Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465: Hoa Ăn Thịt Người

Chương 465: Hoa ăn thịt người Chương 465: Hoa ăn thịt người

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 465: Hoa ăn thịt người

Lâm Thanh Hòa kết toán toàn bộ, ký xác nhận rồi lấy cọc tiền từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận đếm lại một lượt, xong đâu đó mới cất tất cả vào trong không gian riêng.

Sau đó, cô đứng dậy đóng cửa đi ra tiệm sủi cảo. Tất nhiên phải đi khen ngợi, động viên anh ba nhà ta đã nỗ lực không ngừng trong suốt thời gian ba mẹ vắng nhà.

Tới nơi, Lâm Thanh Hoà hỏi con: “Anh ba này, sao trong nhà mình lại có thêm một cái tủ lạnh thế?”

Kỳ thực cô thấy từ hôm qua rồi, bên trong còn chứa rất nhiều kem và nước uống nhưng khi ấy cô chưa nói gì, để tới hôm nay mới hỏi.

Nghe mẹ hỏi, Chu Quy Lai nhướng cằm đắc ý: “Con mua chứ đâu. Con dùng tiền tiết kiệm của mình mua về đấy.”

Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách: “Giỏi lắm, biết cống hiến cho gia đình rồi đây.”

Được khen Chu Quy Lai sướng rơn, nhưng vẫn giả đò nói: “Ôi, có gì đâu, một cái tủ lạnh thôi ấy mà.”

Nói vậy thôi chứ thật ra nó phải tiết kiệm lâu lắm mới đủ tiền mua đấy nhưng nó thấy rất xứng đáng. Đi làm cả ngày nóng nực, buổi tối về nhà là lao ngay tới mở tủ lạnh, một cảm giác mát rượi ập thẳng vào mặt, trời, nó đã gì đâu! Rồi sau đó thủng thỉnh chọn cái kem hoặc lon nước ngọt mang ra ghế sô pha vừa xem TV vừa thư giãn. Chà, thiên đường nhân gian là đây chứ đâu nữa.

Lâm Thanh Hòa không keo kiệt mà tâng bốc thêm một câu cho nó sướng: “Nhìn kiểu này chắc anh hai sắp thành văn nhân rồi. Vậy thì công việc làm ăn trong gia đình phải nhờ cậy hết vào một mình anh ba vậy.”

Chu Quy Lai nhướng mày: “Không sao, con quen rồi.”

Haha, thằng quỷ, mới làm có mấy ngày mà nói như đúng rồi, Lâm Thanh Hoà phì cười: “Đợi ba xong việc quay về tiệm thì cho con nghỉ ngơi đấy. Mấy ngày nữa là chính thức nhập học rồi. Con tranh thủ đưa vợ chồng chị Tam Ni đi thăm thú đó đây một chút.”

Chu Quy Lai vội xua tay: “Thôi nắng nóng lắm, ai đưa thì đưa chứ con chịu. Sinh viên năm nhất phải học quân sự, sau khi khai giảng là con phải đi giăng nắng rồi. Con không muốn đen như anh cả đâu. À, mẹ bảo anh hai ấy.”

Nhắc mới nhớ, từ sáng tới giờ Lâm Thanh Hoà chẳng thấy bóng dáng Chu Toàn đâu, cô liền hỏi: “Anh hai con đi đâu rồi?”

Chu Quy Lai trề mỏ: “Anh ấy tới Thiên Đàn (1) vẽ tranh rồi, buổi chiều thì đi dạy kèm, cả ngày chỉ rảnh mỗi buổi tối thôi.”

Lâm Thanh Hòa nhíu mày tò mò: “Sao tự nhiên anh hai nhà mình lại có hứng thú với hội hoạ nhỉ?”

Chu Quy Lai nhún vai: “Con không biết. Nhưng con xem qua tranh anh ấy vẽ rồi, cũng đẹp phết. Trong phòng chúng con có quá trời tác phẩm của anh hai. Đến nỗi còn tặng cả ông bà nội mấy bức. Bà nội thích như vớ được vàng, một hai bắt ông nội phải đóng khung treo lên tường bằng được.”

Chu Quy Lai bổ sung thêm: “À, anh ấy đang định mua đàn guitar đấy mẹ ạ.”

Quả thực nó cũng không hiểu vì lý do gì mà ông anh hai tự dưng trở nên văn nghệ sĩ như vậy, vẽ vời chưa đủ giờ còn tính lấn sân sang đàn hát nữa chứ.

Lâm Thanh Hoà không cần suy nghĩ mà nói ngay: “Tốt thôi.”

Có sở thích là tốt, cứ phát huy. Về phương diện này, cô tuyệt đối không cấm cản các con.

Nhưng Chu Quy Lai thì lại hơi tiếc tiền, nó chẹp miệng: “Một cái tốt tốt cũng phải cỡ vài trăm đồng.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Thì đã là gì, cái camera của con còn đắt gấp mấy lần.”

Bị điểm danh, Chu Quy Lai ngoác miệng cười hềnh hệch. Cái camera của nó xịn cực kỳ, nước ảnh chụp ra rất đẹp. Mỗi lần xách ra ngoài đường là quá trời người nhìn theo, oai phong vô cùng.

Ngẫm nghĩ thế nào bỗng nhiên Lâm Thanh Hoà buông tiếng thở dài: “Hai đứa các con thì tốt rồi, chỉ tội nghiệp mỗi thằng cả, cái gì cũng không có.”

Chu Quy Lai muốn xỉu ngay tại chỗ: “Mẹ~ ~ không phải không có mà là anh cả không thể chơi. Thôi, mẹ đi làm cái gì ngon ngon rồi gửi lên đơn vị cho anh ấy là được rồi.”

Lại cần con phải nhắc chắc, Lâm Thanh Hoà đã suy nghĩ từ lâu rồi. Nhưng thời tiết nắng nóng thế này, làm cái gì cũng không được. Thời nay chuyển phát còn chậm chạp, tới tay thằng nhỏ có khi ôi thiu hết ấy chứ. Kể cả có là đồ khô thì cũng phải đợi mùa đông mới có thể gửi đi được.

Thôi không nói tới đề tài này nữa, Lâm Thanh Hoà hỏi sang chuyện khác: “Hứa Thắng Cường học hành thế nào?”

“Không thấy anh Cương Tử nói gì, chắc không có vấn đề gì đâu.”, nói tới đây Chu Quy Lai liền bĩu môi kể: “Mẹ không biết Trương gia hàng xóm nhà mình ghê tởm đến độ nào đâu.”

Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Quy Lai hừ lạnh: “Nhân lúc ba mẹ vắng nhà, Trương Mỹ Liên sang tận cửa tìm anh Hổ Tử.”

Lần trước đã bị Hổ Tử cự tuyệt thẳng thắn, thế nhưng Trương Mỹ Liên vẫn chưa hết hy vọng. Để ý thấy không có người lớn ở nhà, cô ta đường hoàng sang gõ cửa kiếm Hổ Tử.

Đương nhiên, trước đó đã rất nhiều lần Trương Mỹ Liên cố tình đón đường Hổ Tử. Rất tiếc, Hổ Tử tránh cô ta như tránh hủi, hễ thấy cô ta đứng ở đâu là cậu lập tức xoay đầu đi đường vòng, xa tới mấy cũng không nề hà, chỉ cần không chạm mặt người phụ nữ phiền phức đó là được.

Chỉ là không ngờ cô ta lại trơ tráo tới độ dám mò tới tận cửa.

Hôm ấy, Hổ Tử nhìn cô ta không khác gì nhìn đống rác. Trên đời này nó chưa gặp loại người nào trơ trẽn tới vậy. Những lời cần nói nó đã nói rồi, nên trốn nó cũng đã trốn rồi, không lẽ cô ta muốn xé rách mặt mới cam tâm sao?

Thế nhưng đừng tưởng vợ chồng Chu Thanh Bách đi vắng mà trong nhà không có người làm chủ.

Chu Quy Lai tuy nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi thuộc vào loại sắc bén, chỉ cần một câu là đủ khiến Trương Mỹ Liên sượng chín mặt, cụp đuôi chạy mất.

Nguyên văn câu nói của Chu Quy Lai là: “Những lời tiểu khu truyền ra, chúng tôi đều biết cả. Không lẽ chị thấy anh Hổ Tử là người hiền lành thật thà nên định bắt anh ấy “hốt hụi chót” ?”

Bất ngờ bị dội một cú bom nguyên tử, Trương Mỹ Liên lúng túng không biết ứng phó ra sao. Ngàn vạn lần cô không ngờ rằng một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch lại không nể mặt người lớn, nói năng huỵch toẹt ra như thế.

Mất hết mặt mũi cộng thêm nhìn rõ thái độ của Hổ Tử, vậy nên mấy ngày hôm sao, Trương Mỹ Liên thu dọn quần áo rời khỏi tiểu khu.

Và cũng kể từ ngày đó, Chu gia như cái gai trong mắt bà Trương. Mỗi lần chạm mặt nhau là bà ta lườm nguýt, hằn học.

Thế nhưng còn lâu mấy đứa Chu Quy Lai mới sợ, thậm chí còn khinh thường là đằng khác. Cả mấy anh em nó đều biết nguyên nhân hồi đó ông nội nuôi chịu hàm oan, phải đi lao động cải tạo bao nhiêu năm ,tất cả đều nhờ công lao đóng góp hết mình của Trương gia.

Nghe xong đầu đuôi sự việc, Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Đúng là cái loại bất chấp tất cả.”

Chu Quy Lai vừa thoăn thoắt gói sủi cảo vừa liến thoắng nói: “À, còn nữa, mẹ phải đề phòng Hứa Thắng Mỹ đấy nha. Con nghe bà Từ nói bà nhìn thấy Trương Mỹ Liên qua lại với Hứa Thắng Mỹ, nhìn bộ dạng thì có vẻ chị em thân tình đấy.”

Bà Từ trong miệng Chu Quy Lai chính là thím Từ, nhân công trong xưởng may mặc của Lâm Thanh Hoà.

Nghe con trai nói vậy, Lâm Thanh Hoà nhíu mày hỏi: “Hứa Thắng Mỹ thì có liên quan gì với Trương Mỹ Liên ?”

Chu Quy Lai hừ lạnh: “Con không biết nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.”

Thời gian đầu mấy anh chị mới lên Bắc Kinh, Chu Quy Lai rất quý mến Hứa Thắng Mỹ. Vì nó không có chị em gái mà người chị họ này lại hiền lành, nhu mì cho nên nó đặc biệt quan tâm chiếu cố, thỉnh thoảng còn mua kem cho ăn nữa.

Nhưng bây giờ tất cả những ấn tượng tốt đã mất hết rồi, nó chỉ cảm thấy chị ấy chính là một đoá hoa nuốt người không nhả xương. Ngoài mặt thì cười cười nói nói nhưng không cẩn thận là bị chị ta xơi tái lúc nào không hay.

Ngoài ra nó còn có cảm giác Hứa Thắng Mỹ đã phản bội, đâm sau lưng nhà nó.

Đâu phải mẹ nó không cho phép tìm đối tượng Bắc Kinh. Đấy, chị Nhị Ni đang hẹn hò với anh Vương Nguyên chính là dân Bắc Kinh gốc còn gì?!

Còn cái bà Hứa Thắng Mỹ thì giấu giếm người lớn, lén lén lút lút tự mình đi tìm cái tên Triệu Quân không ra gì.

Mấy hôm trước, Hứa Thắng Mỹ lại dẫn Triệu Quân tới tiệm sủi cảo. Triệu Quân vừa vào là kéo ghế ngồi bắt chân chữ ngũ, hất hàm sai bảo người này người kia.

Ủa, ở Triệu gia, anh là bố đời thiên hạ chứ ở Chu gia anh không bằng một cọng hành, nha! Chu Quy Lai nóng mặt, cơm không cho ăn, nước không mời uống, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Chợt nhớ ra cái gì đó, Chu Quy Lai thông báo tiếp: “Mẹ, hình như Hứa Thắng Mỹ lại mang thai thì phải.”

Mắt thấy Chu Thanh Bách đang đi về hướng này, Lâm Thanh Hoà chỉ nói nhanh một câu: “Mặc kệ nó”, rồi chuyển qua chủ đề khác: “Tiệm sủi cảo giao lại cho ba, con đi với mẹ tới chợ mua thức ăn. Trưa nay Vương Nguyên với cả vợ chồng Tam Ni sang nhà mình ăn cơm.”

Chu Quy Lai liền quay sang nói với Chu Thanh Bách: “Ba, vậy ba ở lại trông tiệm nha, con cùng mẹ đi chợ đây. Anh Vương Nguyên cực kỳ thích món thịt xào ớt xanh. Một chút phải mua về làm cho anh ấy ăn mới được.”

Cùng là anh rể nhưng Triệu Quân thì Chu Quy Lai ghét cay ghét đắng, còn Vương Nguyên thì cu cậu quý hơn vàng mười.

===

(1): Thiên Đàn hay còn gọi là Temple of Heaven được xem là khu đền thờ tự của các hoàng đế linh thiêng nhất ở Bắc Kinh. Ngôi đền được xem như một kiệt tác về kiến trúc đột phá và thiết kế cảnh quan. Thiên Đàn được xếp vào danh sách những di sản văn hoá thế giới được UNESCO công nhận.

Bình Luận (0)
Comment