Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464: Ra Dáng Ra Hình

Chương 464: Ra dáng ra hình Chương 464: Ra dáng ra hình

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 464: Ra dáng ra hình

Lâm Thanh Hoà gật đầu cười: “Đúng vậy, nếu có thì cậu tới đó báo cho chúng tôi, chắc chắn sẽ không thiếu cậu phí đi lại.”

Cô nhắn nhủ vậy thôi chứ cũng không mong có tứ hợp viện ngay lúc này. Bởi với tình hình kinh tế hiện tại, cô đánh giá chắc chắn giá thành sẽ rất cao, số tiền trong tay cô chưa chắc đã chi trả nổi.

Thêm vào đó, chủ sở hữu tứ hợp viện cũng là những người không phú thì quý, nếu không gặp phải trường hợp bất khả kháng, cần xoay tiền gấp thì họ sẽ không bao giờ rao bán.

Vậy cho nên, vạn sự tuỳ duyên, việc này có cưỡng cầu cũng vô ích.

Thật ra trước đó cô đã tạo dựng mối quan hệ với một nữ nhân viên rồi nhưng hôm nay gặp cậu này ở đây, cô tiện thể làm quen luôn. Dù sao thì thị trường bất động sản là vô cùng rộng lớn, một nhân viên không thể thâu tóm hết, quen biết càng rộng, càng có lợi cho Lâm Thanh Hoà thôi.

Hơn nữa, công việc kinh doanh đăng đăng đê đê, cả hai vợ chồng đều không thể thường xuyên lên cục bất động sản chầu chực, vậy nên cô chỉ có cách bắt mối với những người làm việc tại đó. Nếu có tin gì họ sẽ lập tức thông báo, vừa đảm bảo nhanh lẹ mà độ chính xác lại cao.

Suy cho cùng, 1 căn nhị tiến tứ hợp viện chưa thể thoả mãn Lâm Thanh Hoà. Với lại lúc này nhà nước vẫn còn cho phép mua bán, phải tranh thủ thời cơ chộp lấy chứ đợi sau này có tiền cũng chả mua được ấy chứ.

Sau khi hoàn tất thủ tục thu mua 2 căn tiệm số 6 và số 7, cô cùng Chu Thanh Bách quay về nhà.

Trên đường đi, cô nói: “Cái căn tiệm ở chợ hơi bé, không biết có thể ngăn ra làm một căn phòng đơn không anh nhỉ?”

Chu Thanh Bách ngẫm nghĩ rồi gật gù: “Có thể.”

Tổng diện tích căn tiệm rơi vào khoảng 40 mét vuông, có thể cắt ra 20 mét vuông để cải tạo thành một căn phòng khép kín có chỗ ngủ, nhà vệ sinh và bếp nấu nướng.

Thành phố lớn đất chật người đông, hầu hết mọi người dân đều sinh sống như vậy cả. Với lại, trước mắt nhà Tam Ni chỉ có hai vợ chồng, ở như vậy là vừa đẹp, cũng không cần một không gian quá lớn.

Làm thì làm được rồi đấy, tuy nhiên chắc phải tốn kha khá tiền bạc.

Vừa đi vừa bàn, tới ngã rẽ hai vợ chồng chia tay nhau, Chu Thanh Bách hướng về tiệm sủi cảo còn Lâm Thanh Hoà quẹo sang tiệm quần áo nam gặp Mã Thành Dân.

Lúc cô tới, hai nữ nhân viên mới đã ngồi đợi sẵn từ lâu.

Lâm Thanh Hoà hỏi han đôi câu, xem xét một chút rồi nói: “Trước tiên các em làm thử hai ngày, nếu có thể đáp ứng công việc thì được vào làm chính thức.”

Đoán chắc Mã Thành Dân đã thông báo vấn đề đãi ngộ và lương bổng nên Lâm Thanh Hoà không nhắc lại nữa.

Trao đổi xong, cô liền dắt hai đứa nó sang tiệm quần áo nữ đối diện giao cho Chu Nhị Ni.

Lâm Thanh Hoà phân phó: “Cháu kèm 1 người còn 1 người đưa sang chỗ San San.”

Chu Nhị Ni ngơ ngác: “Bên này có Tứ Ni rồi mà thím.”

Trước đây cửa hàng chỉ có hai người, Nhị Ni và một nhân viên trông coi, nhưng giờ đã có thêm Tứ Ni là ba, nếu còn nhận nữa sợ rằng sẽ bị thừa.

Lâm Thanh Hoà nói: “Thím tính để Tứ Ni qua tiệm đồ uống với Thành Dương và Thành Nguyệt.”

À, ra vậy, Chu Nhị Ni gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Giờ cháu nhanh chân trở về tiệm gọi Tứ Ni ra đây cho thím, lát thím dẫn nó qua bên đó giới thiệu.”

Bây giờ xem ra nhân lực đã được phân bổ đều, 2 tiệm quần áo nữ và tiệm nước giải khát, mỗi nơi hiện có tổng cộng 3 nhân viên, có thể linh hoạt luân phiên ca cho nhau, thời gian không còn bị gò bó như trước đây nữa.

Còn tiệm thời trang nam thì do Hổ Tử, Cương Tử và Mã Thành Dân phụ trách. Tuy Mã Thành Dân phải kiêm nhiệm rất nhiều chức vụ, công việc tương đối bộn bề nhưng nếu không cần phải đi ra ngoài, anh sẽ tới cửa hàng bên này hỗ trợ.

Mã Thành Dân đúng là một nhân viên mẫn cán, cực kỳ có trách nhiệm trong công việc. Kể ra thì cũng phải thôi, trừ khi anh tự ra ngoài làm chủ, bằng không rất khó kiếm được chỗ có lương thưởng và đãi ngộ tốt như ở đây.

Sắp xếp xong cho các nhân viên mới, Lâm Thanh Hoà liền trao đổi với Mã Thành Dân về việc chuẩn bị mở cửa tiệm hải vị.

Thoạt đầu Mã Thành Dân có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó anh bình tĩnh lại ngay vì việc này quá quen rồi. Không cần Lâm Thanh Hoà nói thêm, anh đã trực tiếp nhận việc: “Chị định sửa sang trang trí như thế nào?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Tạm thời bên này giao lại cho hai anh em Hổ Tử, chú qua tiệm sủi cảo tìm anh Thanh Bách đi, làm như thế nào anh ấy sẽ nói cụ thể chi tiết.

Lát sau, Chu Tứ Ni ra tới, Lâm Thanh Hoà liền dắt nó tới tiệm đồ uống.

Nhìn căn tiệm hoành tráng trước mắt, Chu Tứ Ni phục sát đất: “Thím tư, thím quá lợi hại.”

Hồi ở quê nó biết chú thím làm buôn bán nhưng không rõ ràng lắm. Lên đây rồi mới biết, quá trời quá đất từ mặt hàng thời trang cho tới ẩm thực.

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Có gì lợi hại cơ chứ. Nuôi sống từng này công nhân cũng áp lực lắm đấy.”

Ừhm, hiện giờ dưới trướng cô có bao nhiều người nhỉ? Cũng khá đông đấy. Đương nhiên đi kèm với đó là kinh tế thu vào rất khả quan. Chỉ có điều tối qua mệt quá, về tới nhà là mắt cô díu lại, chẳng kịp xem xét sổ sách, nhưng cô đoán chắc cũng tốt cả thôi.

Tứ Ni là tên gọi ở nhà, còn ra đường giao tiếp kêu Chu Hồng Hà. Lâm Thanh Hoà giới thiệu Chu Hồng Hà với Thành Dương và Thành Nguyệt. Ba đứa nhỏ vui vẻ chào hỏi, làm quen với nhau.

Sau đó, Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Đợi Hồng Hà chính thức đi làm, cô sẽ bảo anh Thành Dân sắp xếp lại lịch làm việc cho mấy đứa.”

Trước đây thiếu người thì phải chịu, giờ đủ rồi cô sẽ tiến hành chia ca theo tiêu chuẩn và luật lao động thời hiện đại. Dù sao thì mấy đứa nó đều đang trong độ tuổi thanh niên mới lớn, không thể cả ngày chôn chân trong cửa hàng được, phải có thời gian đi đây đi đó gặp gỡ đối tượng nữa chứ. Cô không muốn bị mang tiếng là bà chủ hà khắc, bóc lột sức lao động đâu.

Để Tứ Ni ở lại đây tập làm quen với công việc, Lâm Thanh Hoà trở về tiệm sủi cảo trước.

Vừa vào cửa đã bắt gặp cảnh Chu Quy Lai đang cần mẫn luộc sủi cảo.

Thấy mẹ về, Chu Quy Lai vội vã hỏi ngay: “Mẹ, mẹ, lúc nãy con nghe ba và chú Thành Dân nói cái gì mà cửa hàng hải vị, nhà ta sắp sửa mở thêm hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi nói: “Ba con dẫn chú Thành Dân đi rồi hả?”

Chu Quy Lai xác nhận: “Vâng, vừa mới đi xong.”

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Sổ sách con để ở đâu.”

Chu Quy Lai nói: “Tất cả để hết trong phòng ba mẹ đó. Anh hai đã chỉnh lý lại rồi, chắc là không sai sót nhầm nhọt gì đâu.” Lâm Thanh Hoà bảo con cứ làm việc tiếp còn mình quay về tiểu khu kiểm tra sổ sách.

Đúng là qua tay Chu Toàn có khác, cột nào ra cột đấy, rõ ràng rành mạch, chính xác tới từng dấu phẩy. Lâm Thanh Hoà chỉ cần nhìn lướt một lần là nắm được toàn bộ thu chi trong vòng hai tháng vừa qua.

Nhìn chung, lợi nhuận của tất cả các cửa tiệm đều cao, trong đó cao nhất là tiệm đồ uống với con số đột phá cực kỳ ấn tượng, 2000 đồng cho mỗi tháng.

Chỉ bán độc kem và nước uống mà có thể kiếm được từng ấy chứng tỏ vào mùa hè, nhu cầu giải khát của người dân tăng đột biến.

Hàng bán chạy hơn tôm tươi, trên cơ bản mỗi ngày cửa tiệm đều phải nhập thêm hàng mới. Bốn cái tủ đông thì ba cái chật cứng cơ man nào là kem, còn một cái dùng để ướp lạnh nước ngọt có ga. Ấy vậy mà vẫn không kịp phục vụ khách hàng cơ đấy. Vì vừa bỏ vào chưa bao lâu đã có người hỏi mua thế nên xảy ra tình trạng khá nhiều người phàn nàn nước không đủ lạnh.

Lâm Thanh Hoà tính toán sắp tới phải sắm thêm một cái tủ đông nữa nhưng chưa mua ngay lúc này, để cân nhắc xem tình hình thế nào đã rồi tính sau.

Cô tiếp tục lật giở sổ sách, ba cửa hàng quần áo nữ vẫn giữ được doanh thu ổn định, chỉ có cửa hàng đồ nam là hơi kém hơn chút.

Xem tới tiệm sủi cảo, Lâm Thanh Hoà không nhịn được bật cười thành tiếng. Trong khoảng thời gian Chu Quy Lai chịu trách nhiệm chính, lợi nhuận của tiệm không những không bị sụt giảm mà còn tăng lên rõ rệt.

Thực không biết cô nuôi dạy các con thế nào mà giờ chúng lại phát triển theo hướng này, phải nói là hoàn toàn bất ngờ.

Những tưởng thằng hai Chu Toàn là đứa nhiều mưu kế thâm sâu, ắt hẳn lớn lên sẽ theo nghiệp kinh thương. Thằng ba chỉ giỏi khua môi múa mép, cô sợ nhất là nó ăn chơi trác táng không chịu nghe lời, thế nên đang tính học xong đại học sẽ tống cổ nó lên đơn vị để anh cả huấn luyện mấy năm.

Nhưng ai ngờ, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của cô. Chu Quy Lai mới 15 tuổi đã có thể quản lý cả một cửa hàng ẩm thực ra dáng ra hình. Còn Chu Toàn thì đọc sách, vẽ tranh, không màng sự đời.

Bình Luận (0)
Comment