Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 463: Mua bất động sản
Sau một đêm ngon giấc, Lâm Thanh Hoà thoải mái vươn mình chào ngày mới. Mùa hè không như mùa đông, muốn ngủ nướng cũng không được. Còn buổi sáng mùa đông mà được cuộn mình trong chăn nằm lười thì đúng là thiên đường nhân gian.
Cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì Chu Thanh Bách xách bọc bánh bao trở về.
Ăn sủi cảo nhiều cũng ngán, thế nên thỉnh thoảng Chu Thanh Bách sẽ chạy sang tiệm nhà Tô Đại Lâm lấy ít bánh bao về ăn sáng.
Thấy bộ dạng nhàn nhã của anh chồng, Lâm Thanh Hoà hỏi: “Ủa, anh không đi mở hàng à?”
Chu Thanh Bách đáp: “Thằng ba đi.”
Thằng ba rất cừ, hè năm nay toàn bộ công việc kinh doanh đều do một mình nó đảm nhiệm. Thằng lớn Chu Khải đóng quân xa nhà, thằng hai Chu Toàn không đặt chí hướng tại thương nghiệp, nó chỉ hỗ trợ một chân một tay thôi nhưng thấy thằng em trai giỏi quá, chuyện gì cũng làm ngon ơ. Thế là nó yên tâm tập trung vào công việc dạy thêm, thỉnh thoảng lại dắt mấy đứa học sinh đi ra ngoài vẽ tranh phong cảnh. Phải nói là tiêu sái vô cùng!
Chẳng trách vừa nhìn thấy ba mẹ, thằng ba đã làu bàu oán giận, than thân trách phận mình là út ít mà không được cưng chiều, bị người lớn sai khiến như nô tài.
Lâm Thanh Hoà bật cười đánh giá: “Thằng nhóc này là đứa có khả năng.”
Chu Thanh Bách cũng gật đầu cười. Sáng nay nó làm biếng đình công, anh phải sang tận giường xách cổ nó dậy bắt nó đi cho bằng được.
Thật ra nuôi con càng chiều càng hư, càng bắt nó làm nhiều nó càng mau trưởng thành.
Tuy nhiên Chu Thanh Bách chẳng hiểu mấy cái đạo lý cao thâm đấy đâu, anh chỉ đơn giản cảm thấy con cái lớn rồi, đã có thể làm việc thì cứ tự nhiên sai bảo thôi.
Lâm thanh Hoà vừa ăn bánh bao vừa hỏi chồng: “Lát anh đi tới cục quản lý bất động sản với em không?”
Vốn dĩ Chu Thanh Bách tính vòng về đưa đồ ăn sáng cho vợ rồi tự mình đi xử lý công chuyện nhưng nếu cô muốn đi vậy thì hai vợ chồng cùng nhau đi thôi, càng vui!
Lâm Thanh Hòa tấm tắc khen: “Bánh bao Đại Lâm làm chất lượng thật đấy.”
Vỏ bánh dày dặn, nhân đầy đặn, bánh to bằng nắm đấm người lớn, ai ăn khoẻ thì 2 cái, ai ăn yếu thì chỉ cần 1 cái là no tới trưa.
Chu Thanh Bách đồng tính: “Mấy tiệm xung quanh thua xa.”
Anh rất hài lòng với thái độ và tư duy trong kinh doanh của Tô Đại Lâm.
Hiện giờ giá cả thị trường tăng cao, nguyên liệu tăng bắt buộc giá bánh bao cũng phải tăng. Được cái Tô Đại Lâm rất chăm chỉ chịu khó. Hai hàng xung quanh chỉ mở cửa mỗi buổi sáng, riêng tiệm nhà Đại Lâm mở cả ngày từ tờ mờ sáng tới sẩm tối, chỉ nghỉ đúng 2 tiếng buổi trưa.
Đừng nói giá bánh bao mà ngay cả giá sủi cảo tiệm nhà Thanh Bách cũng đã tăng lên. Chính là Chu Quy Lai tự quyết định, giá mới được áp dụng từ đợt hè.
Thằng nhóc này gan thật, cha mẹ không có nhà mà dám tự tiện thay đổi giá thành. Thế nhưng doanh thu cửa hàng không hề bị ảnh hưởng chút nào, vậy mới tài chứ!
Ăn uống xong xuôi, hai vợ chồng xách túi tới cục quản lý nhà đất.
Hiện giờ trên cục có rất nhiều nhà đang rao bán. Mặc dù nhu cầu về nhà ở ngày một tăng cao nhưng phần đông các gia đình vẫn lựa chọn tam đại đồng đường chen chúc dưới một mái nhà, cắn răng chịu đựng chật chội, đợi cơ quan phân phối chứ nhất định không chịu bỏ tiền ra mua.
Kể cũng phải thôi, để mua một căn cư xá bình thường cũng phải mất mấy ngàn bạc rồi. Đối với dân lao động, lương tháng mấy chục đồng mà nói thì mấy ngàn chính là con số trên trời.
Đặc biệt giá nhà mỗi năm mỗi tăng. So với cùng kỳ năm ngoái, giá cả hiện nay trực tiếp tăng hơn mấy trăm đồng. Con số này cũng không nhỏ chút nào, nó bằng với tổng thu nhập trong 1 năm của 1 người công nhân.
Nói đâu xa, ngay Mã gia hàng xóm đây thôi. Trước mắt, ông bà Mã, vợ chồng Mã Thành Dân và thằng cu Mã Tiểu Đản vẫn đang ở cùng nhau trong một căn hộ mấy chục mét vuông. Đúng là có hai phòng riêng biệt nhưng từng đấy con người hít thở trong bầu không khí chật hẹp không cảm thấy ngột ngạt mới là lạ. Nhưng được cái ban ngày người đi học, người đi làm, tới tối mới về nhà nghỉ ngơi. Một ngày chỉ có mấy tiếng đồng thôi, cho nên vẫn cố chịu đựng được.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách chọn được tổng cộng 3 mặt tiền.
3 cửa hàng nằm riêng lẻ ở 3 đoạn đường khác nhau. Trong đó có một cái nằm ngay tại chợ, tuy nhiên diện tích không lớn lắm, độ mấy chục mét vuông nhưng giá rất cao, hơn 7000 đồng.
Nhân viên cục nhà đất giới thiệu: “Chắc anh chị cũng biết khu chợ này rất sầm uất, mở cửa hàng kinh doanh ở đây thì không phải suy nghĩ. Chủ cửa hàng chuyển đi nơi khác sinh sống chứ không ông ấy cũng không nỡ bán đâu. Thế nên cái giá đó là giá cuối rồi, không thể thấp hơn được nữa.”
7000 đồng là bằng tiền mua căn tiểu viện hiện ông bà Chu đang ở, rộng rãi thoáng mát, có nhà có sân lại còn nằm ở vị trí đẹp, giao thông thuận tiện.
Mới mấy năm ngắn ngủi mà đã vọt lên mức này rồi, sợ thật!
Hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đều muốn mua căn tiệm này, vì nó nằm ngay sát trung tâm chợ rất thuận tiện cho việc buôn bán mặt hàng hải vị.
Hơn nữa nơi này cách tiệm sủi cảo không xa, chỉ độ 40 phút đạp xe mà thôi.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Quanh đây có mặt bằng nào rộng hơn không?”
Nam nhân viên giở sổ dò một lượt rồi lắc đầu tiếc nuối: “Hết rồi.”
Lâm Thanh Hoà gật gù, về cơ bản cô khá ưng cửa tiệm này chỉ bị mỗi cái diện tích của nó hơi nhỏ.
Nhưng thôi cũng được, để tính toán ngăn ra làm đôi, vừa ở vừa bán hàng. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, mặt hàng bào ngư, bong bóng cá rất đắt đỏ, không có người canh tiệm 24/24 là không được. Vậy nên cô quyết định để Lý Ái Quốc cùng Chu Tam Ni ở tại tiệm hải vị luôn. Cô sẽ cải tạo lại khu vực phía sau làm thành một gian phòng đơn khép kín có toilet, có bếp cho hai vợ chồng nó sinh hoạt.
Chỉ cần chịu khó động não suy nghĩ ắt sẽ tìm ra biện pháp vẹn toàn.
Xong ở đây, hai vợ chồng cùng vị nhân viên đi xem thêm hai mặt bằng khác. Có 1 căn rất được, vị trí tương đối đẹp, vậy nên Lâm Thanh Hoà quyết định mua sẵn để đó, đợi sau này bán gì tính sau. Đẹp là cứ phải chộp trước.
Còn mặt bằng cuối cùng cô không ưng lắm. Ừ thì công nhận mai này tấc đất tấc vàng nhưng cũng không thể vì thế mà ăn tạp, hơn nữa cô còn phải để dành tiền thực hiện ước mơ làm bà chủ dãy nhà trọ.
Vậy là bây giờ trong tay vợ chồng Lâm Thanh Hoà có tất thảy 7 cửa hàng, tất cả đều nằm tại những con phố sầm uất, 1 toà nhị tiến tứ hợp viện và 1 căn tiểu viện. Căn nhà ở tiểu khu không tính vì đó là do trường phân phối, cô chỉ có quyền cư trú không có quyền sở hữu.
Lần trước, người xử lý giấy tờ mua bán căn tứ hợp viện cho Lâm Thanh Hoà là một nữ nhân viên, lần này đi cùng vợ chồng cô là một nam nhân viên khác. Thế nên Lâm Thanh Hoà trực tiếp đặt 10 đồng vào tay anh ta.
Cậu nhân viên ngơ ngác: “Hả? Đây là?”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “ Hôm nay dắt chúng tôi đi xem nhiều nơi như vậy thật là vất vả cho cậu rồi, cái này cậu cầm lấy uống nước. À, không biết hiện giờ có ai rao bán tứ hợp viện không nhỉ?”
Cậu nhân viên thập phần nhiệt tình nói: “Hiện tại thì không có, nhưng nếu có người bán tôi sẽ lập tức đi báo cho anh chị ngay. Tiệm sủi cảo phía đằng kia là của nhà anh chị đúng không?”
Chà, bo một lần hẳn 10 đồng tiền, rộng rãi thật đấy, không hổ danh mua liên tiếp 2 cái cửa hàng cùng một lúc.