Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450: Thiên Vị

Chương 450: Thiên vị Chương 450: Thiên vị

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 450: Thiên vị

Vì vấn đề thay đổi phương thức làm giàu mà vợ chồng anh hai cãi lộn không biết bao nhiêu lần. Kể cũng phải thôi, một người gắng sức bàn vào còn một người cố tình bàn ra, không cãi nhau mới là lạ.

Ban đầu, anh hai Chu muốn mở rộng quy mô chăn nuôi. Gà, vịt hay heo gì đều được, anh muốn xây chuồng trại, nuôi một đàn lớn chứ không chăn thả lẻ tẻ vài con như hiện tại. Nhưng đề ra phương án nào là chị hai Chu phủ quyết phương án đó.

Lúc sau, thấy chú ba lên huyện thành phát triển ngày một khấm khá, anh hai liền nổi tâm tư muốn chuyển hướng sang kinh doanh. Để cẩn thận hơn, anh còn đích thân lên gặp chú ba tìm hiểu và hỏi han kỹ càng.

Anh ba Chu không những ủng hộ bằng tinh thần mà còn sẵn sàng giúp đỡ về mặt vất chất. Tình cảm anh em như vậy, còn đòi gì nữa?

Được em trai khích lệ động viên, anh hai Chu hí hửng quay về đề xuất với vợ, ai dè chưa nói xong đã bị cô vợ tạt cho một gáo nước lạnh. Chị ta mắng anh không lo tập trung cấy hái trồng trọt, suốt ngày mơ mộng hão huyền.

Để tăng sức thuyết phục cho luận điểm của mình, chị hai Chu đưa ra lí lẽ nếu làm kinh doanh tốt sao anh chị cả không đi? Thím ba với chị cả thân thiết như vậy cơ mà, nếu thực sự là miếng ngon không lẽ không chia nhau? Rồi chị hỏi vặn lại chồng lấy gì chứng minh làm buôn bán an toàn? Bây giờ yên ổn thì cái gì chẳng tốt nhưng ai biết được khi nào sóng gió lại nổi lên, chính sách quay trở về như trước kia thì phải làm sao?

Cãi qua cãi lại cuối cùng gia đình anh vẫn tiếp tục con đường trồng trọt, chăn nuôi như cũ.

Tuy vậy, anh hai vẫn không nén được nỗi bi quan. Ai nói trồng trọt tuyệt đối an toàn? Đấy, như vụ vè vừa rồi đấy thôi, dãi nắng dầm sương cực cực khổ khổ cả năm trời, cuối cùng một trận mưa trút xuống cuốn phăng tất cả. Trong chớp mắt, vốn liếng công sức đổ sông đổ biển hết. Rủi ro cao như vậy mà dám nói an toàn à?

Không cần nói tới nhà chú tư hiện đã thành người Bắc Kinh, chỉ tính riêng nhà chú ba thôi, cả gia đình dọn hết vào thành, vợ chồng bảo ban nhau chí thú làm ăn, cuộc sống ngày một tốt lên trông thấy. Ngay như anh chị cả cũng vậy, Nhị Ni đi làm có tiền lương gửi về, ở nhà thì có Tứ Ni chăm chỉ chăn nuôi gia súc gia cầm, Dương Dương đang đi học đại học sau này ra trường sẽ là công nhân viên chức nhà nước. Anh chị lại mới cất được căn nhà ngói to đẹp, hoành tráng nhất thôn.

Anh em tiến bộ ầm ầm mà mình thì vẫn mãi dậm chân tại chỗ, anh hai Chu vừa hổ thẹn vừa buồn rầu, đồng thời cũng rất lo âu và đau khổ.

Biết bao nỗi niềm chồng chất mà chẳng thể tỏ bày cùng ai. Việc này nói ra ngoài chỉ tổ người ta chê cười mà người thân thiết nhất, người đầu ấp tay gối kề cận sớm hôm lại không thấu hiểu và đồng cảm cùng mình. Vì vậy, anh hai chỉ biết nén chặt xuống đáy lòng để đêm về tự mình suy tư sầu khổ.

Bữa cơm trôi qua trong không khí tương đối gượng gạo và có phần nặng nề. Cả Lâm Thanh Hoà lẫn chị cả Chu không hẹn mà cùng ăn nhanh cho xong bữa rồi đi xuống nhà dưới nhường lại không gian cho ba anh đàn ông uống rượu.

Một lát sau, hai chị em đang ngồi chơi thì nghe thấy tiếng khóc rấm rức của anh hai Chu truyền ra.

“haizzz…” Chị cả lắc đầu thở dài thườn thượt.

Lâm Thanh Hoà cũng lặng thinh không biết nên nói gì cho phải.

Đàn ông Chu gia có một điểm chung đó chính là không dám trái ý vợ.

Cũng chính vì như vậy mà trong nguyên tác cuộc đời của Chu Thanh Bách và ba thằng nhỏ mới bị rơi xuống đáy vực thẳm.

Kể từ sau khi xuyên tới đây, cô đã làm công tác tư tưởng và thay đổi anh rất nhiều. Chu Thanh Bách hiện giờ đã không còn là Chu Thanh Bách của mười mấy năm trước đây nhưng dù vậy có đôi lúc cô hành xử quá mức quyết tuyệt hay thậm chí làm sai điều gì anh cũng không dám lên tiếng mà chỉ âm thầm đi sau thu xếp tàn cuộc, giải quyết vấn đề giúp cô.

Thì cũng bởi vậy mà một nữ cường nhân như cô mới cam tâm tình nguyện đứng sau anh, yêu thương anh và trao cả cuộc đời cho anh.

Đương nhiên cô cũng biết Chu Thanh Bách rất yêu mình, thậm chí không thể sống thiếu mình.

Có câu nói “Một khi đã gặp đúng người thì nhất định phải giữ chặt đừng buông.”

Và Chu Thanh Bách đã thực hiện điều ấy rất nghiêm túc, điển hình như ban đêm đi ngủ phải dán chặt lấy cô mới ngủ được, mặc dù cô nóng gần chết nhưng anh cứ nhất quyết ôm sát không rời tay. Rõ ràng ban ngày là một người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng khi màn đêm buông xuống là nhõng nhẽo và dính vợ không khác gì cậu nhóc chưa lớn.

Chị cả Chu bất đắc dĩ nói: “Kể ra người như chú hai cũng khá thích hợp với công việc làm ăn buôn bán. Cả chị lẫn anh cả thím đều cảm thấy như vậy. Nhưng vợ chú ấy cứ sống chết không chịu, chẳng hiểu ra làm sao nữa.”

Lâm Thanh Hoà vẫn trước sau như một, không hề mở miệng nêu ý kiến cá nhân. Đúng là cô rất đồng tình nhưng việc nhà anh hai, cô không tiện nói. Nếu anh cần sự trợ giúp, Thanh Bách chắc chắn sẽ đứng ra hỗ trợ.

Còn về phần mình, cô thiết nghĩ mình giữ thái độ im lặng đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh hai Chu rồi.

Ở đây không còn việc gì nữa, Lâm Thanh Hoà đứng dậy tính đi về nhà mình nghỉ ngơi, ai ngờ cô cháu gái Chu Lục Ni đã đừng chờ sẵn ở cổng tự bao giờ.

17 tuổi, Chu Lục Ni cao lớn, phổng phao, tuy nhiên trên người nó toát ra nét phong tình rất không thích hợp khiến Lâm Thanh Hoà bất giác nhíu chặt mày.

Thấy thím tư đang tiến lại gần, Chu Lục Ni chủ động cười chào: “Thím tư.”

Lâm Thanh Hoà không rảnh vòng vo, cô hỏi thẳng: “Lục Ni sang đây có việc gì không?”

Chu Lục Ni cười tươi rói bắt đầu khua môi múa mép trình bày: “Thím tư à, trước đây cháu trẻ người non dạ, không hiểu lễ nghĩa phép tắc, cứng đầu cứng cổ chỉ thích làm theo ý mình. Thím thông cảm cho cháu, đừng chấp nhặt với một đứa trẻ con ngu dốt, thím nhé.”

Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt nói: “Chuyện qua rồi cho qua đi.”

Chu Lục Ni nói tiếp: “Thím à, cháu là cháu gái ruột của chú thím, năm nay cũng đã lớn khôn rồi. Không biết thím có thể cho cháu một cơ hội lên chỗ thím làm không? Cháu đảm bảo sẽ chăm chỉ chịu khó, tuyệt đối không lười biếng ham chơi.”

Lâm Thanh Hoà cười lạnh trong lòng: “Năm nay thím đón Tứ Ni lên nữa là đủ người rồi.”

Tức khắc sắc mặt Chu Lục Ni sượng cứng, nụ cười trên môi nó méo xẹo trông khó coi vô cùng: “Thím tư, thím không thể thiên vị nhà bác cả như vậy được. Nhà bác ấy đã xây được căn nhà ngói to nhất thôn rồi còn gì, nhà cháu vẫn phải ở căn nhà cũ lụp xụp kia kìa. Chị Nhị Ni đã được thím đón đi từ trước thì không nói làm gì, nhưng bây giờ có vị trí trống thím nên cho cháu mới phải chứ. Hơn nữa chị Tứ Ni ở nhà bận nhiều việc lắm, đâu rảnh đi cùng thím.”

Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt nói: “Nó có nhiều việc còn cháu thì không à? Việc này người lớn đã thống nhất cả rồi, Tứ Ni sẽ đi cùng chú thím.”

Chu Lục Ni khẩn cầu: “Thím tư, thím cho cháu đi theo với, cháu thực sự muốn lên Bắc Kinh mà. Cháu thực sự sẽ không gây chuyện đâu, thật đấy!”

Có nói tiếp cũng không giải quyết được vấn đề gì, Lâm Thanh Hoà mặc kệ nó, trực tiếp mở cổng đi vào trong nhà.

Chu Lục Ni hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng bà thím tư. Mụ già độc ác này, nó đã van nài khẩn khoản như thế rồi mà vẫn không cho là không cho. Chu Lục Ni nghiến răng trèo trẹo, nổi giận đùng đùng bỏ về nhà.

Chị hai Chu đang ngồi trong sân rửa chén bát, thấy con gái đẩy cửa vào, chị liền lớn tiếng mắng chửi: “Con ranh lười biếng kia, mày chạy đi đâu đấy hả? Chén bát ăn xong không biết đường mà rửa….”

Chu Lục Ni tức tối chặn ngang: “Mẹ, mẹ có biết thím tư quá đáng đến độ nào không?”

Nhất thời chị hai Chu chưa kịp hiểu chuyện gì, một lúc sau mới nhíu mày hỏi: “Mày đi tìm cô ta làm gì?”

Chu Lục Ni gắt gỏng: “Đương nhiên là phải tìm bà ta thì mới có đường lên Bắc Kinh chứ. Mẹ, Hứa Thắng Mỹ gả chồng Bắc Kinh đấy. Nghe nói nhà chồng giàu nứt đố đổ vách. Hiện giờ chị ta còn đón được cả Hứa Thắng Cường lên đó nữa kìa.”

Sau khi nghe tin Hứa Thắng Mỹ một bước lên mây từ gà rừng biến thành phượng hoàng, Chu Lục Ni càng căm tức trong lòng. Nếu năm đó người được chọn lên Bắc Kinh là nó thì bây giờ người gả chồng Bắc Kinh là nó chứ không phải cô ta!

Rõ ràng nó mới là cháu nội cơ mà, con nhỏ Hứa Thắng Mỹ kia chỉ là cháu ngoại, mắc gì lại được ưu ái hơn?

Chị hai Chu liền hỏi: “Cô ta nói gì với con? Vẫn không đồng ý à?”

Tất nhiên cho tới giờ chị hai Chu vẫn cho rằng Lục Ni thông minh lanh lợi hơn gấp vạn lần Tam Ni. Nếu nó được đi Bắc Kinh chắc chắn sẽ gả được vào gia đình giàu sang quyền quý.

Bình Luận (0)
Comment