Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 453 - Chương 453: Gặp Lý Ái Quốc

Chương 453: Gặp Lý Ái Quốc Chương 453: Gặp Lý Ái Quốc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 453: Gặp Lý Ái Quốc

Những lời này chị cả Chu chỉ giữ trong lòng không nói ra nên Lâm Thanh Hoà không hề hay biết, chứ nếu biết nhất định cô sẽ cười chị suy nghĩ nhiều.

Khoảng 8 giờ, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi về nhà chuẩn bị ngủ với cả còn một việc quan trọng cần làm đó là…đuổi muỗi!

Chu Thanh Bách cũng có suy nghĩ tương tự, vừa vào cửa anh đã nhắc vợ: “Em lấy nhang muỗi ra đi, để anh đốt cho.”

Lâm Thanh Hoà lật tay lấy nhang đưa cho chồng còn mình thì ngồi trên giường xức dầu cù là toàn thân. Ừhm…mùi hơi nồng một chút nhưng hết cách rồi, ở nông thôn nhiều muỗi kinh khủng khiếp mà con nào con nấy to như con ruồi, chẳng may bị đốt một phát là sưng mấy ngày chứ chẳng chơi.

Xong đâu đó, hai vợ chồng buông mùng, cẩn thận dém chặt bốn góc rồi căng mắt kiểm tra một lượt xem có con nào lọt vào trong không. Phải kỹ càng vậy đó mới yên tâm nhắm mắt được, chứ lỡ có một, hai con vo ve bên tai là đại chiến nguyên đêm khỏi ngủ luôn!

Bật quạt lên, gió mát ào ào thổi ra xua bớt cái nóng nực, oi ả của đêm hè.

Hai vợ chồng nằm xuống giường, Chu Thanh Bách vẫn theo lệ cũ kéo vợ sát vào lòng, ôm chặt.

Lâm Thanh Hoà cọ quậy phản kháng: “Aizzz…anh không thấy nóng à? xích ra chút đi!”

Chu Thanh Bách không hề nhúc nhích, anh nhắm mắt lắng tai nghe thanh âm ngoài cửa sổ rồi mỉm cười lơ đãng nói: “Thật dễ nghe!”

Đêm đen tĩnh mịch chỉ có tiếng dế kêu râm ran hoà trong tiếng gió thổi xào xạc, lâu lâu lại văng vẳng vài tiếng chó sủa xa xăm. Thật là yên bình và thư thái!

Khung cảnh giản dị là thế nhưng lại chẳng thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ nơi đâu vì đó là nét đặc trưng và cũng là duy nhất chỉ có tại vùng thôn quê bình lặng.

Vậy nên dù có đi khắp ngả đường tổ quốc thì những người con xa quê như Chu Thanh Bách vẫn luôn khát khao được đắm mình vào dòng sông quê, hoà mình vào miền ký ức mộng mơ xưa cũ và đặc biệt là được nghe lại những thanh âm tuổi thơ rất đỗi mộc mạc nhưng cũng đầy gần gũi, thân thương.

Lâm Thanh Hòa giơ ngón tay chọc chọc vào vòm ngực săn chắc: “Nóng quá….nóng!!!”

Mùa đông còn được chứ mùa hè cô không muốn dính sát vào nhau nguyên đêm thế này đâu. Giá kể có cái máy lạnh đã đành, đằng này chỉ có mỗi cái quạt con cóc, đêm nào cô cũng trong trạng thái mướt mát mồ hôi, ngủ dậy mà cứ ngỡ mình vừa đi xông hơi về.

Chu Thanh Bách mở bừng mắt, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Em không ngủ được?”

“Nóng quá, em ngủ không ngon!” Lâm Thanh Hoà phụng phịu nói.

Ngay lúc này vấn đề nhiệt độ đang được quan tâm hàng đầu cho nên Lâm Thanh Hoà nhất thời không để ý tới cái khác, ví dụ như sự biến hoá của anh chồng…

Không đợi cô phát hiện ra, Chu Thanh Bách bất thình linh lật người, đổ ập xuống một nụ hôn triền miên, nồng nàn.

Bây giờ không còn nóng nữa…mà thành nóng bỏng luôn rồi!

Lâm Thanh Hoà học ngoan, nằm im re trong vòng tay anh, không dám nhí nhéo ý kiến ý cò gì nữa.

Chu Thanh Bách nhếch mép cười, thoả mãn ôm người đẹp chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng đang say giấc nồng thì bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau ồn ào láo nháo từ nhà bên truyền sang.

Không ngủ tiếp được nữa, hai người quyết định rời giường đánh răng rửa mặt rồi đi sang nhà chị cả ăn sáng.

Vừa sang tới nơi, Lâm Thanh Hoà đã tò mò hỏi: “Chị chị, sáng nay có chuyện gì mà ầm ĩ thế?”

Bởi vì có Chu Thanh Bách ở đây nên chị cả không tiện nói ngay, đợi anh đi rồi chị mới kể riêng với Lâm Thanh Hoà: “Tất cả là tại cái con yêu tinh Vương Linh chuyên phá hoại gia trang nhà người khác.”

Nhất thời chưa kịp nhớ ra ai, Lâm Thanh Hoà nghệt mặt hỏi lại: “Hả? Vương Linh?”

Cũng đoán là em dâu đã quên nên chị cả Chu không ngại nhắc lại: “Vợ cũ Mã lão tam, trước đây là chị em thân tình với thím hai nhà này đó.”

Lâm Thanh Hoà gật gù, à, thì ra là cô ta. Người đàn bà vụng trộm với chú em chồng bị bắt quả tang tại trận, sau khi bị chồng bỏ thì tiếp tục lang chạ với gã đàn ông khác trong thôn, bị cạo đầu bôi vôi, kéo đi đấu tố, diễu phố công khai bao lần. Cuối cùng tên đàn ông bị đánh thành thái giám còn cô ả thì chuyển hẳn ra sau núi hành nghề buôn hương bán phấn.

Tính ra toàn thôn chỉ có duy nhất một cực phẩm lẫy lừng như vậy, thế nên chị cả vừa nhắc sơ một chút là Lâm Thanh Hoà nhớ ra ngay.

Nhưng cô vẫn còn chỗ khó hiểu: “Cơ mà chuyện hôm nay có liên quan gì đến cô ta hả chị? Sự việc diễn ra ở nhà họ Hoàng mà.”

Nhà họ Hoàng chính là hàng xóm sát vách với nhà Lâm Thanh Hoà. Ngày xưa, thím Hoàng còn hai lần tìm Lâm Thanh Hoà đổi đường đỏ cho con dâu ở cữ. Trước nay, Hoàng gia vẫn có tiếng nề nếp gia phong, sao tự nhiên mới sáng sớm đã ầm ĩ hết cả lên thế nhỉ?

Tất nhiên không có lửa thì làm sao có khói, chị cả Chu bèn kể rõ nguyên do cho Lâm Thanh Hoà nghe. Hoá ra cậu con trai thứ ba nhà họ Hoàng, Hoàng lão tam lén lút qua lại với Vương Linh. Còn “qua lại” ngồi chơi uống nước hay làm trò mèo gì chắc không cần nói huỵch toẹt ra thì mọi người cũng đều hiểu cả.

Ăn vụng chưa đủ lại còn mang bệnh về nhà lây cho vợ, thế mới oan nghiệt chứ.

Ngày hôm qua vợ của Hoàng lão tam lên thành kiểm tra sức khoẻ. Sáng sớm nay cô ta từ bệnh viện huyện đi thẳng về nhà mẹ đẻ kéo hết anh chị em nội ngoại sang đây đập cho Hoàng lão tam một trận nhừ tử.

Chị cả Chu bức xúc: “Người đàn bà Vương Linh kia khốn nạn không nói làm gì, nhưng lão Hoàng trước giờ nhìn tử tế đĩnh đạc lắm, ai mà ngờ lại là cái dạng người này.”

Vài năm trở lại đây, Vương Linh chính là chốn vui chơi tiêu khiển của những gã đàn ông đốn mạt, chỉ cần bỏ ra chút tiền lẻ là mua được một lượt chơi. Chính vì không khí bây giờ thoáng hơn, không còn bị đấu tố và phê bình công khai nên ả ta càng lộng hành ngang ngược.

Vương Linh lang chạ như vậy mắc bệnh không có gì lạ nhưng vợ của Hoàng lão tam bị bệnh thì đúng là hoạ từ trên trời rớt xuống.

Lâm Thanh Hoà cũng quen biết vợ Hoàng lão tam, tính tình cô ấy rất được, hàng xóm láng giềng sống cạnh nhau bao năm không hề xảy ra xích mích gì. Chỉ là không ngờ cô ấy lại xui tới nỗi không dưng va phải loại chuyện này.

Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười lạnh: “Sông bao nhiêu nước cho vừa, trai bao nhiêu vợ cũng chưa bằng lòng!”

Chị cả Chu thở dài: “Giờ đang đòi ly hôn loạn cả lên.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Ly chứ, đương nhiên phải ly rồi, ngữ đó còn giữ làm gì!”

Thấy em dâu phản ứng mạnh quá, chị cả Chu ngây ra một lúc rồi do dự nói: “Cái này…sao có thể? Dù gì cũng có với nhau ba mặt con rồi. Vợ chồng chia tay thì lũ nhỏ biết làm sao?”

Cùng là phận phụ nữ với nhau, Lâm Thanh Hoà bất bình hết sức, cô gần như nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đúng là tạo nghiệp mà!”

Ở nông thôn, phụ nữ không độc lập về mặt kinh tế vậy nên khi tai hoạ ập tới họ chỉ có thể ngẩng đầu lên trời than một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu cam chịu số phận chứ chẳng thể làm gì khác. Ngay cả những người thân xung quanh, 10 người thì tới 9 người đều khuyên không nên ly hôn.

Bức xúc có, bất bình có nhưng Lâm Thanh Hoà cũng chẳng thể nói được gì. Ăn sáng xong, hai vợ chồng cô lập tức xuất phát lên đường sang thôn Lý gia.

Vì đường xá xa xôi, đèo nhau rất mất sức nên Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà quyết định mỗi người đạp riêng một chiếc xe.

Trên đường đi, Lâm Thanh Hoà kể cho chồng nghe chuyện Hoàng lão tam.

Nghe xong câu chuyện, mặt Chu Thanh Bách nhăn đùm như khỉ, anh trực tiếp mắng một câu: “Đúng là bại hoại!”

Dám làm ra cái loại hành vi đồi bại sai trái này thì kể cả có là bạn nối khố, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn thì Chu Thanh Bách cũng không chấp nhận được.

Thấy được thái độ này của anh chồng, Lâm Thanh Hoà mới tạm hài lòng. Cô nói tiếp: “Đấy là vợ Hoàng lão tam thôi, chứ nếu gặp người phụ nữ có bản lĩnh ấy hả, chắc chắn sẽ lập tức ly hôn, dắt theo ba đứa nhỏ ra ngoài tự lập môn hộ, sau này tìm một người đàn ông tốt lấy về làm chồng, cho ba đứa con của Hoàng lão tam gọi người đàn ông khác là cha. Hừ, ai cười ai khóc tới cuối cùng mới biết được.”

Khoé miệng Chu Thanh Bách bất giác giật giật, trời đất ơi, cái chủ ý gì mà tàn nhẫn thế này?!

Đột nhiên Chu Thanh Bách nhớ lại cái hồi mình vừa xuất ngũ cũng là lúc cô mới xuyên tới đây. Lúc đó ngay cả cửa phòng cô cũng cấm anh bước qua, liệu có phải khi ấy cô định ly hôn rồi dắt ba đứa con rời khỏi anh không nhỉ?! Chu Thanh Bách vô cùng tò mò, ấp úng định hỏi…lại thôi…

Cái lão này đạp xe không nhìn đường mà cứ quay sang đây là sao, Lâm Thanh Hoà hất cầm: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Không có.” Chu Thanh Bách chối bay chối biến, rồi lựa lời mở miệng: “Đúng là trong chuyện này Hoàng lão tam sai hoàn toàn. Nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có bản lĩnh bỏ chồng, với lại nuôi dưỡng ba đứa trẻ nào phải chuyện dễ dàng.”

Không nhắc tới thì thôi, chứ nhắc tới là Lâm Thanh Hoà lại muốn nổi đoá lên: “Anh đừng có nói cái kiểu như thế. Trong chuyện này, phụ nữ luôn luôn là người chịu tổn thương nhiều nhất.”

Chu Thanh Bách thức thời ngậm chặt miệng.

Nhưng Lâm Thanh Hoà nào có buông tha, cô híp mắt truy hỏi: “Đừng có nói với em là anh cũng có cái loại suy nghĩ đó nha. Bây giờ anh có tiền, có ngoại hình, cơ thể lại chưa xuống cấp, tiểu tam tiểu tứ xem chừng cũng không thiếu đâu nhỉ. Nói, có người nào gửi thư tín hay gì gì cho anh không?”

Chu Thanh Bách cạn lời: “Thím Mã có thể làm chứng cho anh. Tuyệt đối anh không làm bất kỳ điều gì có lỗi với em. Hơn nữa anh thương em không hết sao nỡ làm em buồn.”

Lâm Thanh Hoà hừ lạnh không nói thêm gì nữa, xét thấy câu trả lời này đạt chuẩn nên tạm tha cho anh.

Đạp mãi đạp mãi cuối cùng cũng tới huyện bên. Công nhận xa thật đấy, còn may hôm nay thời tiết khô ráo, đường xá dễ đi, chứ phải hôm mưa lớn, đường lầy lội thì chắc chỉ có nước xuống dắt bộ chứ đạp xe gì nổi.

Trên đường gặp một chàng thanh niên điều khiển xe bò, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách tiến tới hỏi thăm: “Chàng trai trẻ, làm phiền cậu một chút. Xin hỏi đường về thôn Lý gia đi hướng nào nhỉ?”

Cậu thanh niên quan sát hai người lạ mặt rồi thận trọng lên tiếng: “Hai vị tới thôn Lý gia làm gì?”

Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Cháu gái tôi gả chồng tới đó, hôm nay chúng tôi muốn tới thăm nó, tuy nhiên chưa đi bao giờ nên không biết đường.”

Thấy hai người trước mắt khá tử tế và lịch sự, cậu thanh niên gật đầu: “Tôi là người thôn Lý gia, để tôi đưa hai người đi.”

Lâm Thanh Hoà vui vẻ hỏi: “Anh là người thôn Lý gia? Vậy anh có quen ai tên Lý Ái Quốc không?”

“Hả” Lý Ái Quốc hơi thất thần nhưng tích tắc đã lấy lại bình tĩnh: “Hai người tìm Lý Ái Quốc có việc gì?”

Trong lúc này, Chu Thanh Bách cũng kịp quét mắt về phía chân người thanh niên vậy nên anh trực tiếp đưa ra phỏng đoán: “Cậu chính là Lý Ái Quốc?”

Bình Luận (0)
Comment