Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449: Trồng Trọt

Chương 449: Trồng trọt Chương 449: Trồng trọt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 449: Trồng trọt

Lâm Thanh Hoà quay qua nói với chồng: “Thanh Bách, anh đi sang chỗ anh cả trước đi, lát em với chị cả qua sau.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách đáp một tiếng rồi xách chai rượu ra khỏi nhà.

Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục hỏi chuyện chị cả: “Tình hình Tam Ni sao rồi chị? Từ khi xuất giá tới giờ nó có về nhà lần nào không?”

Chị cả gật đầu: “Có về một lần. Nhưng năm nay bên đó cũng gặp thiên tai, khó khăn kiểu này chưa chắc đã lại về được.”

Có vẻ chị cả không hề hay biết chuyện Tam Ni bị bệnh, vậy nên Lâm Thanh Hoà bèn kể cho chị nghe: “Chị ba bảo vợ chồng Tam Ni đưa nhau lên bệnh viện huyện khám vì cưới lâu rồi mà mãi chưa thấy hoài thai. Cứ 10 ngày lại phải đi kiểm tra 1 lần.”

Chị cả hết sức sửng sốt: “10 ngày 1 lần? Trời đất ơi, vậy có nghĩa là sự tình không đơn giản chút nào…”

Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Vâng, tới tận giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả.”

Chị cả Chu lặng người: “Tại sao lại như vậy…?!”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu không đáp, chị cả càng thêm sốt ruột: “Vậy giờ phải làm thế nào? Nếu không được điều trị tốt về lâu về dài sẽ càng có hại cho cơ thể.”

Lâm Thanh Hoà nói: “Mấy hôm nữa em với Thanh Bách định qua đó xem cháu nó thế nào. Nếu vợ chồng nó đồng ý chúng em sẽ đón chúng lên Bắc Kinh làm.”

Quá nhiều thông tin bất ngờ ập đến cùng một lúc, nhất thời chị cả Chu chưa kịp tiêu hoá nên phản ứng chậm một nhịp: “Hả? Đón lên Bắc Kinh làm ấy hả? Chú thím có nhiều cửa hàng vậy sao?”

Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Vâng, sắp tới em chuẩn bị mở thêm cửa hàng bán đồ khô, vừa hay giao cho hai đứa nó quản lý luôn, mà chưa biết chúng có đồng ý đi cùng không nữa.”

Chị cả Chu quả quyết: “Chắc chắn sẽ đồng ý. Trên Bắc Kinh mọi thứ đều tốt, điều kiện và cơ hội trị bệnh rộng mở hơn, với lại đã có chú thím ở đó, sao có thể không đi?!”

Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng tình.

Bỗng nhiên chị cả đứng dậy ngó nghiêng kiểm tra xung quanh rồi mới cẩn trọng lên tiếng: “Riêng cái con nhỏ Lục Ni ngàn vạn lần em đừng cho nó đi. Có nháo loạn hay làm trò gì đi chăng nữa thì cũng mặc kệ nó.”

“Sao? Xảy ra chuyện gì rồi hả chị?” Tất nhiên Lâm Thanh Hoà không có ý định quản chuyện Chu Lục Ni nhưng gì thì gì vẫn có dây mơ rễ má nên cô phải hỏi cho biết.

Chị cả Chu thở dài: “Em không biết đâu, cái con nhỏ đó càng lúc càng tác oai tác quái.”

Sau đó, chị cả kể vắn tắt chiến tích của Chu Lục Ni. Trong Chu gia, Lục Ni đứng hàng thứ 6, thua Ngũ Ni một bậc nhưng thực chất chỉ nhỏ hơn Ngũ Ni 1 tháng tuổi mà thôi. Năm nay nó 17, lớn rồi mà không biết suy nghĩ gì hết. Ai đời con gái con đứa mà toàn giao du với đám lưu manh từ làng trong ra tới làng ngoài. Chị cả Chu có mâu thuẫn với chị hai Chu vậy nên không thể nói chuyện trực tiếp, chị phải bảo anh cả đi nhắc nhở chú hai để chú ấy quản lý, dạy dỗ con gái.

Anh hai Chu cũng đi tìm con về giáo huấn nghiêm khắc, đánh có mắng có nhưng khổ một nỗi giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vết hằn đòn roi chưa lặn Lục Ni đã lại chứng nào tật nấy.

“Chị còn nghe nói….ừhm…nó cùng người ta…chui ruộng ngô…làm chuyện xằng bậy…” Chị cả Chu ấp úng khó nói thành lời vì chuyện này quá xấu hổ.

Ngược lại, Lâm Thanh Hoà chẳng có biểu cảm gì: “Con nhỏ này bị chị hai chiều hư rồi.”

Trước đây cô nhất quyết không chứa chấp Chu Lục Ni là vì cô nhìn ra nó hỏng từ trong bản chất, không thể uốn nắn được.

Cho tới bây giờ, Lâm Thanh Hoà chỉ nhìn lầm duy nhất một người đó chính là Hứa Thắng Mỹ và đấy cũng là cú ngã đau nhất trong đời cô. Tuy nhiên phàm ở đời làm gì có ai không vấp ngã, đúng không? Cái cốt yêu là biết rút ra bài học kinh nghiệm tránh phạm phải những sai lầm về sau.

Thế nhưng không thể vì một Hứa Thắng Mỹ mà e dè cố kỵ, thẳng thừng phủ quyết hết những đứa cháu khác. Nếu làm như vậy thì đã quá xem trọng tầm ảnh hưởng của con nhỏ đó rồi. Đúng là khi mới xảy ra chuyện, cô cảm thấy cực kỳ bất mãn đồng thời không muốn làm ơn mắc oán thêm nữa.

Nhưng bình tĩnh suy xét lại vấn đề và đặc biệt càng dấn thân vào nghiệp kinh doanh cô càng thấy mình không nên giữ cái suy nghĩ bảo thủ này.

Cả gia đình cô chuyển lên Bắc Kinh sinh sống, không ngừng mở rộng việc làm ăn buôn bán. Nhìn bề ngoài bừng bừng khí thế vậy thôi chứ thực chất căn cơ rất mỏng và yếu không bằng một góc người Bắc Kinh gốc. Họ có họ hàng ba bề bốn bên ở ngay bên cạnh, có vấn đề gì chỉ cần hô một tiếng là 500 anh em tập hợp đầy đủ.

Vậy nên cô muốn đưa người nhà mình lên, tất nhiên không phải để đi cà khịa gây chuyện mà để hàng xóm với bạn bè xung quanh biết Chu gia là một đại gia đình lớn mạnh, đông con đông cháu chứ không phải cái dạng thân cô thế cô dễ bị ức hiếp, bắt nạt.

Đứa nào tử tế, ngoan ngoãn, biết nghe lời, Lâm Thanh Hoà sẵn sàng nâng đỡ, bồi dưỡng. Còn tương lai có thể rực rỡ được hay không thì phải dựa vào sự cố gắng và bản lĩnh của từng cá nhân.

Chị cả Chu vẫn lo lắng không thôi: “Chị chỉ sợ Tam Ni đi, nó cũng nằng nặc đòi đi theo thì chết dở.”

Lâm Thanh Hoà chẳng thèm để ý vấn đề này: “Hừ, em đã tống cổ nó về một lần thì cũng không ngại tống cổ thêm lần hai, lần ba. Với lại, bây giờ Tam Ni là gái đã có chồng, chị hai có muốn cũng không thể quấy rầy cuộc sống riêng của con bé được.”

Xin lỗi, Chu Lục Ni không là cái đinh gì cả. Lâm Thanh Hòa cô đây làm việc không cần thiết phải cân nhắc tới một người như nó.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều người ra sức phấn đấu, nỗ lực kiếm tiền. Vì khi bạn bước lên một tầm cao mới, đạt được vị thế nhất định, bạn sẽ nhận ra rằng rất nhiều người, rất nhiều việc không thể ảnh hưởng tới suy nghĩ cũng như quyết sách của bản thân mình.

Nghe vậy, chị cả Chu gật gù: “Ừ, em nói phải, trước đây Tam Ni đã khổ sở vì Lục Ni quá nhiều rồi, còn lâu nó mới đồng ý cho con nhỏ đó đi theo.”

Tạm thời trao đổi tới đây thôi, hai chị em đứng dậy di chuyển về nhà chị cả.

Lúc này anh hai Chu cũng đã có mặt, là anh cả bảo Tứ Ni đi gọi. Anh em vốn là vậy, lâu lâu mới có bữa tụ họp, ai ở xa thì thôi chứ ở gần nhất định phải ngồi xuống uống với nhau ly rượu.

Lâm Thanh Hoà tiến vào sân liền tươi cười chào hỏi: “Anh hai sang rồi đấy ạ?”

Anh hai Chu quay ra, nhìn em dâu cảm khái: “Thím tư vẫn trẻ trung như xưa ha, không thấy già đi tí nào.”

Chị cả Chu cười nói: “Cả ngày tiếp xúc với đám sinh viên tươi trẻ, làm sao già đi được.”

Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Có già chứ ạ, làm gì có ai không già. Mỗi ngày chải đầu cũng rụng mất một nắm tóc đấy ạ.”

Anh hai Chu gật gù: “Ừ, cũng phải, thím làm việc phải dùng đầu óc nhiều.”

Dạy dỗ sinh viên, những mầm non tương lai của đất nước mà lại, đâu phải chuyện đơn giản dễ dàng, hao tổn tâm trí lắm ấy chứ.

Lâm Thanh Hoà cười cười không nói gì.

Chị cả Chu đi vào bếp bắt đầu nấu cơm. Lâm Thanh Hoà tính đi theo giúp một tay nhưng phòng bếp hơi nhỏ, với lại Tứ Ni đảm đang và tháo vát vô cùng, trên cơ bản chẳng còn dư lại việc gì nên cô đành lên phòng khách ngồi cho đỡ vướng tay vướng chân.

Lúc này, anh cả và anh hai Chu đang chăm chú nghe Chu Thanh Bách kể chuyện Bắc Kinh.

Nhìn gương mặt sáng bừng và dáng vẻ hào hứng của anh hai Chu là Lâm Thanh Hoà biết anh có ý định thoát ly nông thôn.

Nếu là người khác, cô rất sẵn lòng tiếp đón, chỉ tiếc rằng giữa cô và chị hai Chu có sẵn mâu thuẫn cộng thêm một con nhỏ Chu Lục Ni không an phận, Lâm Thanh Hoà rất không muốn mua việc vào người vì vậy quyết định làm lơ coi như không biết.

Cô không thích nói những lời đãi bôi dư thừa. Nếu thực sự làm được cô mới nói còn không thì thôi.

Nghe chú tư nói hết, anh hai Chu mới chầm chậm lên tiếng: “Thật ra anh định vào thành mở cửa hàng giống chú ba.”

Chu Thanh Bách hỏi ngay: “Sao anh không đi?”

Chạm đúng nỗi đau, anh hai Chu chỉ biết thở dài ngao ngán: “Chị dâu chú không cho, cô ấy kêu anh cứ ở nhà lo trồng trọt là được, đừng học đòi vớ vẩn.”

Trước đó anh đã tìm chú ba hỏi thăm rồi. Chú ấy nói anh có thể làm được, thậm chí còn bằng lòng hỗ trợ khoản vốn ban đầu.

Thế nhưng về bàn với vợ thì cô ấy một hai gạt phắt đi. Một mình anh không thể kham nổi tất cả các khâu từ nhập hàng, vận chuyển tới bán buôn. Và thế là kế hoạch chưa kịp thực hiện đã bị hoãn lại không thời hạn.

Chu Thanh Bách nói thêm: “Công việc làm ăn của anh ba khá tốt. Năm nay anh ấy còn tính về quê cất căn nhà ngói giống của anh cả.”

Anh hai Chu trợn mắt kinh ngạc: “Chú ba muốn về thôn xây nhà?”

“Đúng vậy.” Chu Thanh Bách xác nhận.

Anh hai Chu bất tri bất giác buông tiếng thở dài não nề. Anh biết thu nhập từ việc buôn bán rất khả quan, ít nhất cũng không thua kém làm nông. Nhưng vợ anh cứ nhất quyết không chịu thì anh biết làm sao bây giờ?!

Nãy giờ, Lâm Thanh Hoà chỉ ngồi yên lắng nghe mà không nói câu nào. Đề tài này hơi tế nhị, đôi khi người nói vô tình mà người nghe hữu ý, nhỡ đâu người ta lại cho rằng cô cố tình châm ngòi ly gián tình cảm vợ chồng nhà người khác thì phiền hà lắm. Tốt nhất cứ để mấy anh em họ tự khuyên nhủ lẫn nhau, mình là em dâu không tham gia thì hay hơn.

Bình Luận (0)
Comment