Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 451: Ăn tát
Chu Lục Ni nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ không đồng ý còn đỡ, đằng này mụ ta còn nói sẽ dẫn Tứ Ni đi. Mẹ, mẹ có nghe không, người đàn bà đó muốn đón Tứ Ni lên Bắc Kinh đấy. Rõ ràng nhà bác cả đã có Nhị Ni được đi rồi, giờ lại tới lượt Tứ Ni mà không phải con!”
Chị hai Chu điếng người.
Chu Lục Ni vẫn tiếp tục phát hoả: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ. Có phải bà ta khinh thường nhà chúng ta nên mới đối xử với con như vậy không? Có phải vì nhà bác cả có sinh viên đại học, nhà chú thím ba có sinh viên đại học nên mới muốn gần gũi thân thiết còn nhà chúng ta không có gì hết thì không thèm quan hệ, có phải vậy không?!”
Nó rất muốn đi Bắc Kinh, nó phải đi Bắc Kinh! Nhưng nó có năn nỉ gãy lưỡi cũng không thể xoay chuyển được ý chí sắt đá của bà thím, đúng là đáng chết mà!
Nhớ năm xưa nó vượt bao gian truân mới lên được tới nơi, cứ tưởng thành công tiền trảm hậu tấu ai ngờ bị đuổi thẳng cổ, một bữa cơm cũng không cho ăn, một buổi tối cũng không cho ngủ lại. Bây giờ nó trưởng thành rồi nếu vẫn dùng lại chiêu cũ thể nào cũng bị đuổi tiếp cho xem. Chính vì biết như vậy nên nó mới không tự tung tự tác mà ngoan ngoãn quỵ luỵ van xin. Vậy mà bà ta vẫn không cho, thế mới điên chứ!
Sắc mặt chị hai Chu trầm hẳn xuống, hai con mắt híp lại, môi mím chặt cố kiềm chế nỗi uất hận chực trào.
Chu Lục Ni oán trách liên hồi tới nỗi khô cả cổ mỏi cả miệng mà mẹ vẫn đứng đực mặt ra đó không hó hé nửa lời. Nó chán chẳng thèm nói nữa, hậm hực bỏ ra khỏi nhà, đi tìm tên du thủ du thực trong thôn.
Sau khi nghe Chu Lục Ni lải nhải một chặp, tên thanh niên mất kiên nhẫn nói: “Chuyện này đâu thể trách ai, có trách thì trách mẹ em không chịu giữ quan hệ với người ta. Chứ tôi thấy bác cả rồi thím ba nhà em thân thiết với cô giáo Lâm lắm. Thế nên cô giáo Lâm đón tiếp con cái của những người đó là chuyện hết sức bình thường. Còn mẹ em ghét người ta ra mặt thì làm gì có chuyện người ta đối xử tốt với các em.”
Chu Lục Ni bất mãn hét lên: “Ai cho anh nói mẹ em như thế!”
Gã thanh niên nhún vai: “Tôi thấy sao nói vậy thôi. Cô giáo Lâm là người tốt.”
Tuổi hắn ngang ngang Chu Khải, cũng coi như bạn bè đồng trang lứa. Ngày xưa ở quê, đám nhóc tụi nó không một ai không hâm mộ ba anh em Chu Khải có một người mẹ tuyệt với nhất thôn. Với lại cô giáo Lâm không phải người keo kiệt, cái này nó dám đứng ra khẳng định. Vì có một lần nó đói bụng quá, đành mò tới nhà cô xin hớp nước, đúng lúc cô đang nấu cơm nên đã cho nó một củ khoai nhỏ.
Một miếng khi đói bằng cả gói khi no, cho đến bây giờ nó vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó và đồng thời rất tôn trọng cô giáo Lâm.
Lúc mới đến, Chu Lục Ni hùng hùng hổ hổ lửa giận ngút trời, nhưng sau khi nghe anh bạn trai phân tích, nó thấy rất có lý nên bình tâm suy nghĩ lại. Đúng là mẹ nó không chịu giữ quan hệ với thím tư thật. Bác cả thì tháng nào cũng gọi điện thoại mấy lượt còn mẹ nó có khi cả năm chả nói với thím ấy câu nào.
Vậy là bao nhiêu uất ức Chu Lục Ni dồn hết lên đầu mẹ, nó lại hùng hổ vòng về nhà gào thét vào mặt chị hai Chu.
“Bốp!” Chị hai Chu thẳng tay giáng xuống một cái tát nổ đom đóm mắt: “Chính mày không có bản lĩnh mà còn bắt tao phải đi nịnh bợ cô ta à? Hôm nay mày muốn tao đánh chết mày có phải không?”
Chu Lục Ni khóc lóc tức tưởi, ôm một bên má bỏng rát chạy ra khỏi nhà.
Đúng lúc anh hai Chu vừa về tới cổng nhưng Lục Ni chạy nhanh quá anh gọi theo không kịp vậy nên đành vào nhà hỏi vợ: “Lục Ni lại làm sao mà cô đánh nó?”
Chị hai Chu hừ lạnh: “Tôi đánh nó bao giờ. Nó tự mình đi tìm thím tư muốn xin lên Bắc Kinh. Mà người ta nói chỉ cho Tứ Ni đi chứ không cho nó đi, nên nó tủi thân, nó khóc, thế thôi!”
Nghe vậy, anh hai Chu nhíu mày: “Tứ Ni là đứa nhanh nhẹn, thạo việc, Lục Ni làm sao so được với chị mà đòi giành, đúng là không biết xấu hổ.”
Vốn dĩ chị hai đang định oán than với chồng, trách cứ thím tư đối xử bất công ra sao. Nào ngờ chưa kịp mở miệng lão đã tạt cho một câu xanh rờn, ba máu sáu cơn chị hai nổi đoá lên: “Làm sao? Con gái nhà người ta tốt còn con gái nhà mình thì tệ có phải không? Vậy ông đi sang nhà người ta làm cha luôn đi, đừng nhận Lục Ni là con gái mình nữa!”
Anh hai Chu trừng mắt quát: “Cô nói bậy nói bạ cái gì thế hả? Lục Ni lấy gì so với Tứ Ni, còn chẳng bằng một sợi tóc của người ta chứ ở đấy mà đòi!”
Không phải anh muốn nghĩ xấu cho con gái mà thực tế là như vậy, nó không những ham ăn biếng làm lại còn gian dối thủ đoạn. Trong khi ấy con bé Tứ Ni nhà anh chị cả thì siêng năng, tháo vát, từ trong nhà ra tới ngoài ngõ việc gì nó cũng lo liệu đâu ra đấy. Hai đứa chênh lệch một trời một vực như vậy, nếu thím tư chọn Lục Ni anh mới thấy bất ngờ chứ thím ấy chọn Tứ Ni là chuyện hết sức hiển nhiên.
Mà kể cả thím có chọn thì anh cũng nhất quyết không cho đi. Tính tình nó ngang ngược càn quấy, cho lên đấy để nó gây chuyện rùm beng lên à, rồi lúc ấy ai mà đi dàn xếp được?! Thôi tốt nhất cứ yên phận ở nhà, đợi tới năm 18 tuổi rồi tìm nhà nào được được gả đi là xong.
Chị hai Chu tức nghẹt thở: “Ông chỉ bênh người ngoài là giỏi thôi, không bao giờ biết nói giúp cho vợ cho con. Tôi….tôi…cả đời này tôi chưa thấy người làm cha nào tệ hại như ông!”
Anh hai Chu chán nản và mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, anh không buồn nói thêm một câu nào nữa mà trực tiếp xoay người đi về phòng nghỉ ngơi.
Bên này, Lâm Thanh Hoà đang dọn dẹp trong bếp thì anh chồng mang theo hơi say lảo đảo đẩy cửa tiến vào.
Lâm Thanh Hoà liền đi ra giếng múc cho anh một chậu nước mát rửa mặt nhưng vẫn không quên cằn nhằn một câu: “Sao lại uống nhiều thế này?"
Chu Thanh Bách bắt lấy tay vợ vuốt ve, giọng nói mang theo bảy phần cưng chiều: “Không nhiều.”
Lúc nãy nhìn bộ dạng uất nghẹn của anh hai, Chu Thanh Bách càng cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của việc chọn vợ. Thậm chí anh còn mơ hồ có cảm giác rằng nếu không có sự thay đổi diệu kỳ này thì số phận mình cũng chẳng khác anh hai là bao. Có khi còn tồi tệ hơn ấy chứ.
Bởi vì cô “xuyên” tới đã làm xoay chuyển cuộc đời anh, đưa anh đi một con đường mới, một con đường chỉ toàn ấm êm và hạnh phúc.
Lâm Thanh Hoà không hề biết anh chồng mình đang suy nghĩ nhiều như vậy, cô liên tục giục: “Sao thế? Sao cứ đứng tần ngần ra thế? Anh mau rửa mặt rồi vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Chu Thanh Bách mỉm cười hỏi: “Khi nào mình đi sang nhà Tam Ni?”
Lâm Thanh Hoà cười tươi rói: “Sáng mai đi, tối nay em phải sang nhà Chu Đông đòi ông chủ trang trại gà thiết đãi một bữa ra trò mới được.”
Chu Thanh Bách cười cười chìa mặt ra ý làm nũng muốn vợ lau mặt cho chứ tay anh bận ôm vợ rồi không rảnh làm việc khác.
“Bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo.” Lâm Thanh Hoà trừng mắt mắng nhưng tay vẫn thoăn thoắt nhúng ướt khăn, vắt khô rồi dịu dàng lau mặt, lau tay cho chồng. Xong đâu đó, cô đẩy anh về phòng.
Vốn cô đang định ngả lưng một chút thì có khách gọi cửa.
Hoá ra thím Thái tới chơi, thế là Lâm Thanh Hoà ra mở cửa rồi mời thím vào trong nhà.
Vừa mới pha được bình trà, hỏi han đôi ba câu thì Chu Đông sang mời cơm: “Thím, tối nay chú thím sang nhà cháu ăn cơm nha. Chứ chú thím về bao lần mà chưa ăn với chúng cháu bữa nào. Hôm nay nhất định phải qua đấy, giờ mới sớm thế này chắc chưa ai hẹn thím đúng không?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Thím vừa nói với chú tối nay định qua ông chủ trang trại gà xin một bữa đây.”
Bà Thái cười khà khà: “Chắc chắn phải qua rồi. Chu Đông, tối nay làm thêm nhiều món chút nha, mẹ cũng sang góp vui.”
Chu Đông gật đầu ngay: “Vâng, không thành vấn đề.”
Chu Đông không rảnh ngồi chơi lâu, hẹn xong là cậu phải đi về ngay nhưng trước khi về nhà cậu còn cẩn thận tạt qua thông báo với chị cả Chu một tiếng để tối nay chị khỏi nấu cơm cho vợ chồng Lâm Thanh Hoà.
Bà Thái vẫn tiếp tục ngồi lại trò chuyện với Lâm Thanh Hoà. Nói chuyện vui quá quên cả thời gian, mãi sau bà Thái mới sực nhớ còn việc bận ở nhà nên đứng dậy về trước, hẹn Lâm Thanh Hoà tối nay tâm sự tiếp.
Tiễn bà Thái về, Lâm Thanh Hoà đóng cổng rồi quay vào phòng nghỉ ngơi một lúc.
Hiện giờ ở thôn đã được kéo điện, hơn nữa trong nhà chỉ có hai vợ chồng nên Lâm Thanh Hoà không ngần ngại lật tay lấy quạt điện ra dùng.
Có quạt mát, hai vợ chồng ngủ say sưa tới tận 4 giờ chiều mới tỉnh. Sáng nay dậy sớm mệt đờ cả người, may được giấc trưa ngon lành nên tinh thần phấn chấn lên không ít.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Đi, dậy rửa mặt thôi anh. Lát nhà mình qua nhà Chu Đông, Thái Bát Muội ăn cơm.”
Tất nhiên sang làm khách không thể đi tay không, Lâm Thanh Hoà xách theo một hộp sữa bột, một hộp sữa mạch nha, ngoài ra còn có thêm hai gói kẹo sữa thỏ trắng.
Lúc hai vợ chồng cô sang đến nơi thấy Chu Đông đang lúi húi chặt gà, Thái Bát Muội đang bận rộn trong bếp còn bà Thái với đám nhỏ thì đang ngồi xem TV trong phòng khách.
Chu Đông cười nói: “Chú thím vào nhà ngồi xem TV một lát đi, đồ ăn lên liền bây giờ đây.”
Lâm Thanh Hoà cùng chồng đi vào trong phòng khách, cô để túi quà lên bàn trà rồi tiện tay xé túi kẹo phân phát cho tụi trẻ nó mừng.
Bà Thái cười nói: “Chú thím khách sáo quá, sang chơi là được rồi sao còn cho cháu nhiều đồ ngon thế này.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Có gì đâu thím, những thứ này rất tốt với tụi nhỏ. Giờ chịu khó bổ sung chất dinh dưỡng cho chúng, mai này lớn lên chắc chắn sẽ cao to khoẻ mạnh.”