Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 461: Hoà khí sinh tài
Năm ngoái Chu Tam Ni xuất giá, hai ông bà không thể về tham dự hôn lễ nhưng cũng kêu chị cả Chu đưa sang một phần tiền mừng.
Thật ra ông bà không mấy hài lòng với đứa cháu rể lớn tuổi, chân bị tật, nhà cửa thì ở tận nơi thâm sơn cùng cốc. Nhưng vợ chồng thằng hai đã nhận tiền sính lễ xong xuôi cả rồi, nào có thể nói được gì. Hơn nữa, nghe mấy đứa con dâu khẳng định Lý Ái Quốc thật lòng yêu thương Chu Tam Ni, ông bà mới yên lòng phần nào.
Tuy nhiên khoảng cách hai nơi xa xôi cách trở, cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ chẳng gặp được Lý Ái Quốc, không ngờ hôm nay hai vợ chồng nó lại xuất hiện tại đây. Khỏi phải nói, ông bà Chu mừng vui cỡ nào.
Gặp lại ông bà nội, Chu Tam Ni cũng xúc động không kém. Nhìn ngắm một hồi, nó thật lòng khen: “Ông bà nội, trông hai người trẻ khoẻ ra rất nhiều.”
Đúng thế, từ ngày chuyển lên Bắc Kinh tới nay, căn bản ông bà chẳng phải nhọc lòng hay bận tâm bất cứ chuyện gì. Hằng ngày chỉ cần trông cháu, sau đó ra công viên tản bộ, thảnh thơi ngắm cảnh. À, gần đây bà Chu còn gia nhập câu lạc bộ Thái Cực quyền. Cứ sáng sáng, bà dậy sớm đi tập cùng hội phụ lão, còn cháu chắt thì đã có ông Chu ở nhà chăm nom.
Đó, cuộc sống cứ như vậy, nhàn hạ, thoải mái, ăn ngon ngủ kỹ, đặc biệt là không phải lo lắng, suy nghĩ gì, bảo sao không trẻ trung cho được.
Ngoài ra, cứ nửa năm ông bà lại được các con đưa vào bệnh viện kiểm tra sức khoẻ tổng quát một lần. Các chỉ số đều đạt chuẩn, không bệnh tật, ốm đau, vô cùng khoẻ mạnh. Cả năm chả phải động đến viên thuốc nào.
Với lại, không khí và thổ nhưỡng Bắc Kinh cực tốt, cả ông lẫn bà đều trắng trẻo hồng hào. Năm tháng cứ thế trôi qua nhưng hai người không già đi mà thậm chí còn trẻ hơn hồi ở quê.
Ông Chu không nói gì nhưng trên mặt thấp thoáng nụ cười mãn nguyện.
Còn bà Chu thì ngắm trái ngắm phải đứa cháu gái rồi lên tiếng xót xa: “Cái con bé này, mới tí tuổi đầu mà sao để bản thân tiều tuỵ thế này hả? Nom có khác nào mấy bà thím không cơ chứ!”
Chu Quy Lai đứng bên nãy giờ mới có cơ hội che miệng: “Ông bà, anh chị ba giao cho ông bà nha, cháu phải chạy về tiệm hỗ trợ một tay đây, đang giờ cao điểm, khách khứa đông lắm.”
Bà Chu vội cản: “Ấy, từ từ, đợi bà lấy trứng cho này.”
Dứt lời, bà chạy vào bếp gói nửa túi trứng gà mang ra đưa cho Chu Quy Lai.
Nó không khách khí, cười rạng rỡ nhận lấy rồi rảo bước rời đi.
Xong đâu đó, bà Chu lại tiếp tục quay sang hỏi han vợ chồng cháu gái: “Sao hai đứa lại lên đây, hoa màu lợn gà không phải chăm à?”
Lý Ái Quốc lễ phép đáp: “Bà nội, bắt đầu từ bây giờ cháu và Tam Ni chuyển hẳn lên trên này sinh sống.”
Bà Chu hết sức kinh ngạc: “Không phải chỉ lên chơi mấy hôm rồi về à?…Ừ, kể ra ở lại đây được thì tốt quá nhưng nghề nghiệp tính sao?”
Lý Ái Quốc thật thà đáp: “Lần này về chú thím tư sang thôn Lý gia thăm chúng cháu rồi nói sắp tới sẽ mở thêm một cửa hàng mới, trên này đang thiếu hai người cho nên vợ chồng cháu khăn gói lên đây làm công cho nhà chú thím bà ạ.”
Bà Chu hết hồn: “Nhà thằng tư lại chuẩn bị mở thêm cửa hàng nữa?”
Chu Tam Ni gật đầu xác nhận: “Vâng, đợt này đi còn có cả Tứ Ni nữa ạ."
Bất ngờ kia chưa đi thì bất ngờ khác đã lại ập đến, bà Chu gần như choáng váng: “Tứ Ni cũng lên?”
Trước mọi vấn đề, đàn ông luôn có sự trầm ổn, kín kẽ, ông Chu bình tĩnh hỏi vào điểm mấu chốt: “Lần này có tổng cộng bao nhiêu người đi? Đừng nói với ông là có cả con bé Lục Ni.”
Chu Tam Ni lắc đầu: “Không có Lục Ni, chỉ có vợ chồng cháu và Tứ Ni thôi ông ạ.”
Nghe vậy, bà Chu mới gật đầu: “Ừ, ba đứa các cháu còn được. Chứ chú thím tư mấy đứa ở trên này mở cửa làm ăn buôn bán, quan trọng nhất là hoà khí sinh tài. Tính tình con nhỏ Lục Ni thế nào, tất cả chúng ta đều biết rõ, bà là bà dặn trước, sau này cháu tuyệt đối không được đưa nó lên đây gây chuyện lộn xộn đâu đấy, có biết không?”
Không phải tự dưng bà Chu lại nói những lời này mà đợt hè vừa rồi mới có chuyện không hay xảy ra xong. Vì tiệm bánh bao nhà Hiểu Mai làm ăn tốt quá thế nên xuất hiện thêm hai nhà khác đến cạnh tranh. Vậy là trên cùng 1 tuyến phố mà có tận 3 tiệm bánh bao, tuy nhiên cửa tiệm nhà Hiểu Mai vẫn làm ăn phát đạt nhất.
Chuyện cũng không có gì cho tới tháng trước, một cửa tiệm bất ngờ xảy ra hỗn chiến giữa chủ và khách. Nguyên nhân của vụ ẩu đả là khách mua bánh bao về ăn thì phát hiện trong nhân có 1 con gián chết. Ghê tởm cùng tức giận, người khách đùng đùng tới cửa hàng yêu cầu chủ quán xin lỗi kèm theo bồi thường.
Thế nhưng chủ quán sống chết không nhận, còn quay người ra nói mình bị vu khống, hãm hại.
Không nuốt trôi được cục tức, hai ngày sau, người khách kéo đồng bọn tới đập tan nát tiệm bánh bao đó.
Mặc dù không được chứng kiến tận mắt, chỉ nghe qua lời kể của Chu Hiểu Mai mà bà Chu đã sợ thót tim.
Cũng may vợ chồng Hiểu Mai có anh chị tư hướng dẫn, chỉ điểm tận tình. Tô Đại Lâm nhất nhất học theo anh tư, chú trọng vệ sinh an toàn thực phẩm, niềm nở đối đãi với khách hàng, thậm chí khách mua nhiều còn khuyến mại thêm một, hai cái. Tiền kiếm ít đi một chút nhưng thắng được lòng người, danh tiếng cũng theo đó vút cao.
Còn ông chủ tiệm bánh bao kia kiêu căng ngạo mạn quá, đáng lẽ đối diện với loại chuyện này tốt hơn hết là nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không thì sẽ không tới nỗi bị giật sập bảng hiệu.
Từ chuyện nhà người ta lại liên hệ tới chuyện nhà mình, bà Chu càng cảm thấy vợ thằng tư rất sáng suốt khi kiên quyết từ chối Hứa Thắng Cường và Chu Lục Ni. Cả hai cái đứa đấy đều không phải dạng ngoan hiền yên phận, không những không giúp được gì mà có khi còn kéo theo rắc rối ấy chứ.
Chính ví thế hôm nay bà mới nói ra chuyện này, một là căn dặn Chu Tam Ni, hai là khéo léo nhắc nhở Lý Ái Quốc nếu đã ở đây làm thì phải tuyệt đối ghi nhớ “hoà khí sinh tài”, không được sinh sự làm ảnh hưởng tới công việc làm ăn của nhà thằng tư.
Chu Tam Ni ngoan ngoãn đáp: “Chúng cháu biết rồi bà ạ.”
Lý Ái Quốc cũng nghiêm túc hứa hẹn: “Dạ vâng, ông bà yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ chú thím tư quản lý cửa hàng.”
Bà Chu không nói thêm gì nữa, gật đầu tỏ ý hài lòng.
Lúc này, ông Chu mới tiếp tục lên tiếng: “Bên nhà Thanh Bách chật rồi, chắc Tứ Ni sẽ ở cùng Nhị Ni tại tiệm sủi cảo. Hai vợ chồng qua bên này ở đi.”
Dứt lời, ông liền dẫn cháu gái và cháu rể đi xem phòng. Căn phòng này trước đây Hứa Thắng Mỹ ở, hiện tại cho hai anh em Tô Thành ngủ nhưng nếu vợ chồng Chu Tam Ni tới thì bọn nhỏ về phòng cha mẹ chúng trải chiếu ngủ dưới đất cũng được. Đây chỉ là phương án tạm thời cho nên không ảnh hưởng gì nhiều.
Chu Tam Ni nhìn quanh căn nhà rồi nói: “Ông bà nội, trong nhà có TV quạt điện nữa à, chắc những thứ này đắt tiền lắm nhỉ?”
Bà Chu cười cười: “Bên ngoài còn có máy giặt kia kìa. Toàn bộ đều là thím tư mua cho ông bà.”
Chu Tam Ni thầm cảm khái trong lòng, chà, mặc dù nó không biết giá trị thực là bao nhiêu nhưng nó biết những món đồ này rất đắt đỏ, không phải ai cũng có điều kiện mua được. Thím tư chăm lo cho ông bà chu đáo thật đấy, điều kiện sống ở trên này hơn hẳn khi còn ở dưới quê.
Lý Ái Quốc không nói câu gì, cả người phảng phất như lạc vào một thế giới đầy mới mẻ và hấp dẫn.
Ông Chu quay sang nói với cháu rể: “Tới đây rồi thì cố gắng làm việc cho tốt. Vợ chồng Thanh Bách là người phúc hậu, chắc chắn sẽ không bạc đãi các cháu đâu.”
Lý Ái Quốc cười nói: “Ông nội, cháu biết rồi. Nhờ chú thím tư chiếu cố, chúng cháu mới có cơ hội bước chân lên thành phố lớn.”
Về điều này Lý Ái Quốc ý thức rất rõ, là chú thím tư chiếu cố cháu gái Tam Ni, cậu chỉ là người ăn theo nhưng đâu phải ai muốn cũng được, đúng không? Cậu có phúc cưới được Tam Ni về làm vợ nên mới có phúc hưởng ké. Bằng không chắc có lẽ đến hết đời này cũng chẳng biết phồn hoa đô hội là thế nào mất.
Chu Tam Ni liền hỏi: “Cô út và dượng út chưa về hả bà?”
Bà Chu đáp: “Chưa về nhưng chắc cũng sắp rồi đấy.”
Ông Chu đi ra vườn hái mấy trái cà chua, rửa sạch rồi đưa cho mỗi người một quả.
Chu Tam Ni giơ hai tay đón lấy rồi hỏi thêm: “Tiệm bánh bao làm ăn tốt không ạ?”
Nhắc tới vấn đề này, bà Chu lại thở dài: “Thời buổi này làm ăn khó khăn lắm. Các cháu không biết đâu, mới tháng trước đây này, tiệm bánh bao kế bên đánh nhau, giang hồ kéo đến đập phá tan tành hết cả.”