Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 455: Hiếm muộn
Chu Tam Ni thực sự không muốn khóc nó muốn tươi cười chào đón chú thím tư, nhưng vừa nhìn thấy hai bóng hình thân thương, sự cứng cỏi và kiên cường mà nó đã cố gắng xây dựng bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, tủi thân, tủi phận nó cứ để mặc cho nước mắt lã chã rơi.
Nó khóc như chưa bao giờ được khóc, khiến người khác nhìn vào phải xót xa quặn thắt tận tâm can.
Lâm Thanh Hoà bước tới, dịu dàng rút khăn tay lau nước mắt cho Tam Ni rồi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng khóc, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng. Không cần phải để ý tới miệng lưỡi thế gian, cứ bỏ ngoài tai hết là được. Tam Ni ngoan, đừng khóc nữa, nha!”
Tất nhiên cô hiểu Chu Tam Ni đang phải gồng gánh một áp lực vô cùng nặng nề. Phụ nữ không may rơi vào cảnh hiếm muộn con cái thì không kể bất cứ thời đại nào cũng đều đau khổ như nhau, huống chi con bé lại đang làm dâu ở một ngôi làng hẻo lánh, lạc hậu, xa rời văn minh nhân loại thì sự việc lại càng thêm trầm trọng hơn bao giờ hết.
Dân làng không biết còn đỡ chứ nếu đã biết…có khi những tiếng phỉ nhổ, những lời gièm pha cũng đủ giết chết một mạng người.
Chu Thanh Bách lạnh mắt lườm Lý Ái Quốc.
Da đầu Lý Ái Quốc tê rần, lúng ta lúng túng không biết nên giải thích làm sao cho phải nhưng thề với trời từ ngày cưới Tam Ni về tới nay cậu không hề ức hiếp hay đối xử tệ bạc với vợ.
Chu Tam Ni vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào giải thích: “Không có gì đâu ạ, chú thím đừng lo lắng, cháu khóc là vì nhìn thấy chú thím cháu vui quá, nước mắt cứ tự nhiên chảy ra không khống chế được. Chứ Ái Quốc tốt với cháu lắm, anh ấy không hề bạc đãi cháu tí nào.”
Lâu lắm rồi mới lại thấy Tam Ni nói một câu dài như vậy, Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Làm thím sợ hết hồn, cứ tưởng Ái Quốc bắt nạt cháu thật thì ngày hôm nay thím đây sẽ không tha cho nó.”
Chu Tam Ni cong môi cười, vội vã chạy ra giếng rửa tay rửa mặt rồi nói: “Chú thím mau vào nhà ngồi đi, đợi chút cháu đi rót nước cho hai người.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không cần đâu, vừa rồi ở trên đường Ái Quốc mua cho chúng ta hai cái kem ăn giải khát rồi.”
“Nào có được, thời tiết oi bức thế này, phải uống nhiều nước mới tốt.” Chu Tam Ni miệng nói tay làm, thoăn thoắt mang cái ly đi rửa sạch rồi rót đầy nước đưa cho thím.
Lâm Thanh Hoà cười cười đón lấy, nhấp một ngụm rồi đưa cho chồng. Chu Thanh Bách ngửa đầu uống cạn.
Thôn Lý gia rúc sâu trong núi, mỗi lần có việc cần đi ra ngoài là mất ngày mất buổi, tỷ như hôm nay Lý Ái Quốc đi lên huyện bán đồ, cậu ra khỏi nhà từ sáng sớm, xong việc quay về liền mà về tới nhà cũng trưa trầy trưa trật luôn rồi.
Cũng may chưa quá giờ cơm, Lý Ái Quốc nhanh nhẹn chạy ra sau nhà chọn lấy con gà to béo nhất mang vào làm thịt. Ở quê chính là như vậy, khách quý tới nhà nhất định phải mổ gà chiêu đãi.
Ngoài ra còn có một ít nấm rừng phơi khô, đặc sản vùng này do chính tay Lý Ái Quốc lên núi hái đem về phơi.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Hai đứa ở đây mới được ăn những thứ này chứ thím ở Bắc Kinh có thèm cũng chẳng bói đâu ra.”
Chu gia thôn cũng có đồi núi, nhưng phần lớn là đồi trọc, trên cơ bản gần như không có động vật hoang dã hay thổ sản để khai thác. Nhiều lắm thì sau những cơn mưa rào, có thể đào chút rau dại hoặc hái chút nấm mà thôi.
Nghe thím thích ăn, Chu Tam Ni liền nói ngay: “Tiếc quá, hôm nay Ái Quốc lại đem bán hết mất rồi. Lần sau đi, lần sau chú thím về đây cháu nhất định phơi sẵn để phần chú thím. Ở chỗ cháu chẳng có cái gì, chỉ có mấy thứ này là nhiều nhất.”
Rõ ràng Tam Ni hoạt bát hơn hẳn lúc còn ở Chu gia, về điểm này Lâm Thanh Hoà thấy rất yên lòng, bên cạnh đó cô có thể nhìn ra được Lý Ái Quốc thật lòng đối đãi với con bé.
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ừ được rồi, cái đó để nói sau. Bây giờ ăn cơm trước đã.”
Tuy rằng không có sự chuẩn bị trước chỉ có thể sử dụng những nguyên liệu sẵn có trong nhà nhưng mâm cơm vẫn tương đối phong phú và hấp dẫn, có thịt gà xào nấm rừng, rau cải thìa, trứng gà. Đặc biệt nhất là mọi thứ đều thuần thiên nhiên, không có chất bảo quản nên hương vị vô cùng tươi ngon.
Ăn uống xong, Chu Thanh Bách liền nói với cháu rể: “Ái Quốc, dẫn chú đi ra ngoài một chút.”
“Vâng.” Lý Ái Quốc nhanh nhẹn đứng dậy dẫn đường.
Nhìn chung Lý gia thôn rất nghèo, tuyệt đại đa số đều là nhà tranh vách đất, nhà nào khá giả lắm mới đan xen được chút ngói nhưng cũng chỉ lác đác vài căn chứ không nhiều.
Chu Thanh Bách quay sang hỏi: “Bình thường cháu hay săn ở núi nào?”
Lý Ái Quốc chỉ về ngọn núi phía xa xa: “Kia, cháu hay lên ngọn núi kia, hiện tại nó vẫn thuộc quản lý của nhà nước chưa có ai nhận thầu, hơn nữa trong đó có rất nhiều động vật hoang dã.”
Đúng là điều kiện kinh tế trong thôn rất kém nhưng dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông. Quanh đây bốn phương tám hướng đều có núi, lâm sản khai thác không hết. Nếu người nào có bản lĩnh săn bắt thì trong nhà không bao giờ thiếu cái ăn. Lùi lại khoảng thời gian trước, khi nạn đói ập đến, người dân cũng dựa vào sản vật núi rừng để cầm cự qua ngày chứ đâu.
Chu Thanh Bách ước chừng khoảng cách từ đây tới đó không xa lắm, anh liền đề nghị: “Hai chú cháu mình lên đó một chuyến đi.”
Thanh Hoà nhà anh thích nhất sơn hào hải vị, hải vị thì đã có đầy một xe trong không gian riêng, còn sơn hào thì hơi hiếm. Hôm nay có dịp tới nơi này, anh phải tranh thủ săn bắt về cho cô ăn thoả thích mới được.
“Chú muốn đi sao?” Lý Ái Quốc hơi bất ngờ, không nghĩ chú tư lại có nhã hứng đi săn giữa trưa nắng.
“Bằng không cháu nghĩ tự nhiên chú vác theo cái túi này làm gì?” Chu Thanh Bách giơ cái túi da rắn mà mình đã chuẩn bị sẵn ra.
Lý Ái Quốc chợt nhớ lại trước đây vợ từng kể chú tư cực kỳ yêu chiều thím tư, liên kết với câu nói bâng quơ của thím ban nãy, có lẽ cậu có thể đại khái đoán được lý do vì sao chú tư đòi lên núi.
Lý Ái Quốc bất giác bật cười, cậu cũng đã lập gia đình cho nên hiểu tâm lý muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người phụ nữ mình yêu thương. Vậy nên, không nói hai lời, hai chú cháu rảo bước tiến thẳng về phía ngọn núi, nơi có nhiều sơn hào quý hiếm đang chờ đón.
Ở nhà, Lâm Thanh Hoà đợi Chu Tam Ni rửa chén bát xong xuôi, cô mới kéo con bé ngồi xuống nói vào việc chính: “Tam Ni, lại đây nói chuyện với thím tư một chút.”
Chu Tam Ni ngồi xuống tươi cười: “Thím tư, thím không cần lo lắng cho cháu đâu. Ái Quốc anh ấy rất thương cháu.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Cái đấy thím biết, về tình cảm của Ái Quốc dành cho cháu thím tư có thể nhìn ra được. Cái thím muốn hỏi chính là kinh nguyệt của cháu hiện giờ ra sao?”
Ở đây chỉ có phụ nữ với nhau nên Lâm Thanh Hoà không cần lựa lời mà hỏi thẳng luôn. Với cả chuyện này thì có gì phải ngượng ngùng vong vo?!
Nhắc tới vấn đề này, Chu Tam Ni tức khắc trầm hẳn xuống: “Thím ba nói với thím ạ?!”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, nhưng cháu đừng trách thím ba nhiều chuyện. Thím ấy cũng là lo lắng cho cháu nên mới nói. Dù sao thì chúng ta đều cùng nhìn cháu lớn lên, chúng ta đều mong cháu có được một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc.”
Chu Tam Ni gật gật đầu: “Cháu biết.”
Thấy sắc mặt con bé càng lúc càng trắng bệch, Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Thế tình huống cụ thể ra sao, nói cho thím nghe xem nào?”
Chu Tam Ni hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Thím tư, cháu cũng không biết tại sao nữa, chỉ là cháu thấy nó không đều nên mới đi bệnh viện mua thuốc về uống, tuy rằng có chút cải thiện nhưng không đáng kể cho lắm.”
Lúc Chu Tam Ni mới gả sang đây, cuộc sống phải nói là vô cùng êm ấm. Tuy rằng trên có mẹ chồng, dưới có chị em dâu nhưng vợ chồng cô ở riêng, không phải chung đụng với bất kỳ ai hết. Hơn nữa Lý Ái Quốc hơn hẳn mấy người anh trai, cậu cưới vợ hoàn toàn tự lực cánh sinh, không cần cha mẹ phải bỏ một đồng sính lễ vậy nên Chu Tam Ni có thể thẳng lưng mà sống, không cần khép nép cúi đầu trước cha mẹ và anh chị em nhà chồng.
Mà quan trọng nhất là Chu Tam Ni cảm nhận được Lý Ái Quốc thực lòng thực dạ yêu thương mình. Từ khi gả cho anh, nó mới thực sự biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là được yêu thương, thậm chí nó còn phảng phất cho rằng dường như mình đã được tái sinh, sống một cuộc đời mới đầy vui vẻ và bình yên. Giờ đây chỉ mong sớm sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh đáng yêu, vậy là nó đã mãn nguyện lắm rồi.
Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, cuộc đời phũ phàng lại một lần nữa tìm tới, Tam Ni ngàn vạn lần không ngờ cơ thể mình lại xuất hiện vấn đề.
Thật ra trước khi lấy chồng thỉnh thoảng nó cũng bị rối loạn, tháng sớm, tháng trễ nhưng hồi ấy còn nhỏ quá đâu hiểu mấy cái này, lại là chuyện tế nhị nên nó không dám mở miệng hỏi, mẹ ruột thì thôi khỏi nói đi, bà có quan tâm để ý gì tới nó đâu vì thế vấn đề cứ bỏ ngỏ tại đó.
Mãi cho tới bây giờ nó mới ý thức được thì ra sự việc lại nghiêm trọng tới vậy.
Hôm ấy đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã rất thẳng thắn phê bình nó quá lơ là, chủ quan không biết tự chăm sóc bản thân. Nhưng chuyện dừng lại ở đây thì không có gì đáng nói, buồn nhất chính là nếu không điều trị cẩn thận sau này sẽ vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ.
Tin này như dao cắt vào tim, trực tiếp lấy đi nửa cái mạng của Chu Tam Ni.