Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 462: Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình
Lý Ái Quốc và Chu Tam Ni chấn động toàn tập, trời đất, ở Bắc Kinh mà cũng xảy ra những chuyện man rợ như thế sao?
Vì Lý Ái Quốc có dự tính tương lai sẽ mở cửa hàng vậy nên cậu đi theo bà gặng hỏi kỹ càng.
Bà Chu không giấu giếm, biết bao nhiêu kể hết bấy nhiêu.
Đang trò chuyện thì vợ chồng Chu Hiểu Mai đi làm về, thấy Chu Tam Ni và một chàng trai trẻ đang ngồi trong phòng khách, Chu Hiểu Mai hết sức bất ngờ: “Tam Ni? Cháu lên khi nào? Cậu này là?”
Chu Tam Ni đứng dậy mỉm cười giới thiệu: “Ái Quốc, đây là cô út, còn đây là dượng út.”
Lý Ái Quốc lễ phép cúi chào.
Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm cười cười, à thì ra đây là cháu rể.
Chu Hiểu Mai nói tiếp: “Hai đứa lên đây là khách quý đó nha? Đi cùng chú thím tư hả?”
Chu Tam Ni cong môi cười: “Dạ vâng, về sau chúng cháu ở lại đây giúp chú thím tư trông coi cửa hàng.”
Từ lúc đặt chân lên Bắc Kinh, Chu Tam Ni đã trở thành một con người hoàn toàn khác, rộng rãi, phóng khoáng và nói cười nhiều hơn.
Chu Hiểu Mai nghĩ sao nói vậy: “Chỗ anh chị tư hình như không thiếu người thì phải.”
Lý Ái Quốc tiếp lời: “Chú tư bảo sắp tới sẽ mở thêm cửa hàng hải vị ạ.”
Chu Hiểu Mai chặt chặt lưỡi: “Lại mở thêm? Anh chị tư không sợ mệt à, hiện đã có mấy cái rồi.”
Cô đang muốn mở tiệm bánh bao thứ hai mà còn chưa thực hiện được đây này. Các con còn nhỏ, chưa giúp được gì, chỉ có hai vợ chồng lo không xuể. Mà mướn người thì sợ không có kinh nghiệm quản lý, người ta làm ăn ẩu tả mất hết uy tín thì chết.
Thế mà anh chị tư cùng lúc làm chủ 1 tiệm sủi cảo, 3 tiệm quần áo, 1 tiệm đồ uống, 1 xưởng may mặc và 1 cái nữa chuẩn bị chào đời. Khiếp thật!
Bà Chu mơ hồ phòng đoán: “Mẹ nghĩ ý tưởng này là của Thanh Hoà chứ thằng tư làm sao nghĩ ra được. Nhưng mà bán hải vị là bán cái gì?”
“Con cũng không biết.” Chu Hiểu Mai lắc đầu rồi quay sang nói với vợ chồng Chu Tam Ni: “Đã lên tới đây rồi thì cố gắng lên. Sau này tìm cơ hội ra riêng tự làm chủ.”
Chu Tam Ni đáp: “Dạ, cháu có nghe thím tư bảo sau này Hổ Tử và Cương Tử cũng ra ngoài tự lập.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Ừ, đúng thế. Chỉ cần chúng nó có bản lĩnh, có năng lực, thím tư cháu chắc chắn ủng hộ hết mình. Dù sao thì chị ấy cũng không muốn để các cháu đi làm thuê làm mướn cả đời.”
Đã sắp tới giờ cơm chiều nên không thể ngồi đây trò chuyện mãi. Chu Hiểu Mai đứng dậy, cùng Chu Tam Ni xuống bếp nấu cơm.
Hôm nay hai vợ chồng Tam Ni ăn cơm ở bên này còn Chu Tứ Ni thì ăn tại tiệm sủi cảo.
Công nhận con bé này lanh lợi và tháo vát thật đấy. Vừa lên một cái chả cần ai hướng dẫn đã lập tức xắn tay áo lao vào hỗ trợ, thoăn thoắt bưng sủi cảo, thu dọn tô muỗng, lau bàn, việc gì nó cũng làm gọn ghẽ đâu ra đấy.
Lâm Thanh Hoà đi ra chợ mua thức ăn cho bữa chiều.
Chu Tứ Ni lên đây lặng lẽ, không hề báo trước một tiếng, tất cả mọi người cùng bất ngờ nhưng có lẽ người mừng rỡ nhất chính là chị ruột con bé, Chu Nhị Ni.
Tan tầm về tới tiệm sủi cảo, nhìn thấy em gái đang nhanh nhẹn làm phục vụ trong quán, Nhị Ni không tin vào mắt mình, nó đứng ngây ra ở cửa mãi sau mới tìm được tiếng nói: “Tứ Ni?”
Nghe tiếng gọi, Chu Tứ Ni quay đầu lại, nó cười toe toét reo lên: “Chị hai!”
Wow, chị hai thay đổi nhiều quá, xinh đẹp thật đấy. Nếu giờ mà về thôn thể nào mọi người cũng choáng váng cho xem.
Chu Nhị Ni mừng rối rít chạy tới nắm lấy tay em gái: “Sao lại tới? Tới lúc nào? Đi cùng chú thím tư hả?”
Chu Tứ Ni gật gật đầu: “Vâng.”
Chu Nhị Ni hỏi dồn: “Có thể ở được bao lâu?”
Chu Tứ Ni cong môi cười: “Em ở luôn.”
“Thím tư?” Chu Nhị Ni mừng quýnh vội tìm thím tư xác nhận lại tin vui.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Ừ, sau này Tứ Ni sẽ ở đây với cháu. Thím sẽ xin cho nó đi học lớp bổ túc ban đêm, cháu tranh thủ kèm thêm cho em nha.”
Chu Nhị Ni rốt rít gật đầu: “Vâng, vâng, cháu nhất định sẽ dạy cẩn thận để nó mau chóng bắt kịp tiến độ.”
Nói rồi, hai chị em ngồi xuống giúp thím tư nấu bữa tối. Sau đó sắp cơm và thức ăn vào cặp lồng cho những nhân viên trực ban. Vừa xong thì Cương Tử và Hổ Tử về tới, hai anh em nó lập tức phóng xe đạp đi giao rồi mới quay về tiệm ăn cùng mọi người.
Kê vài cái bàn vào sát góc trong, cả nhà quây quần ăn cơm còn dãy bên ngoài vẫn phục vụ khách hàng như bình thường.
Trên bàn cơm, Chu Nhị Ni nói: “Thím tư, sao đột nhiên thím lại đón nhiều người lên thế ạ? Cháu thấy chú Thành Dân đã tuyển thêm được hai người mới, đang đợi thím về xét duyệt.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Không sao, để lát về tiểu khu thím sẽ bảo Thành Dân sáng mai dẫn người tới phỏng vấn.”
Mấy ngày trời chưa được tắm rửa nên Lâm Thanh Hoà cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Vừa cơm nước xong, cô đã rủ Thanh Bách và Tứ Ni cầm theo quần áo sang Chu gia gọi vợ chồng Tam Ni đi tắm.
Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm cũng góp vui. Thế là cả binh đoàn thẳng tiến nhà tắm công cộng. Tới nơi, nam nữ rẽ nhánh, ai vào khu người nấy.
Chu Hiểu Mai vừa xối nước vừa cảm khái: “Chị tư, chị phát triển lớn mạnh quá!”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Gì mà lớn mạnh, chẳng qua đi phương Nam vô tình bắt gặp nên chị mới nảy sinh ý tưởng mới.”
Chu Hiểu Mai tò mò hỏi: “À, nãy em nghe Ái Quốc bảo chị định bán hải vị, đấy là cái gì hả chị?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Chính là hải sản khô, hải sâm, bào ngư, bóng bóng cá này nọ ấy.”
Vốn dĩ cô chỉ tính tìm mua ít bong bóng cá về bổ sung collagen, ai ngờ gặp may vào đúng xưởng sản xuất lớn. Nguồn cung ứng có sẵn, tội gì mình không buôn, đúng không?
Cơ hội tới là phải nắm bắt ngay, hơn nữa bên họ còn đồng ý giao hàng tận nơi, thuận tiện quá còn gì nữa.
Nhưng còn về vấn đề mặt tiền cửa hiệu, lần này phải chọn lựa vị trí thật kỹ mới được.
Chu Hiểu Mai ngây ngốc: “Trời, mấy thứ quý hiếm như thế cũng có người bán à?”
Lâm Thanh Hòa cười cười: “Ừ, phương Nam có.” Không chỉ có mà còn vô cùng phong phú và đa dạng.
Cô đánh giá cái cơ sở sản xuất mà mình mới bắt tay hợp tác nếu cứ tiếp tục phát triển tới đời sau chắc chắn sẽ trở thành một tập đoàn tầm cỡ.
Tắm rửa xong, đoàn người lại đi bộ về nhà ông bà Chu ngồi chơi.
Chu Thanh Bách liền thông báo với Tô Đại Lâm tình hình gia đình ông cậu ở quê. Anh chỉ đơn thuần là thông báo thôi còn giúp đỡ hay như nào là do vợ chồng dượng ấy tự quyết định.
Lâm Thanh Hòa dặn vợ chồng Tam Ni tối nay ngủ tại bên này. Ngày mai cô đi tìm mặt bằng cửa hàng sẽ tiện thể nhìn xem có nhà trọ nào cho thuê không.
Ngồi chơi một lát, vợ chồng Lâm Thanh Hoà dẫn Chu Tứ Ni về tiểu khu.
Trước khi vào nhà, Lâm Thanh Hoà rẽ sang Mã gia gặp Mã Thành Dân, bảo anh ngày mai gọi hai nhân công tới đây cho cô xem mặt.
Sau đó, Lâm Thanh Hoà về nhà mình nói với Tứ Ni: “Cháu tự mình xem TV đợi các anh chị tan học nha. Chú thím đi ngủ trước đây, có tuổi rồi, xương cốt rã rời, chịu không nổi nữa.”
Chu Tứ Ni gật đầu: “Vâng, chú thím đi nghỉ đi ạ, cháu ngồi đây đợi mọi người là được rồi.”
Lâm Thanh Hoà cùng chồng đi vào phòng, đóng cửa, tắt đèn, vừa đặt lưng lên cái giường thân quen, cô liền bật thốt một câu: “Đúng là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, wow, sướng quá!”
Chu Thanh Bách biết vợ mệt mỏi cho nên tình nguyện xoa bóp vai gáy cho cô: “Ngày mai em không cần dậy sớm đâu, cứ ngủ cho thoải mái đi. Để anh đến cục quản lý bất động sản cho.”
Lâm Thanh Hoà híp mắt hưởng thụ: “Ừ, chỗ đó, đúng rồi, mạnh chút nữa, chút nữa…”