 con gà, mấy chục con vịt, hai con heo rồi cơm nước ngày ba bữa, nhà cửa vườn tược, chuyện trong nhà chuyện ngoài ngõ trước giờ đều do một mình Tứ Ni làm hết, nếu nó đi rồi, mọi việc biết giao lại cho ai?!
Quả thực phải khen một câu chị cả Chu đẻ được đứa con gái mát lòng mát dạ. Những nhà khác đi làm đồng về là phải tất tả chổng mông thổi lửa nấu cơm. Đằng này anh chị cả cất cuốc là xong việc, thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức, chả phải động tay động chân làm bất cứ việc gì nữa.
Lâm Thanh Hoà nhìn ra hết giằng xé trong tâm tư con bé, cô chỉ cười nói: “Thím biết cháu muốn đi là được rồi, còn lại đợi xem ý tứ mẹ cháu thế nào rồi chúng ta quyết định sau.”
Nói vậy thôi chứ cô đoán khả năng cao là chị cả Chu sẽ không cản.
Lâm Thanh Hoà đứng dậy, bảo con bé cần làm gì thì làm tiếp còn vợ chồng cô đi về nhà mình quét tước, lau chùi bụi bặm một lượt.
Vì thời tiết quá nắng nóng, nên mọi người lựa chọn ra đồng từ tờ mờ sáng, tranh thủ làm tới gần trưa là phải rút quân vì tầm ấy nắng rất gắt, không cẩn thận là đổ bệnh như chơi.
Hơn 10 giờ, anh chị cả xuống công mới hay tin vợ chồng chú tư đã về thôn.
Chị cả Chu gấp gáp nói với chồng: “Anh ra hậu viện bắt một con gà làm thịt đi, để em sang tìm Thanh Hoà.”
“Được.” Anh cả Chu tiếp nhận công việc, phân phó Tứ Ni đun nước sôi chuẩn bị vặt lông còn mình đi thẳng ra sau nhà lựa con gà to béo nhất đàn.
Lúc chị cả Chu sang tới nơi, vợ chồng Lâm Thanh Hoà đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ tinh tươm đâu vào đấy.
Lâm Thanh Hoà cười nói với chị: “Em cũng đoán anh chị sẽ về giờ này mà. Hôm nay nắng nhỉ, cháy da cháy thịt chứ chẳng chơi.”
Chị cả Chu xua tay: “Ôi nắng thế chứ nắng nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần đừng như vụ hè là được rồi.”
Mỗi lần nhớ lại vụ hè là tiếc hùi hụi, chỉ còn 7, 8 hôm nữa là gặt được rồi, ai ngờ ông trời bất ngờ đổ mưa xuống, trực tiếp xoá sạch lương thực nửa năm của bà con. Thế có khổ không cơ chứ?!
Vậy nên bây giờ người dân chỉ nơm nớp lo sợ trời mưa, chứ nắng nóng chẳng xá gì.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Về đây nghe chị ba nói em mới biết năm nay mất mùa, thế mà chị chẳng nói với em câu nào.”
Chị cả cười cười: “Không có gì, không chết đói được, chú ba cũng chở lương thực về tiếp tế mà. À, trưa nay qua chị ăn cơm nhá, anh cả thím đang ở nhà làm gà kia rồi.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Hôm qua ăn trên nhà anh chị ba, chị ba cũng mổ gà, chúng em ngán thịt gà lắm rồi, cứ cơm rau dưa bình thường là được mà chị.”
“Ôi dào, có gì đâu, mấy khi ăn gà quê.” Chị cả Chu xua tay rồi hỏi sang chuyện Vương Nguyên.
Lâm Thanh Hoà thông báo: “Cuối năm nay Nhị Ni sẽ dẫn Vương Nguyên về quê. Tới lúc ấy anh chị nhìn xem có ưng không chứ em và Thanh Bách đều không chê được chỗ nào cả.”
Hiện tại Vương Nguyên đã thành công lấy được cảm tình của tất cả thành viên trên dưới Chu gia. Ngay cả Chu Khải chỉ mới về phép chục ngày mà đã anh anh em em thân thiết lắm rồi, cách ngày lại rủ nhau cùng tới nhà tắm công cộng.
Được chú thím tư duyệt qua thì còn gì bằng, mặc dù rất tin tưởng mắt nhìn người của Lâm Thanh Hoà nhưng chị vẫn không nén được sự lo lắng: “Chỉ sợ người ta chê bai nhà cửa xập xệ.”
Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Nhà cửa khang trang sạch đẹp như thế ai dám chê bai, ghét bỏ? Hơn nữa chị yên tâm đi, Vương Nguyên không phải loại người như vậy đâu. Lúc đầu Nhị Ni làm đủ mọi cách từ chối, không muốn gả nhưng chính cậu ấy cứ một hai đòi cưới con bé bằng được.”
Chị cả Chu thở dài: “Nhị Ni là lo lắng hai gia đình không môn đăng hậu đối. À, chị nghe con bé gọi điện thoại về nói hình như người nhà cậu ấy không hài lòng về nó hả?”
Lâm Thanh Hoà trấn an: “Chuyện đó chị không cần bận tâm. Hai đứa nó rất xứng đôi vừa lứa, cưới nhau xong sẽ ra ngoài ở riêng luôn, không chung đụng nên không cần lo lắng. Với lại trên đời này làm gì có ai có thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Kẻ yêu người ghét là chuyện hết sức bình thường. Chỉ cần hai đứa nhỏ sống hoà thuận hạnh phúc là được rồi. Còn nhà chồng một năm mới phải về mấy ngày lễ Tết. Cố gắng nhịn mấy bữa thôi mà, Nhị Ni làm gì tới mức nhịn không nổi.”
Nghe có lý, chị cả Chu gật đầu liên tục.
Lâm Thanh Hoà chuyển đề tài: “Chị cả, có chuyện này em muốn bàn với chị.”
Chị cả Chu nghiêm túc lắng nghe: “Có chuyện gì, em nói đi.”
Lâm Thanh Hoà đề xuất: “Trên chỗ em còn thiếu một người, không biết chị có đồng ý để Tứ Ni lên đó làm với chúng em không?”
Chị cả Chu ngây ra một lúc: “Thiếu người? Chị nghe Nhị Ni kể em đã thuê nhiều nhân công lắm rồi mà.”
Lâm Thanh Hoà gật gật: “Đúng là thuê không ít nhưng vẫn còn trống một vị trí. Tứ Ni là đứa nhanh nhẹn, hoạt bát hơn nữa em trực tiếp nhìn nó lớn lên, biết rõ phẩm tính và nhân cách nên mới dám mở lời. Chứ giờ em đâu dám nhận người linh tinh nữa.”
Chị cả Chu vui vẻ: “Nếu em chịu Tứ Ni thì cứ để con bé theo em đi, chị hoàn toàn không có ý kiến.”
Không phải chị tự khen mình đâu nhưng chị rất lấy làm tự hào vì đã nuôi dạy được ba cô con gái chăm chỉ, chịu khó lại thạo việc. Về tính cách càng không phải bàn, chúng nó đều ngay thẳng, chính trực, tuyệt đối không bao giờ làm ra những chuyện thương thiên hại lý, táng tận lương tâm.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Nhưng nãy em nghe Tứ Ni nói trong nhà bận nhiều việc lắm hả?”
Chị cả Chu xua tay: “Này có gì đâu, hoa màu cứ giao hết cho cha nó là được, một mình làm hơi vất vả tí nhưng không sao. Còn việc nhà thì để chị lo liệu. Thím đồng ý đón Tứ Ni đi anh chị mừng còn không kịp ấy chứ làm gì có chuyện không tán thành.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Mấy đứa nó đều là cháu gái em, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ bồi dưỡng con bé giống như Nhị Ni.”
Nghe vậy, chị cả Chu vui mừng và cảm kích vô cùng. Trong mắt chị không một ai có trình độ học vấn cũng như tầm nhìn sâu rộng bằng thím tư. Nếu được thím đích thân dạy bảo, chỉ dẫn thì còn gì tốt hơn nữa. Đây chính là phúc phần của Nhị Ni và Tứ Ni nhà chị.