Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 452: Thương
Cả vợ chồng Chu Đông lẫn bà Thái đều tiếp đãi vô cùng nồng hậu, Lâm Thanh Hoà cùng chồng ăn uống rất tự nhiên, không hề câu nệ khách sáo, vậy nên bữa cơm diễn ra trong không khí rất vui vẻ và thoải mái.
Phải nói Chu Đông rất khá, hoạch định đường hướng phát triển tương lai rất rõ ràng. Lâm Thanh Hoà đánh giá sự nghiệp của nó sẽ ngày một thênh thang, rộng mở.
Đợt thiên tai vừa rồi, Chu Đông là một trong số hiếm những người không bị thiệt hại nặng nề.
Tất nhiên hoa màu trong đất là bỏ đi rồi nhưng trang trại gà an toàn vượt qua. Nhớ tới lời dặn của Lâm Thanh Hoà, mưa to sẽ rất dễ xuất hiện dịch bệnh. Vậy nên trời vừa đổ mưa trận đầu, Chu Đông quyết đoán thông báo với cậu ba Lâm muốn bán hết mấy trăm con gà. Thậm chí anh còn hỗ trợ giết mổ, cậu ba Lâm chỉ việc thu mua thành phẩm bán thẳng tới tay khách hàng là xong.
Sau khi bán hết số gà, Chu Đông lập tức bắt tay vào công cuộc xịt thuốc, khử trùng, tiêu độc chuồng trại.
Bán tống bán tháo tất nhiên không có lời nhưng vẫn kiếm được chút ít, không bị mất trắng đã là may mắn lắm rồi.
Đấy, trong thôn cũng có một hộ chăn nuôi gà quy mô lớn giống nhà Chu Đông. Vì chần chừ, do dự mà cả đàn bị dịch bệch, chết sạch không sót một con nào. Bán không được mà ăn thì lại càng không, chỉ có thể đào hố chôn hết, tổn thất vô cùng nặng nề.
Bây giờ mọi thứ lại trở về quỹ đạo bình thường, Chu Đông đã bắt về một đàn gà mới tiếp tục nuôi dưỡng.
Có chuyện này Chu Đông suy nghĩ từ lâu, hôm nay gặp thím Thanh Hoà, cậu phải tranh thủ nói ngay: “Thím ơi, cháu đang có tính toán mới.”
Lâm Thanh Hoà nghiêm túc lắng nghe: “Cháu nói thử xem.”
Chu Đông trực tiếp trình bày: “Cháu định vây hết mấy miếng đất sau hậu viện lại, mở rộng trại gà.”
Lâm Thanh Hoà liền cười khen ngơi: “Ý tưởng không tồi. Tiếc rằng bây giờ nhà nước vẫn chưa cho phép mua bán đất, khi nào chính sách thay đổi cháu mua liền đi, trang trại là của mình chăn nuôi cũng yên tâm hơn.”
Nghe vậy, bà Thái vội vàng ngăn cản: “Không thể tuỳ tiện mua được.”
Nếu xã phân phối thì còn được chứ tuyệt đối không thể bỏ tiền mua, lỡ sau này lại đánh địa chủ thì biết làm sao? Quá nguy hiểm!
Lâm Thanh Hoà cười cười, không tranh cãi với bà mà chỉ nói với Chu Đông: “Cháu muốn thì cứ mạnh dạn làm đi, nếu sức mình không đủ thì thuê thêm hai người. Tóm lại sẽ kiếm được tiền, không lo lỗ!”
Được tiếp thêm niềm tin, Chu Đông gật đầu tỏ ý quyết tâm: “Vâng.”
Bà Thái vẫn luẩn quẩn trong sự lo lắng: “Như hiện giờ là đủ rộng rồi còn gì, mở thêm làm gì nữa. Hơn nữa nuôi thêm nhiều gà rồi tiêu thụ trứng thế nào? Độc cậu ba Lâm và bác ba Chu làm sao thu mua hết?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Bán được hay không còn phải tuỳ vào giá cả. Nếu mua 5 cân trứng gà mà được tặng thêm 2 quả thì cháu đánh giá có bao nhiêu cũng bán sạch.”
Thái Bát Muội nhoẻn miệng cười: “Chủ ý này của thím rất đáng để tham khảo.”
Trước đây Thái Bát Muội là cô gái hơi rụt rè, nhút nhát, nhưng mấy năm trở lại đây nó đã rộng rãi và phóng khoáng hơn rất nhiều.
“Mang trứng gà đi muối cũng là một cách.” Chu Thanh Bách nhiệt tình góp ý kiến.
Lâm Thanh Hòa tiếp lời chồng: “Đúng thế, đây cũng là một hướng ra. Hơn nữa cũng có thể liên hệ những thương lái khác, hỏi người ta có hỗ trợ thu mua tại chỗ không. Đương nhiên, tiền đề là cháu phải tiến hành mở rộng quy mô trước. Và quan trọng nhất là cháu phải hết sức coi trọng vấn đề vệ sinh chuồng trại, không được phép tiết kiệm khoản này, nếu không là sôi hỏng bỏng không hết.”
“Dạ vâng, cháu nhớ rồi, thím yên tâm.” Nhận thấy ý tưởng của mình hoàn toàn có khả năng thực hiện, Chu Đông cao hứng cực kỳ.
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Trước mắt cứ bỏ ra hai năm trù bị, năm nay và năm sau, đợi tới năm sau nữa hãy tiến hành. Trong thời gian này cứ suy xét lên kế hoạch cẩn thận và chuẩn bị tiền nong chu đáo. Thuyền to sóng to, ai làm lớn cũng vậy, rủi ro là điều không thể tránh khỏi.”
Chu Đông nghiêm túc gật đầu: “Dạ vâng.”
Ở Thái gia còn có việc nên bà Thái phải đi về trước, Thái Bát Muội đứng dậy đưa mẹ ra cổng.
Chỉ còn lại vợ chồng mình và Chu Đông, Lâm Thanh Hoà nói thẳng: “Làm buôn bán tốt hơn hết là nên làm độc lập. Nếu muốn hợp tác thì nên chọn lựa kỹ càng, đụng chạm lợi ích rất dễ nảy sinh mâu thuẫn.”
“Vâng, cái này cháu hiểu.” Chu Đông nghiêm túc gật đầu. Nó biết thím thực sự quan tâm nên mới nhắc nhở mình từng chút một.
Lâm Thanh Hoà nhìn xung quanh, đánh giá căn nhà một lượt: “Coi bộ cặp vợ chồng trẻ làm ăn được quá ha sắm hẳn TV rồi đây này, hiện trong thôn mình chưa có mấy hộ mua nổi TV đâu.”
Đúng là phóng mắt ra khắp cả cái thôn này, điều kiện kinh tế nhà Chu Đông phải đứng hàng nhất nhì. Thậm chí ông bí thư chi bộ còn sang hỏi Chu Đông có muốn đăng ký vạn nguyên hộ không.
Nói thật thì Chu Đông chưa đạt đến vạn nguyên hộ nhưng hiện trong tay cũng có một khoản tiết kiệm tương đối lớn, chỉ còn kém một chút nữa thôi. Nếu thích đăng báo thì vẫn có thể du di chấp nhận được.
Tuy nhiên Chu Đông không phải người hám hư vinh, anh vẫn cảm thấy sống khiêm tốt sẽ tốt hơn, đặc biệt là vấn đề tiền nong càng không thể loa loa ra ngoài cho bàn dân thiên hạ cùng biết được. Thế nên Chu Đông liền một mực từ chối, nói nhà anh còn lâu mới đạt tới vạn nguyên hộ.
Cơm nước xong, chuyện trò cũng đã vãn, vợ chồng Lâm Thanh Hoà không ngồi lại lâu, hai người đứng dậy tạm biệt gia chủ rồi từ từ thả bộ sang nhà anh chị cả.
Vừa nhìn thấy chú thím tư, chị cả Chu đã nhằn nhằn: “Thiệt tình, sao không ăn cơm ở nhà mà lại chạy tận sang nhà Chu Đông.”
Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “ Có gì đâu, trước đây em cũng coi như nhìn nó lớn lên, giờ có tiền đồ sáng sủa rồi, không lẽ không mời được thím bữa cơm.”
Chị cả Chu gật đầu: “Ừ, bây giờ vợ chồng nó khá lắm. Chăn nuôi rất giỏi. Tại đợt trước mưa mới bán hết gà chứ bình thường cứ cách ngày là cậu ba nhà thím lại về thu đầy một xe trứng mang đi.”
Giá trứng gà cũng đã tăng hơn trước rất nhiều. Trước đây cùng lắm chỉ 3, 4 hào, bây giờ phải hơn 5 hào một cân.
1 cân có giá hơn 5 hào, 10 cân là hơn 5 đồng. Cả một xe đầy trứng ước chừng phải cỡ mười mấy hai mươi cân, vậy mà cách ngày lại cho đi 1 xe như vậy. Chậc chậc, riêng bán trứng cũng kiếm bộn tiện rồi. Đấy là còn chưa kể tiền bán gà sống. Thu nhập như thế mua TV, quạt điện là phải rồi.
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Ủa, không phải chị nói muốn mở rộng quy mô nuôi vịt sao? Em thấy cũng đâu nhiều lắm đâu.”
Chị cả Chu xụ mặt: “Thì cũng tại cha tụi nó chứ ai, chưa làm đã cản lấy cản để. Đợt này Tứ Ni theo chú thím lên Bắc Kinh, việc đồng áng giao hết cho ông ấy, chị sẽ chỉ chuyên môn lo việc nhà cửa thôi. Tới khi ấy chị sẽ trực tiếp đi bắt thêm vịt về chăn, ông ấy muốn nói gì cũng mặc kệ.”
Chăn vịt rất dễ, mỗi ngày anh cả Chu chỉ cần lùa ra khu vực mé sông gần cánh đồng để chúng tự bắt tôm, tép, cá nhỏ gì đó là được. Chẳng cần phải canh, cũng chẳng cần phải lo lắng gì. Khi nào anh xong việc đồng áng thì lại cầm que xua chúng về nhà. Có vậy thôi đó, nhẹ nhàng, đơn giản.
Còn ở nhà, chị sẽ nuôi thêm một con heo, kể cả đàn gà cũng muốn tăng số lượng thêm chút nữa.
Nhưng có lẽ phải để qua năm mới tiến hành được vì cuối năm nay Nhị Ni dẫn con rể tương lai về. Trước lúc đó chị sẽ cho xuất chuồng hết gia súc gia cầm, chỉ để lại một ít phục vụ Tết nhất thôi.
Sau đó, phải quét tước sạch sẽ từ trong nhà ra ngoài ngõ, chén, đũa, cốc, ly tráng men gì đó cũng phải mua mới toàn bộ.
Nói tóm lại chính là tuyệt đối không thể để con rể cảm thấy điều kiện sinh hoạt không sạch sẽ. Nếu ngay cả bữa cơm mà cậu ấy cũng không chịu ngồi xuống ăn thì quả thực quá mất mặt.
Tuy rằng Lâm Thanh Hoà đã khẳng định chắc như đinh đóng cột và không phải chị cả Chu không tin lời thím tư nhưng niềm tin không thể ngăn cản sự căng thẳng đang ngày một lớn dần trong lòng chị.
Trời đất, không khẩn trương căng thẳng sao được. Nghe nói Vương gia còn giàu có, nhiều tiền hơn cả Triệu gia nữa đấy. Mặc kệ thế nào chị cũng phải sắp xếp chu toàn không thể để con rể xem thường nhà mình được.
Không phải chị muốn nịnh nọt hay lấy lòng ai, vì nhà chị bây giờ cũng rất khang trang, điều kiện sinh hoạt cũng không tới nỗi kém cỏi, tuyệt đối không cần con gái phải gửi tiền trợ cấp. Cái chính là chị không muốn chàng rể khinh thường nhà vợ vì như thế sau này nó sẽ xem thường con gái mình.
Thật lòng mà nói ngay từ đầu chị không muốn cho con gái lấy chồng Bắc Kinh.
Nhưng duyên phận rất khó nói, hai đứa nhỏ đã gặp gỡ nhau, đem lòng yêu thương nhau làm sao chị nỡ chia loan rẽ thuý. Hơn nữa, qua điện thoại, chị nghe ra được con gái mình thực lòng thương cậu Vương Nguyên kia.
Nếu đã như vậy, chị chỉ có thể thuận theo tự nhiên chứ biết sao giờ?!