Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458: Chỗ Dựa Vững Chãi

Chương 458: Chỗ dựa vững chãi Chương 458: Chỗ dựa vững chãi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 458: Chỗ dựa vững chãi

Trước đề xuất thẳng thắn của Lý Ái Quốc, Lâm Thanh Hoà không những không trách, mà ngược lại còn vô cùng tán thưởng.

Tuy chân cẳng có chút bất tiện nhưng cô nhìn ra được Lý Ái Quốc là người đàn ông có lý tưởng, hoài bão, đặc biệt biết thương yêu vợ và có trách nhiệm với gia đình. Gả cho một người chồng như thế, Tam Ni chắc chắn sẽ có được hạnh phúc mà nó hằng mong ước.

Chu Thanh Bách nói với Lý Ái Quốc: “Làm công cho cửa hàng ba năm, ba năm sau nếu cháu đủ năng lực ra riêng, chú thím sẽ ủng hộ hai đứa.”

Lâm Thanh Hoà gật gù nhất trí với kiến nghị của anh xã. Ba năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, hiện đang là năm 83, ba năm nữa là năm 86, lúc ấy kinh tế đất nước vẫn đang trên đà phát triển thần tốc, vợ chồng Lý Ái Quốc có tách ra riêng thì vẫn có nhiều cơ hội làm giàu.

Đứng bên cạnh, Lý Ái Quốc trầm ngâm suy tư, cậu cũng cảm thấy thời hạn 3 năm không tồi, vừa đủ để thích ứng với hoàn cảnh mới, làm quen với thị trường tại thủ đô và quan trọng nhất là có thời gian tích cóp vốn khởi nghiệp.

Sau khi lấy vợ, Lý Ái Quốc vẫn còn dư lại một khoản tiết kiệm, tất nhiên không nhiều. Trừ bỏ phần hồi môn chú thím tư cho Tam Ni trước khi xuất giá thì hiện trong nhà đang có 300 đồng. Đấy là chưa kể tới gia súc gia cầm và hoa màu trong đất. Vậy nên nếu nói vợ chồng cậu có của ăn của để cũng không sai chút nào.

Tại Lý gia thôn, Lý Ái Quốc là một tấm gương tiêu biểu cho lớp thanh niên noi theo. Tuy tuổi đời còn khá trẻ nhưng đã có thể thoát ly cha mẹ, tự lực cánh sinh kiếm tiền xây nhà, cưới vợ và đang không ngừng nổ lực làm giàu.

Suy nghĩ mọi việc cặn kẽ và thông suốt, Lý Ái Quốc hít một hơi thật sâu rồi lập tức tiến hành việc chỉnh lý tài sản.

Cậu tới gặp ông bí thư chi bộ rao bán toàn bộ heo, gà trong nhà, cùng tất cả số hoa màu đương kỳ trổ bông sắp sửa thu hoạch.

Con người cậu là vậy, nếu đã không quyết thì thôi, chứ một khi đã quyết thì cậu sẽ thực hiện một cách nhanh gọn, dứt khoát, không do dự hay lưu luyến gì.

Nghe đứa cháu trình bày, ông bí thư chi bộ hoảng hồn: “Gì? Muốn bán hết heo, gà? Hoa màu sắp thu hoạch cũng bán luôn?”

Suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu ông chính là Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà tới đây với mục đích vay tiền, nhưng ông chưa kịp lên tiếng thì Lý Ái Quốc đã nói: “Đúng vậy, bán toàn bộ. Vợ chồng cháu chuẩn bị đi theo chú thím tư lên Bắc Kinh làm công.”

Ông bí thư chi bộ kinh ngạc, gần như không tin vào tai mình nên phải xác định lại một lần nữa: “Bắc Kinh? Chú thím của Tam Ni sống tại Bắc Kinh?”

Không chỉ mình ông mà bà vợ ngồi bên cạnh cũng choáng váng tới ngây người. Trời, ở tận trên thủ đô cơ à? Thảo nào hai người ấy có khí chất và tướng mạo giống hệt những vị lãnh đạo xuống nông thôn khảo sát.

Lý Ái Quốc điềm nhiên đáp: “Chú tư mở cửa hàng kinh doanh buôn bán còn thím tư là giảng viên ngoại ngữ trường đại học Bắc Kinh. Cả gia đình đã chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh, hiện giờ chính là người Bắc Kinh danh xứng với thực.”

Một loạt các thông tin hạng nặng ồ ạt ập tới, hai ông bà chấn động không nói nên lời.

Trời đất ơi giảng viên ngoại ngữ? Lại còn là trường đại học Bắc Kinh? Phải biết rằng trường Bắc Kinh là trường đại học số 1 cả nước, là ngôi trường trong truyền thuyết của biết bao thế hệ người dân nước Trung Hoa. Nên nhớ vào học tại trường đó toàn là tinh anh trong tinh anh, vậy mà thím vợ thằng Ái Quốc làm hẳn công tác giảng dạy? Dạy học cho nhân tài thì là cái khái niệm gì? Quá khủng khiếp, quá đáng sợ!

Sao trước giờ bọn họ không biết gia đình nhà vợ thằng Ái Quốc lại có danh vọng như thế nhỉ?!

Hèn chi Ái Quốc phải tốn 400 đồng mới cưới được Tam Ni về làm vợ!

Choáng váng qua đi, ông bí thư chi bộ mới chậm rãi lên tiếng: “Nhưng lên đó làm chưa chắc đã dễ dàng. Hơn nữa công việc trên các thành phố lớn đều là một củ cái một cái hố.”

Lý Ái Quốc cười cười: “Sắp tới đây chú thím tư cháu sẽ mở thêm cửa hàng mới, chúng cháu lên đó phụ trách quản lý cửa hàng. Tiền lương mỗi tháng 50 đồng.”

Không phải cậu nhớ lầm mà là cố tình nói giảm đi. Đối với người nông dân, đừng nói 80 đồng mà 50 đồng đã là một khoản thu nhập không thể với tới.

Ông bí thư chi bộ gật gù cảm khái: “Có được một người họ hàng như vậy chính là phúc phần của các cháu.”

Xét theo bối phận, ông bí thư chi bộ và Lý Ái Quốc là họ hàng xa nhưng mối quan hệ giữa hai bên tương đối gần gũi, thân tình. Thậm chí còn thân hơn cả ruột thịt. Đặc biệt là từ lúc mẹ cậu đem chuyện của Tam Ni đi bêu riếu khắp nơi thì quả thực cậu không còn thiết tha gì với cái gia đình đó nữa.

Lý Ái Quốc bổ sung thêm: “Chủ yếu là trên đó có bệnh viện tốt nhất cả nước.”

Về điểm này, hai vợ chồng ông bí thư đều nhất nhất tán đồng. Tất cả mọi người đều biết khám chữa bệnh tại bệnh viện Bắc Kinh là sự lựa chọn không thể tuyệt vời hơn, nhưng không phải bệnh nhân nào cũng có cơ hội lên tận trên ấy. Mà giờ đây, hai đứa nó lại được chú thím lo lắng, hỗ trợ đầy đủ thế này thì còn gì mà phải chần chờ thêm nữa.

Hơn nữa lương tháng 50 đồng tuyệt đối đủ cho hai người chi tiêu, trang trải cuộc sống.

Lý Ái Quốc ngồi xuống viết một tờ chuyển nhượng, cái giá cậu đề ra không cao, thấp hơn giá thị trường 40%.

Ông bí thư chi bộ không đồng ý, yêu cầu cậu tính theo giá thị trường.

Cứ như vậy, hai bên cứ giằng co mãi không đạt được thống nhất chung, cuối cùng mỗi bên lùi một bước, chốt con số thấp hơn giá chung 20%.

Thêm vào đó, đồng ruộng nhà cậu cũng để lại cho ông bí thư canh tác, sân nhà thì cho ông mượn để phơi nông sản hoặc nuôi gà nuôi heo. Còn căn nhà tạm thời khoá lại, thỉnh thoảng nhờ ông sang trông nom, quét dọn giùm.

Nếu là người khác chắc chắn họ sẽ đưa những chuyện này cho cha mẹ hoặc anh chị em ruột thịt nhưng Lý Ái Quốc thì khác, cậu thậm chí còn không hề cân nhắc tới những người đó. Như vậy cũng đủ chứng minh quan hệ đôi bên tệ hại tới cỡ nào.

Đừng vội trách cậu vô lương tâm. Băng dày ba thước không phải chỉ vì rét có một ngày, cục diện bị đẩy tới ngày hôm nay là do tích tụ từ rất lâu rồi, chính xác là từ khi cậu cất tiếng khóc đầu tiên đến với thế giới này.

Kỳ thật trước khi Tam Ni về làm dâu, mọi chuyện chưa tới nỗi quá căng thẳng. Hoặc cũng có thể khi ấy Lý Ái Quốc chỉ sống một mình, bọn họ không tìm ra cơ hội sinh sự.

Cho đến khi cậu lập gia đình, mấy người bên Lý gia lại bắt đầu cố tình kiếm cớ hoạnh hoẹ, nhảy nhót làm trò. Dù vậy Lý Ái Quốc cũng không thèm quan tâm.

Nhưng đau lòng nhất chính là chuyện mẹ cậu mặc kệ tất cả huỷ hoại thanh danh hai vợ chồng, thậm chí còn ép buộc cậu phải từ bỏ người phụ nữ chấp nhận đồng cam cộng khổ cùng mình. Thiết nghĩ những chuyện hạ thủ bất lưu tình thế này chỉ có kẻ thù mới làm được thôi, chứ người trong nhà đâu ai nhẫn tâm đối xử với nhau như vậy?!

Ngày hôm nay, ông bí thư chi bộ sẵn sàng đồng ý thu mua là vì ông biết rất rõ nội tình gia đình Lý Ái Quốc, hơn nữa hộ khẩu nhà ông đông cho nên chẳng sợ nhà bên đó kéo sang làm loạn. Không những thế, còn thống khoái mua vào với một mức giá không thấp vì ông nhìn ra tiền đồ sáng sủa và thênh thang của Ái Quốc đang mở ra ngay trước mắt.

Có được người bà con lợi hại như vậy hỗ trợ, giúp sức, tương lai của vợ chồng Lý Ái Quốc không chỉ khá mà còn phát đạt rực rỡ ấy chứ.

Vậy nên ông không tiếc chút tiền, vừa là để giúp đỡ thằng cháu chút đỉnh, vừa là để mua cho mình một cái nhân tình. Không cần biết mai sau lợi lộc thế nào, nhưng tóm lại sẽ không có hại, vậy là được rồi.

Sau khi thống nhất xong xuôi, ông bí thư chị bộ theo Lý Ái Quốc về nhà.

Hai người vừa vào cửa, Chu Tam Ni đã nhanh nhẹn đứng dậy giới thiệu: “Chú thím tư, vị này là ông bí thư chi bộ của thôn Lý gia, đồng thời cũng là họ hàng xa với Ái Quốc. Ngày thường, ông giúp đỡ và chiếu cố vợ chồng cháu rất nhiều.”

Chu Thanh Bách đứng dậy chủ động bắt tay chào hỏi.

Lâm Thanh Hoà tươi cười nói: “Tam Ni là đứa có ân tất báo. Ai đối xử tốt với nó dù chỉ một chút, con bé nhất định sẽ ghi nhớ cả đời. Hôm nay cha mẹ nó bận rộn nhiều việc không sang đây được. Chúng tôi là chú thím xin thay mặt cha mẹ Tam Ni nói lời cảm tạ tới ông bí thư.”

Ông bí thư cười khà khà: “Đừng đừng, chú thím Tam Ni đừng khách sáo như vậy. Có gì đâu mà nói cảm tạ, đều là họ hàng thân thích cả, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, huống hồ vợ chồng nó đều là những đứa hiền lành tốt bụng.”

Ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng ông đang tấm tắc khen ngợi, đúng là giáo viên đại học Bắc Kinh có khác, ăn nói đâu ra đấy, vừa khéo léo lại vừa phóng khoáng.

Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Lần này về quê hay tin cháu nó không được khoẻ nên vợ chồng tôi mới quyết định đón hai đứa nó lên Bắc Kinh. Có điều, ông bí thư không cần lo lắng. Trên đó có ông bà nội của Tam Ni, còn có gia đình cô út và rất đông anh chị em. Tất cả mọi người sẽ chăm sóc và chiếu cố hai vợ chồng nó.”

Bình Luận (0)
Comment