Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459: Hồi Kinh

Chương 459: Hồi Kinh Chương 459: Hồi Kinh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 459: Hồi Kinh

Nghe tới đây ông bí thư chi bộ lại càng hoảng hồn hơn. Gì mà ông bà nội rồi cô dượng, rồi rất đông anh chị em…đều sinh sống trên Bắc Kinh?! Rốt cuộc thì nhà vợ Ái Quốc là đại gia tộc quyền thế cỡ nào đây?!

Bất chợt, Chu Tam Ni lên tiếng hỏi: “Thím tư, tính thời gian thì có lẽ Đại Oa đã tốt nghiệp rồi nhỉ?”

Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Ừ, tốt nghiệp được hai năm rồi. Năm nay tới lượt Tam Oa tiến vào.”

Chu Tam Ni kinh hỉ reo lên: “Tam Oa cũng vào đại học Bắc Kinh à? Vậy là cả 3 đứa nhà thím đều là sinh viên trường đại học Bắc Kinh rồi.”

OÀNH! Cả ông bí thư chi bộ lẫn Lý Ái Quốc đều thất kinh hồn vía.

Vốn dĩ Lý Ái Quốc biết nhà chú thím tư lợi hại nhưng không ngờ lại bất phàm tới độ này. Thật là vượt ngoài sức tưởng tượng!

Lúc này mà trong nhà có một người đậu đại học, không cần biết là trường gì, chỉ cần gán cái mác sinh viên cũng đủ dát vàng lên mặt rồi. Đằng này cả nhà đều là sinh viên đại học Bắc Kinh, thể diện quả thực ngút trời không ai sánh bằng.

Nếu chuyện này mà xuất hiện ở thôn Lý Gia thì đảm bảo nhà đó sẽ nổi như cồn, chẳng những thế có khi còn được lên báo lên đài vang danh khắp chốn. Quá hoành tráng, quá huy hoàng, thực khiến cho người người ngưỡng mộ.

Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Ba thằng khỉ con chẳng được việc gì, chỉ có học hành là tạm ổn một chút.”

Chu Thanh Bách quay qua nhìn bà xã, trong mắt đong đầy sự yêu thương và cưng chiều vô bờ bến. Ba thằng Đại Oa thành long thành phượng như ngày hôm nay đều nhờ một tay cô dạy dỗ. Chứ nếu chỉ dựa vào Chu gia 18 đời bần nông thì tới đời chúng nó cũng lại tiếp tục làm nông mà thôi.

Đúng là đàn ông hơn nhau ở việc chọn vợ, nhìn đi, anh cưới được cô vợ vượng phu ích tử cho nên bây giờ Chu gia đã có thể vươn tầm, xứng danh với bốn chữ “thư hương dòng dõi”.

Thời gian không còn sớm, Lý Ái Quốc liền dẫn ông bí thư đi kiểm kê tài sản trong nhà. Cậu chỉ giữ lại hai con gà để ăn bữa tối nay, còn lại bao nhiều đều bán sạch.

Tính toán một hồi, cuối cùng tổng số tiền hơn 150 đồng. Lý Ái Quốc trực tiếp xoá con số lẻ, chỉ lấy chẵn 150 đồng.

Ông bí thư cũng rất sảng khoái về nhà lấy tiền giao cho Lý Ái Quốc.

Vậy là coi như xong, mọi việc diễn tiến vô cùng nhanh gọn và thuận lợi.

Lâm Thanh Hoà thò tay vào trong túi xách, kỳ thực là vào không gia riêng lấy ra một chai Mao Đài đưa cho Chu Thanh Bách.

Chỉ còn bữa cuối ở nhà nên tối nay vợ chồng Tam Ni giết hai con gà coi như làm bữa liên hoan nho nhỏ, tiện thể mời ông bí thư ở lại uống một chén chia tay.

Trên bàn cơm, Lâm Thanh Hoà chủ yếu nói về chuyện Bắc Kinh, thỉnh thoảng lộ ra một vài tin tức quan trọng, bên cạnh đó cô còn kể về sự phát triển của các địa phương khác, ví dụ phương Nam chẳng hạn.

Ông bí thư nghe như nuốt từng chữ, đi hết từ sửng sốt này tới sửng sốt khác. Kể cũng phải thôi, ông quanh năm suốt tháng chôn mình trong vùng núi hẻo lánh này, đi xa lắm là lên huyện họp 1 năm đôi lần, kiến thức và sự hiểu biết làm sao sánh được với chú thím tư đây.

Thế nhưng những cái đó không hề làm ảnh hưởng tới bầu không khí vui vẻ của mọi người. Đặc biệt là chai rượu Mai Đài này quá ngon, hương vị chính tông, nuốt tới đâu là biết tới đấy…khà…quá đã!

Bữa cơm này, ông bí thư ăn rất cao hứng, lúc đi về đã hơi ngà ngà say, chân nam đá chân chiêu lảo đảo không vững, Lý Ái Quốc phải dìu ông về tận nhà.

Trước khi tạm biệt, ông vỗ vỗ bả vai cậu: “Lên Bắc Kinh rồi đừng quên quê nhà nha, thỉnh thoảng rảnh thì về thăm mọi người.”

Sau khi nói chuyện với chú thím Lý Ái Quốc, ông càng có lòng tin lần này rời đi Ái Quốc sẽ gặt hái được thành công.

Lý Ái Quốc cười: “Quê hương chính là nguồn cội, nhất định phải về chứ ạ.”

Ông bí thư chi bộ cười cười, vẫy tay bảo nó về nghỉ ngơi cho sớm.

Lý Ái Quốc chào ông rồi quay về nhà mình.

Lúc này, Chu Tam Ni đang sắp xếp đồ đạc.

Lâm Thanh Hòa căn dặn: “Chỉ cần mang những thứ thật cần thiết và dễ đóng gói thôi. Những cái nặng nề hay cồng kềnh quá thì khỏi, thiếu gì lên đấy sắm sau. Bây giờ mua bán dễ lắm, không cần tem phiếu gì cả, muốn mua cái gì cũng có.”

Thật ra cô định bảo chỉ cần mang theo vài bộ quần áo mặc lên người là được rồi, tất cả vất hết lại, lên Bắc Kinh sắm mới. Nhưng thôi, dù sao cũng thông cảm cho hai đứa nó lần đầu tiên xa quê muốn tiết kiệm hết mức có thể.

Đúng như Lâm Thanh Hoà dự đoán, gi gỉ gì gi cái gì vợ chồng Chu Tam Ni cũng muốn ôm theo, từ quần áo, chăn bông cho tới nồi niêu, chén dĩa, bồn, gáo tất cả đều khuân đi hết.

Lúc Lâm Thanh Hòa nhìn thấy lỉnh kỉnh một đống đồ ở dưới sàn, đầu cô cơ hồ muốn phình to ra. Trời ơi, chúng nó “dọn nhà” đúng nghĩa thật đấy!

Chu Thanh Bách thông cảm nói: “Cứ mang đi, có gì chú cầm phụ cho.”

Lý Ái Quốc và Chu Tam Ni gãi gãi đầu ngượng ngùng. Nhìn thì không nhiều nhưng tới lúc đóng gói mới thấy nhiều không tưởng. Nhưng hết cách rồi, mang thiếu một món là chúng nó bồn chồn không yên. Thôi kệ, chịu khó khuân vác một tí nhưng yên tâm lên đó có cái mà dùng.

Lý Ái Quốc hỏi: “Ngày mai chúng ta ngồi xe bò tới thẳng nhà chú thím ba ạ?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Hai cháu đi trước đi, chú thím về thôn đón Tứ Ni.”

Sau đó, cô giải thích thêm phòng hờ Lý Ái Quốc không biết: “Tứ Ni là em họ của Tam Ni, con gái bác cả, lần này cùng lên Bắc Kinh với chúng ta.”

Lý Ái Quốc gật gật đầu tỏ ý đã biết.

Bởi vì ngày mai khởi hành sớm cho nên hôm nay mọi người lau rửa chân tay một chút liền lên giường nghỉ ngơi.

Hôm sau, trời chưa sáng Tam Ni đã dậy chuẩn bị cơm nước. Lương thực không mang theo, còn lại bao nhiêu đều để lại cho cha mẹ Ái Quốc.

Tuy rằng trưởng bối không ra gì nhưng phận là con vẫn nên làm cho xong trách nhiệm. Không phải vì cái gì cả mà cốt để những người trong thôn đỡ mất công chỉ ra trỏ vào.

Chu Tam Ni kéo Lâm Thanh Hoà ra một góc, đưa cho cô cái bọc rồi thầm thì: “Thím ơi, mấy cân gạo này là Ái Quốc phải lên tận huyện mua riêng về cho cháu ăn. Vùng cháu không trồng được lúa. Còn từng này thím giúp cháu xách về cho bác cả đi ạ.”

À, tất nhiên đối với cha mẹ chồng bên kia nó chỉ cần hoàn thành trách nhiệm là được, không phải cam tâm tình nguyện thế nên những đồ ngon đừng hòng nó để lại.

Lâm Thanh Hoà không cự tuyệt, cô nhận lấy rồi mang ra buộc sau yên xe đạp.

Ăn cơm sáng xong, nhóm người chia làm hai ngả. Hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi xe đạp về thôn Chu gia còn vợ chồng Chu Tam Ni thì ngồi xe bò đến nhà chú thím ba.

Nhưng lúc Lâm Thanh Hoà về tới thôn mới biết Tứ Ni đã mang theo hành lý, ngồi xe lừa lên thành từ sáng sớm rồi.

Cô thừa hiểu vì sao chị cả Chu lại làm vậy, nên cười nói: “Giời ạ, đường có bao xa mà chị ngại, cứ để con bé ở nhà rồi Thanh Bách chở nó đi cũng được mà."

Chị cả Chu cười nói: “Chú thím đạp xe từ huyện bên về đây đã đủ mệt lắm rồi, còn chở thêm nó với hành lý nữa thì sức nào chịu được. Với lại xe lừa cũng tiện đường nên sáng nay chị bảo nó đi luôn cho gọn.”

Hai người ăn bữa trưa ở nhà chị cả. Xong đâu đó, vợ chồng tách ra, anh thì đi chào tạm biệt anh hai Chu còn cô thì sang chào bà Thái cùng Chu Đông và Bát Muội.

Đầu giờ chiều, Chu Thanh Bách chở Lâm Thanh Hoà vào thành.

Nói lại bảo khen chứ chị cả Chu đúng là con người vừa cẩn thận vừa chu toàn. Thật ra cứ để Tứ Ni ở nhà đợi cũng không sao, có tận hai chiếc xe đạp cơ mà, mấy hôm nữa anh ba Chu về thôn gom hàng rồi mang xe về trả Chu gia cũng được. Nhưng chị sắp xếp như này quả thực gọn ghẽ, bớt được bao việc.

Lúc vợ chồng cô lên thành, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ tại cửa tiệm anh chị ba.

Chị ba Chu cười nói: “Trên Bắc Kinh càng ngày càng đông người, càng lúc càng náo nhiệt.”

Khi biết chuyện thím tư quyết định đón Tam Ni lên Bắc Kinh chị ba Chu thực lòng vui lắm và cũng yên tâm nữa. Lên đó điều kiện chữa trị, thiết bị vật tư, cơ sở y tế đều là loại tốt, chắc chắn con bé sẽ mau khỏi bệnh thôi.

Lâm Thanh Hoà cười đáp: “Vốn dĩ đã đông vui sẵn mà chị. Ngẫm lại thì trên Bắc Kinh hiện giờ người nhà họ Chu chúng ta cũng nhiều phết rồi đấy nhỉ.”

Chị ba Chu cười đồng tình rồi quay sang dặn dò Chu Tam Ni và Chu Tứ Ni. Chu Thanh Bách thì tranh thủ đi sang cửa hàng cậu ba Lâm nói lời tạm biệt. Lúc anh quay lại, cậu ba cũng đi theo để phụ khiêng hành lý ra bến xe.

Thời gian đã đến, 5 người cùng một đống hành lý yên vị trên xe ô-tô thẳng tiến về thành phố.

Lúc xe vào đến bến thì trời đã không còn sớm nhưng may sao vẫn kịp chuyến tàu hoả cuối cùng thế nên mọi người đồng loạt nhất trí mua vé đi luôn. Mặc dù hơi mệt một chút nhưng đợi lát lên tàu nghỉ ngơi cũng được, khỏi cần tốn một đêm ở lại thành.

Bình Luận (0)
Comment