Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 457: Làm chủ
Việc này nếu Tam Ni đã quyết thì khả năng cao Lý Ái Quốc sẽ theo, vậy nên Lâm Thanh Hoà hỏi thẳng: “Thế nhà cửa rồi đồ đạc ở đây xử lý thế nào?”
Chu Tam Ni đúng là một người vợ đảm đang chịu khó, vừa rồi Lâm Thanh Hoà dạo quanh nhà thấy bên trong có nuôi hai con heo cùng đàn gà mười mấy con. Từng này con luân phiên cho trứng thì bữa cơm thường ngày ít nhiều cũng có tí đạm chứ không đến mức chỉ ăn độn rau xanh.
Sinh sống trong vùng núi đói kém mà đôi vợ chồng trẻ có thể duy trì được như vậy cũng là cả một sự cố gắng không hề nhỏ.
Chu Tam Ni nhanh nhẹn đưa ra sự sắp xếp: “Chuyện này dễ thôi thím ạ, cứ sang tay hết cho nhà ông bí thư chị bộ là được. Nhà ông ấy đông người, đầu năm lại mới cưới dâu cho con trai, không sợ thiếu nhân lực.”
Sau khi hạ quyết tâm sẽ theo chú thím tư lên Bắc Kinh an cư lập nghiệp, mọi áp lực đè chặt trong lòng Tam Ni bao lâu nay thoáng chốc biến mất sạch sẽ. Con bé như cành cây khô thiếu nước bỗng nhiên được tiếp thêm ánh sáng và chất dinh dưỡng, nó tươi tỉnh bừng sức sống, hân hoan vươn mình đón chào nắng mai.
“Nhưng thím vẫn còn chút đắn đo, nếu cháu lên Bắc Kinh rồi liệu có đón Lục Ni lên cùng không?!” Lời này đích xác là của chị cả Chu nhưng Lâm Thanh Hoà khéo léo nói giảm nói tránh.
Chu Tam Ni thẳng thắn lắc đầu: “Riêng về vấn đề này thím cứ yên tâm. Cháu không bao giờ chứa chấp cái đứa chỉ biết gian dối thủ đoạn. Ở cùng một mái nhà bao nhiêu năm, nhân phẩm nó ra sao cháu là người hiểu rõ nhất. Thế nên không bao giờ có chuyện cháu đón nó đi theo.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười hài lòng: “Thím biết, chẳng qua thím chỉ phòng hờ chút thôi. Thím đã phạm sai lầm ở chỗ Hứa Thắng Mỹ một lần, không muốn gặp thêm bất cứ rắc rối nào nữa.”
Chu Tam Ni vô cùng sửng sốt, gấp gáp hỏi: “Sao? Đã có chuyện gì hả thím?”
Nó biết Hứa Thắng Mỹ hiện đã gả chồng Bắc Kinh, nhưng nó cứ tưởng đối tượng là do thím tư giới thiệu chứ, giờ xem ra sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ bên trong còn ẩn chứa nội tình.
Hôm nay Lâm Thanh Hoà quyết định một lần kể hết, không phải vì cô muốn ngồi lê đôi mách mà vì con bé này rất nhẹ dạ cả tin nên trước khi nó lên Bắc Kinh, phải cho nó hiểu tường tận sự tình để tránh cho con nhỏ Hứa Thắng Mỹ có cơ hội lợi dụng, thậm chí lừa đảo, hãm hại.
Sau khi biết rõ quá trình Hứa Thắng Mỹ làm thế nào để gả vào Triệu gia, Chu Tam Ni giận dữ cực kỳ: “Trời ơi, ai cho nó làm vậy? Sao nó dám? Rồi mọi chuyện đổ bể ra, Chu gia biết để mặt mũi vào đâu?”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Nó bị tiền tài vật chất làm cho mất trí rồi, làm gì còn nghĩ tới danh dự của Chu gia nữa.”
Hừ, một đứa tâm cơ quỷ quyệt như nó thì chỉ chăm chăm bằng mọi giá đạt được mục đích, ích kỷ tự tư tự lợi, làm gì có chuyện nghĩ giùm cho người khác. Sợ rằng trong suốt quá trình bày mưu tính kế để gả vào Triệu gia, nó không mảy may suy nghĩ hay lo lắng cho Chu gia dù chỉ là một chút.
Chu Tam Ni nhíu chặt mày: “Bà nội vô cùng trọng thanh danh, làm sao bà chịu nổi chuyện này cơ chứ?!”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Nằm liệt giường mất mấy ngày.”
Chu Tam Ni cả giận: “Sao trước đây không nhìn ra con nhỏ đó lại là loại người này chứ?!”
“Không nhìn ra cũng bình thường thôi.” Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, thì chính cô đây cũng bị nó lừa còn gì. Ai mà ngờ ẩn sau vẻ ngoài ngây ngơ vô hại đó lại là một con người thâm sâu khó lường. Nói không ngoa thì nó chính là một đoá bạch liên hoa có đẳng cấp đấy, ai không cẩn thận là trúng chiêu của nó ngay.
Lâm Thanh Hoà bổ sung thêm tin tức: “Hứa Thắng Cường cũng không kém cạnh, được chị nó đón lên chưa bao lâu đã đánh đồng nghiệp trọng thương phải nhập viện.”
Chu Tam Ni quá sức kinh ngạc, nhất thời không biết dùng từ gì để miêu tả về hai chị em nhà đó nữa.
Lâm Thanh Hoà nhún vai, thủng thẳng nói: “Khổ nỗi chú tư cháu vẫn cho rằng Hứa Thắng Cường có thể uốn nắn được. Đấy, đợt trước mới xin cho nó vào lớp bổ túc ban đêm rồi. Cháu cứ chờ mà xem, thể nào chẳng sớm thì muộn nó cũng gây ra chuyện.”
Nhưng kể cả nó có kéo sập trời thì cô cũng không thèm bận tâm. Chẳng qua vì quá hiểu tính tình Thanh Bách nên lần này cô mới không phản đối đến cùng. Việc gì cũng vậy, cứ phải để người ta nghe tận tai, nhìn tận mắt thì mới tin phục.
Có một vài người hư hỏng nhưng bản chất thiện lương thì vẫn còn có thể cứu vớt. Nhưng với những kẻ thâm độc, xấu xa từ gốc tuỷ thì chịu, bác sĩ bó tay!
Chính vì một mình con nhỏ Hứa Thắng Mỹ mà Lâm Thanh Hoà mất hết thiện cảm với toàn bộ Hứa gia, thậm chí không muốn quan hệ dây dứa với bất cứ thành viên nào trong nhà họ Hứa.
Chu Tam Ni cứ há hốc mồm ra nghe, trời đất ơi, kinh khủng quá, không ngờ lại phát sinh lắm chuyện lùm xum tới vậy. Nếu hôm nay không nghe thím tư nói thì nó cứ tưởng mọi việc trên Bắc Kinh đều xuôi chèo mát mái, thuận buồm xuôi gió!
Thấy đứa cháu ngơ ngẩn, không nói được lời nào, Lâm Thanh Hoà bật cười: “Đừng sợ, chỉ có hai đứa đấy thôi, chứ những người khác đều tốt cả. Đợi lên đến nơi cháu sẽ biết, chắc chắn cháu sẽ không hối hận đâu.”
Hết chuyện giật gân, giờ chuyển sang chuyện vui, Lâm Thanh Hoà kể Chu Nhị Ni đã có đối tượng, có lẽ sang năm sẽ kết hôn. Cậu thanh niên đó xuất sắc hơn Triệu Quân rất nhiều, vừa tài giỏi lại thân thiện, hoà đồng, được lòng từ trẻ em tới người lớn trong nhà.
Ngoài ra, Lâm Thanh Hoà còn kể thêm rất nhiều chuyện khác nữa. Chu Tam Ni càng nghe càng hào hứng, tâm tình nó sắp bay lên trời luôn rồi, nó nôn nóng được đi lên Bắc Kinh càng sớm càng tốt.
Hai thím cháu cứ ngồi hàn huyên, tâm sự tới tận chạng vạng tối mới thấy Chu Thanh Bách và Lý Ái Quốc trở về còn khệ nệ khiêng theo một túi đầy ắp lâm sản.
Lâm Thanh Hoà hết sức kinh ngạc: “Trời đất, sao tự dưng lại chạy lên núi hái những cái này, em cứ tưởng hai người đi dạo quanh đây thôi chứ?”
Chu Tam Ni nhoẻn miệng cười: “Chắc chú tư thấy thím thích ăn nên mới đặc biệt hái cho thím đấy. Dù sao cũng khó có dịp tới được đây mà.”
Từ lúc bước vào nhà tới giờ, hai người đàn ông chưa vội mở miệng nói gì mà cứ lẳng lặng nhìn bà xã mình.
Đặc biết là Lý Ái Quốc, lâu lắm rồi cậu mới thấy lại dáng vẻ vui tươi, hoạt bát của Tam Ni. Đối với sự chuyển biến tích cực của vợ, cậu rất vui nhưng đồng thời cũng đoán ra có lẽ vừa rồi ở nhà thím đã đề cập tới chuyện chuyển lên Bắc Kinh.
Lúc nãy lên núi, Chu Thanh Bách cũng đã nói chuyện này với Lý Ái Quốc. Lúc đầu, Lý Ái Quốc mừng rỡ vô cùng nhưng rồi lại lập tức xìu xuống vì bản thân mình tật nguyền, cậu không đủ tự tin.
Tuy nhiên, sau khi nghe Chu Thanh Bách nói rõ chi tiết và yêu cầu công việc cũng như chế độ lương bổng, trong lòng Lý Ái Quốc lại bắt đầu nhộn nhạo không thôi.
Bắc Kinh là thành phố lớn, là thủ đô của cả nước, làm gì có ai không mong được lên đó? Nhưng ở nơi người khôn của khó, tìm được kế sinh nhai nuôi sống gia đình nào phải chuyện dễ dàng? Vị trí công nhân trong các nhà máy xí nghiệp thì một củ cải một cái hố (1). Còn tự mở cửa làm ăn kinh doanh lại càng khó, nó đâu biết bán biết buôn cái gì bây giờ? Thế nhưng, mọi vấn đề khó khăn giờ đã được chú thím tư hoá giải gọn ghẽ trong vòng một nốt nhạc.
Chú thím tạo điều kiện thuận lợi như thế rồi, hà cớ gì phải chần chừ, do dự?
Và quan trọng hơn cả, bệnh viện trên Bắc Kinh là bệnh viện lớn nhất và tốt nhất cả nước. Lên đó, vợ nó chắc chắn sẽ có cơ hội chữa khỏi bệnh.
Trong lúc này, Lâm Thanh Hoà cũng đã phát hiện ra tâm tình kích động của Lý Ái Quốc, cô hỏi chồng: “Anh nói với Ái Quốc rồi?”
“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu xác nhận.
Lâm Thanh Hòa liền nhìn về phía Lý Ái Quốc nói: “Ái Quốc, nếu chú tư đã nói với cháu rồi thì thím không cần phải lặp lại nữa. Đi lên trên ấy, trước mắt chú thím sẽ giúp các cháu ổn định cuộc sống. Nhưng việc nào ra việc đó, công ra công tư ra tư, trong công việc thím chỉ nhìn việc chứ không nhìn người. Tính tình thím thế nào chắc cháu chưa biết nhưng vợ cháu hiểu rất rõ. Vậy nên, tại đây thím nghiêm túc hỏi lại cháu một lần nữa, cháu suy nghĩ kỹ rồi trả lời thím, cháu có nguyện ý đi cùng với Tam Ni lên Bắc Kinh, làm công cho chú thím không?”
Chu Tam Ni hướng ánh mắt mong đợi về phía chồng.
Lý Ái Quốc do dự một giây rồi lên tiếng: “Sau này cháu có thể ra làm riêng không?”
Đúng, cậu không muốn làm công cả đời. Cái dự định tự kinh doanh đã ăn sâu bén rễ trong tâm thức của Lý Ái Quốc từ rất lâu trước đây. Bởi vậy, cậu mới kiên trì lên rừng săn bắt hái lượm, mang về phơi khô rồi đem thành phẩm vào chợ huyện rao bán, ngoài ra còn thu mua nông sản của người dân trong thôn mang ra ngoài bán sang tay kiếm chút tiền chênh lệch.
Lâm Thanh Hoà cười: “Nếu cháu muốn làm chủ đương nhiên chúng ta không có ý kiến. Hơn nữa còn ủng hộ hết mình. Nhưng thím phải nói trước, nếu sau này cháu kinh doanh cùng một mặt hàng giống chúng ta thì tốt hơn hết cháu nên chọn địa điểm cách xa xa một chút. Đây cũng chính là quy tắc thương nghiệp.”
Lý Ái Quốc gật đầu: “Dạ, cháu biết.”
Chu Tam Ni chạy tới kéo tay áo chồng gấp gáp nói: “Cái gì mà tự mở cửa hàng, cứ làm cho chú thím tư không phải tốt hơn sao? Tự nhiên sao lại nghĩ tới chuyện ra ngoài làm một mình?”
Lý Ái Quốc chưa kịp mở lời giải thích thì Lâm Thanh Hoà đã cười nói: “Tam Ni, cháu không cần ngại vấn đề này. Ngay cả Hổ Tử và Cương Tử thím tư cũng đã nói không muốn cho chúng nó làm công cả đời, sau này tốt hơn hết là mỗi đứa tự ra ngoài xây dựng cơ nghiệp riêng.”
===
Chú Thích:
(1) Một củ cải một cái hố: Là thành ngữ ẩn dụ ý chỉ mỗi người đã có sẵn một vị trí cho riêng mình. Rất khó để chen chân vào vị trí của người khác.