Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 466: Gian thương
Con người chính là như vậy, đặc biệt là tụi nhỏ, chúng chẳng cần nhiều đâu, chỉ cần có cái kẹo hay cái bánh lót tay là mừng quýnh rồi.
Chu Quy Lai thiên vị Vương Nguyên hơn Triệu Quân cũng là lẽ tự nhiên. Mười lần Vương Nguyên tới chơi thì phải 6, 7 lần mang theo quà. Nhưng Triệu Quân thì ngược lại, hai tay trống trơn, chỉ nhăm nhăm đợi người ta phục vụ cơm bưng nước rót tận họng, có mà uống gió Tây Bắc ấy chứ ở đó mà chờ mâm cao cỗ đầy.
Thật ra cái này không ai yêu cầu hay bắt buộc, chủ yếu là thái độ của từng người thôi. Tí quà tí bánh không đáng bao nhiêu nhưng thông qua đó biểu đạt rất nhiều ý tứ, ví như sự tôn trọng gia chủ, hiếu kính với bậc trưởng bối và tình cảm quan tâm tới đám hậu bối.
Dù sao thì đạo lý “có qua có lại mới toại lòng nhau” luôn luôn đúng, quan hệ xã giao còn vậy huống hồ người trong gia đình.
Vì Vương Nguyên vui vẻ, hoà đồng, chịu khó đi lại mật thiết thế nên mỗi lần anh tới dù có quà hay không thì Chu gia vẫn đón tiếp nồng hậu như thường. Thậm chí mọi người đã nói rất nhiều lần rằng đừng mua bán gì nữa, phí tiền nhưng Vương Nguyên là người sống lễ nghĩa và tình cảm, anh biết cái gì nên làm cái gì không và làm tới đâu là vừa đủ.
Khi nào bận thì thôi chứ hễ rảnh một cái là anh lại chạy tót sang bên này xin cơm, khi thì tiệm sủi cảo, khi thì nhà ông bà Chu. Riêng về phần hai ông bà già thì Vương Nguyên ghi điểm tuyệt đối. Mặc dù vẫn mang danh phận cháu rể tương lai nhưng kỳ thực đãi ngộ đã nâng lên cấp bậc cháu trai ruột từ lâu rồi.
Tất nhiên cái này không phải tự nhiên mà có, muốn người khác đối xử tốt với mình thì trước tiên mình phải là người biết đối nhân xử thế đi đã.
Tới chợ, hai mẹ con Lâm Thanh Hoà chọn mua một con gà ngon, còn thịt heo thì khỏi vì trong tủ đông ở tiệm có sẵn rất nhiều, lát về chỉ việc cắt một khối ra là được.
Từ hàng thịt sà sang sạp rau, cô ngồi xuống chọn cà rốt, bắp và nhiều loại rau xanh khác nữa.
Ngó thấy phía bên kia có mẻ cá tươi, Lâm Thanh Hoà không chần chừ mua luôn vài con to khoẻ.
Bây giờ doanh nghiệp của cô đã tiến hành chia ca kíp đàng hoàng cho nhân viên thế nên đã ngộ bao ăn bị cắt và không còn tiền tăng ca. Thời gian làm việc rút ngắn dĩ nhiên trợ cấp cũng không còn. Với lại xét theo mặt bằng chung, lương bổng ở chỗ Lâm Thanh Hoà đã vào diện cao rồi.
Đùm đùm đề đề nửa xách nửa tha về tới tiệm sủi cảo, hai mẹ con xắn tay áo tiến hành sơ chế luôn. À, bữa hôm nay còn có đặc sản nấm rừng mà đợt trước Chu Thanh Bách đã hái tại ngọn núi cao nhất Lý gia thôn.
Kỳ thực trong không gian riêng có sẵn rất nhiều của ngon vật lạ nhưng giờ chưa phải lúc lấy ra, đợi từ từ cô sẽ mang ra cho mọi người thưởng thức sau vậy.
Lát sau, hai vợ chồng Chu Tam Ni sang tới.
Ngày hôm qua đi đi về về mấy lượt, trên cơ bản bọn nó đã thuộc đường. Sáng nay, Tam Ni và chồng dậy rất sớm, đặc biệt ra tiệm bánh bao phụ giúp nhà dì út một tay.
Giờ này buôn bán đã đi vào ổn định, không còn việc gì nữa nên Chu Tam Ni định sang tiệm sủi cảo xem có thể trợ giúp gì hay không.
Vừa vào cửa nhìn thấy thím tư đang lúi húi làm gà, Tam Ni chào hỏi đôi câu rồi lập tức ngồi xuống kéo lấy cái rổ bắt đầu nhặt rau.
Lâm Thanh Hoà liền nói với con bé: “Chiều nay thím dẫn cháu đi bệnh viện kiểm tra.”
Chu Tam Ni vui vẻ gật đầu: “Dạ, làm phiền thím tư quá ạ.”
“Phiền hà gì, cũng gần đây thôi, không xa lắm”, nói xong cô quay sang phân phó Chu Quy Lai: “Con lấy xe đi đón chị Tứ Ni về đây đi, chị đang ở tiệm đồ uống đấy.”
“Dạ vâng.” Chu Quy Lai đứng bật dậy, chạy ra ngoài, nhảy lên con xe đạp phóng đi như bay.
Vừa làm Lâm Thanh Hoà vừa nói chuyện phiếm với Tam Ni và Ái Quốc: “Hai đứa thấy Bắc Kinh thế nào?”
Lý Ái Quốc nghiêm túc gật đầu: “Vô cùng tốt thím ạ.”
Chu Tam Ni vẫn còn cảm khái suốt từ hôm qua tới giờ: “Đúng là không đi không biết, cháu không ngờ thế giới bên ngoài lại rộng lớn và đẹp đẽ tới vậy.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Tranh thủ lúc này chưa mở cửa hàng, hai đứa cứ đi chơi, thăm thú phố phường, ngắm nhìn cảnh đẹp đi. Chứ đợi tới lúc vào làm rồi là không có thời gian đi đâu đấy.”
Chu Tam Ni vội từ chối ngay: “Không cần đâu thím, có việc gì thím cứ nói để chúng cháu làm, tranh thủ làm quen với công việc trước.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy cũng được, nhưng không cần vội vã, cứ làm quen từ từ thôi. Hôm nay chú tư cho sửa sang lại căn tiệm bên kia. Tuy rằng diện tích hơi nhỏ một chút nhưng vẫn có thể sắp xếp ổn thoả chỗ ăn chỗ ở cho hai đứa.”
Hai mắt Lý Ái Quốc rực sáng: “Địa điểm ở đâu hả thím.”
Chu Tam Ni cũng vội chen vào: “Vâng vâng, để Ái Quốc qua đó phụ giúp chú tư một tay.”
Vốn Lâm Thanh Hòa định để cho hai đứa nó có thời gian nghỉ ngơi, thư giãn, hoà nhập với môi trường mới nhưng nghĩ lại thì chúng nó nôn nóng cũng là điều hết sức hiển nhiên. Mục đích lên đây là để đi làm, đâu phải đi du lịch, thế nên rảnh rồi ngày nào sẽ nảy sinh tâm lý bất an ngày đó.
Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Lý Ái Quốc: “Vậy ăn trưa xong thím bảo chú Thành Dân dẫn cháu sang bên tiệm mới. Cháu ở đó trông coi thợ thuyền cũng được. Còn Tam Ni thì thôi, cứ ở lại đây rồi chiều thím đưa cháu với Tứ Ni đi chơi.”
Dường như không cần suy nghĩ, Lý Ái Quốc đồng ý ngay: “Vâng ạ.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô-tô từ từ lớn dần rồi dứt hẳn. Vương Nguyên khéo léo đậu chiếc xe hơi màu đỏ, nhãn hiệu Hồng Kỳ (1) vào sát mép đường rồi đĩnh đạc bước xuống.
Đi vào trong tiệm, vừa nhìn thấy Lâm Thanh Hoà, Vương Nguyên đã nở nụ cười tươi rói: “Thím tư, chú thím đi du hí về rồi đấy ạ.”
Lâm Thanh Hoà cười đáp lại: “Vậy nên mới phải bảo Nhị Ni đi mời ông chủ bận rộn sang đây ăn bữa cơm liên hoan.”
Vương Nguyên cười ha hả: “Sao lại nói là mời, nếu thím tư không chê cháu ăn thùng uống vại, tốn cơm tốn gạo thì ngày nào cháu cũng chạy lại đây xin ăn.”
Vừa vào cửa đã tự nhiên nói cười rôm rả, đúng là khí thế của một người thành đạt và có địa vị xã hội.
Hơn nữa lại còn đi ô-tô riêng, quần áo thẳng thớm không một nếp nhăn. Nhưng đây chỉ là trang phục thường ngày thôi, không bằng một góc cái bộ đồ hôm Tết. Bữa đó, Vương Nguyên chải chuốt vô cùng tỉ mỉ, từ đầu tóc cho tới quần áo, phụ kiện đều rất mô-đen. Không chỉ có vậy, Vương Nguyên còn mua tặng người yêu hai bộ váy áo lộng lẫy, sau đó còn trang điểm cho con bé giống y như búp bê Tây Dương, xinh đẹp cực kỳ.
Nhưng khổ nỗi Nhị Ni không quen với phong cách tân thời này. Nó sống chết không chịu mặc.
Chưa dừng lại ở đó, Vương Nguyên còn dụ Nhị Ni uốn tóc phi dê rồi buộc vổng đuôi ngựa, dẫm trên đôi giày cao gót lệnh khệnh, kiêu kì như các cô gái thời Dân Quốc.
Nhị Ni hoảng sợ, hấp tấp đi mách với thím tư. Lúc ấy, Lâm Thanh Hoà chỉ biết lắc đầu cười trừ, Vương Nguyên đúng là yêu chiều người yêu như con gái. Nhưng đây là phúc phần của cháu đấy cô bé ạ, không phải cô gái nào mơ ước mà cũng có được đâu.
Lâm Thanh Hoà quay sang giới thiệu đôi bên với nhau:
“Đây là Vương Nguyên, chàng rể tương lai của Chu gia chúng ta, là đối tượng của Nhị Ni.”
“Còn đây là em họ Tam Ni cùng chồng, Lý Ái Quốc.”
Sau màn giới thiệu, ba người vui vẻ chào hỏi làm quen.
Chu Tam Ni cùng Lý Ái Quốc âm thầm lè lưỡi, chà, anh rể Bắc Kinh này hoành tráng quá nha. Một người khí phái thế này sắp sửa trở thành họ hàng với mình sao, trên đời thật có quá nhiều điều bất ngờ.
Vừa hỏi thăm được dăm ba câu thì Chu Quy Lai đã chở Tứ Ni về đến. Tất nhiên lại có một phen giới thiệu, nhận thân này nọ.
Đợi Chu Nhị Ni và hai anh em Hổ Tử về tới tiệm, cả nhà quây lại ăn cơm. Bữa trưa nay phải nói là náo nhiệt và sôi nổi cực kỳ.
Ăn uống no nê, mọi người lại ngồi uống nước, nói chuyện phiếm.
Lâm Thanh Hoà dặn Chu Tam Ni: “Tiệm hải vị hơi xa đây một chút cho nên hai cháu phải tự lo cơm nước. Nhưng không sao, thím sẽ chuẩn bị cho một cái bếp dầu, khi nào chính thức vào ở thím sẽ đưa qua luôn.”
Thời này người dân chủ yếu sử dụng bếp dầu hoả để nấu nướng.
Chu Tam Ni ngoan ngoãn gật đầu.
Ngồi bên cạnh, Vương Nguyên kinh ngạc thốt lên: “Thím tư, thím lại muốn mở thêm tiệm nữa ạ? Lần này kinh doanh mặt hàng gì thế?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Thím bán hải sản khô, bào ngư, hải sâm, bóng bóng cá này nọ đấy.”
Vương Nguyên gật gù: “Toàn thứ tốt nhưng giá thành khá cao đấy. Muốn mở được cũng phải đổ vào một lượng vốn không nhỏ, nhưng mà nguồn hàng thím lấy từ đâu?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Phương Nam, lần này đi Quảng Châu may mắn tìm được một xưởng sản xuất. Cháu muốn ăn gì? Đợi hàng cập bến thím sẽ gửi cho một ít nếm thử.”
Trong không gian đang có sẵn rất nhiều, còn một rương cua nữa chứ. Vậy mà chưa có cơ hội thích hợp để lấy ra ăn ngay, chà, nhắc tới lại thèm.
Vương Nguyên cười ha hả: “Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy cháu đây không khách khí với thím đâu nha. Gì chứ hải sản là cháu thích lắm. Khi nào cửa hàng khai trương, cháu nhất định đến ủng hộ thường xuyên. Nhưng người một nhà, chắc sẽ có giá ưu đãi thím nhỉ?!”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày trêu: “Đường đường là một ông chủ hô mưa gọi gió mà còn đòi giảm giá? Đáng lẽ cháu phải đập bàn hô to có bao nhiêu hàng mang hết ra đây, hôm nay Vương công tử ta mua hết.”
Chu Quy Lai ôm bụng cười sằng sặc: “Ha ha ha, mẹ, mẹ gian thương quá."
Chú thích:
(1) Xe hơi Hồng Kỳ thuộc tập đoàn FAW Group.
Năm 1958, chiếc ô tô nhãn hiệu Hồng Kỳ đầu tiên ra đời và trở thành xe quốc doanh phục vụ các nhà lãnh đạo quốc gia và các sự kiện lớn của quốc gia.
Đối với người Trung Quốc, Hồng Kỳ không chỉ là một thương hiệu xe hơi nổi tiếng, mà còn là tình cảm sâu sắc và kỷ niệm thiêng liêng. Đối với những người làm việc trong FAW, Hồng Kỳ là một trách nhiệm và sứ mệnh lịch sử mạnh mẽ.
Trong những năm 1960 và 1970, xe Hồng Kỳ là biểu tượng của ngành công nghiệp ô tô Trung Quốc. Sau cải cách và mở cửa, trong khi tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là "ô tô quốc gia", “Hồng Kỳ" bắt đầu quá trình thị trường hóa. Vào ngày 25 tháng 4 năm 2018, thương hiệu Hồng Kỳ lần đầu tiên ra mắt tại Triển lãm ô tô Bắc Kinh, và mẫu xe Hồng Kỳ H5 phân khúc B cao cấp đã được tung ra thị trường. Vào ngày 4 tháng 2 năm 2019, Hồng Kỳ HS5 đã có màn ra mắt chính thức đầu tiên tại chi nhánh Gala Lễ hội mùa xuân năm 2019 của CCTV Jilin Changchun (FAW), và chính thức được niêm yết vào ngày 26 tháng 5 năm 2019 trong cuộc thi Marathon Quốc tế Trường Xuân 2019.
Vào ngày 12 tháng 7 năm 2019, Lễ hội Văn hóa Ô tô Quốc tế Hồng Kỳ HS7 Changchun và Lễ hội Hồng Kỳ Carnival đầu tiên được tổ chức tại Trường Xuân.