Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Chỗ Ở Mới

Chương 467: Chỗ ở mới Chương 467: Chỗ ở mới

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 467: Chỗ ở mới

Trêu qua ghẹo lại nói cười một hồi, mọi người tản ra ai làm việc nấy.

Riêng Lâm Thanh Hoà thì leo lên gác nghỉ ngơi nửa tiếng. Người có tuổi là vậy đấy, buổi trưa mà không chợp mắt được một chút là nửa ngày sau không làm được việc gì nên hồn, cả người cứ mệt mỏi như đi mượn.

Ngủ một giấc hồi sức là lát nữa lại khoẻ khoắn như thường ngay.

Trong lúc này, Tam Ni theo Nhị Ni ra cửa hàng quần áo nữ, không phải để chơi mà để học cách bán hàng, tiếp khách, giao thiệp này nọ.

Một lúc sau, Lâm Thanh Hoà ngủ dậy, cô ra tiệm quần áo đón Tam Ni rồi đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Sự tình của Tam Ni, cô không nói với ông bà Chu. Chuyện này khá tế nhị lại riêng tư, trước mắt cứ tập trung lo chạy chữa cho con bé là được, không cần quá nhiều người biết. Bởi bây giờ nói ra chỉ tổ rối thêm chứ cũng chẳng giúp ích được gì.

Tại bệnh viện, Tam Ni được xét nghiệm tổng quát toàn thân. Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Thanh Hoà cầm một xấp kết quả trên tay cùng Tam Ni vào gặp bác sĩ.

Bác sĩ đọc qua rồi thông báo bệnh tình không quá nghiêm trọng, chỉ là vấn đề phụ nữ thường gặp phải mà thôi, cộng thêm cơ thể bị suy nhược, giờ uống thuốc rồi nghỉ ngơi điều dưỡng là được.

Nói rồi bác cầm bút kê đơn thuốc, cuối cùng không quên dặn dò một câu: “Ít nhất trong vòng 1 tuần kế tiếp, tuyệt đối kiêng sinh hoạt vợ chồng.”

Chu Tam Ni ngượng chín người, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng Lâm Thanh Hoà thì thấy rất bình thường, cô bình tĩnh căn dặn: “Thuốc phải uống đúng giờ mới phát huy được tác dụng tối đa. Sau khi uống hết thì cháu theo lịch hẹn quay lại đây kiểm tra. Nếu hôm đấy thím rảnh sẽ đưa cháu đi còn nếu thím phải đi dạy thì bảo Nhị Ni đi cùng. Có bệnh thì chữa thôi, không việc gì phải ngại ngùng, biết không?”

Chu Tam Ni mặt mũi vẫn đỏ như gấc, nó lúng búng gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi thím.”

Nhưng không thể phủ nhận từ phòng khám đi ra, cả người Chu Tam Ni nhẹ nhàng hơn hẳn. Lúc nãy nó đã nghe rất kỹ rồi, bác sĩ nói vấn đề không quá nghiêm trọng. Chỉ cần có hy vọng sinh con, nó sẽ nỗ lực kiên trì đến cùng.

Ra khỏi bệnh viện, hai thím cháu về thẳng tiệm trang phục nữ.

Lúc này, Tứ Ni đang ở đây chọn quần áo, thấy Lâm Thanh Hoà đẩy cửa bước vào, con bé ngượng nghịu nói: “Thím à, như này liệu có tốn kém quá không ạ?”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Không tốn, thím cho mỗi đứa 2 bộ, nếu muốn nhiều hơn thì tự mua lấy nhưng nhân viên sẽ được mua với giá ưu đãi.”

Chu Nhị Ni cầm hai bộ quần áo tiến đến đặt vào tay Tam Ni: “Nào, đây là chị chọn cho em, vài trong thử xem có hợp không.”

Chu Tam Ni bối rối vô cùng: “Thím à, hay là phần của cháu thì thôi…”

Lúc nãy tiền khám bệnh rồi tiền thuốc men đều là thím ra hết. Giờ lại nhận quần áo nữa thì nó ngại lắm.

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Thôi cái gì mà thôi, thím đã nói rồi thím cho hai vợ chồng cháu với cả Tứ Ni mỗi đứa hai bộ đồ. Tuy rằng những bộ các cháu đang mặc hiện giờ không xấu nhưng cũng phải có bộ cánh tươm tất để đứng bán hàng chứ. Dù sao thì làm nhân viên bán hàng, hình tượng cũng rất quan trọng.”

Tất nhiên cô không yêu cầu trang điểm lung linh kiều diễm nhưng mặt mũi phải sạch sẽ, đầu tóc phải gọn gàng, quần áo phải chỉnh tề, nói tóm lại là ngoại hình phải tạo được thiện cảm cho người đối diện.

Nghe thím phân tích có lý, Chu Tam Ni mặc dù vẫn còn hơi ngại nhưng cũng ngoan ngoãn ôm đồ vào phòng thử.

Một lát sau, nó chậm rãi bước ra, đứng trước gương suýt chút Tam Ni không nhận ra chính mình. Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, khoác lên mình bộ cánh mới trông Tam Ni xinh đẹp hơn mấy phần.

Và điều này cũng chứng minh con mắt phối đồ của Chu Nhị Ni rất tốt, cả hai bộ nó chọn đều cực kỳ hợp với dáng người Tam Ni.

Lâm Thanh Hòa gật đầu hài lòng: “Đẹp đấy, lấy hai bộ này đi.”

Chu Tứ Ni cũng chọn được hai bộ rất vừa vặn và ưng ý. Chu Nhị Ni còn mua thêm cho em gái 1 bộ, tất nhiên là được tính với giá dành riêng cho nhân viên.

Chu Tam Ni không cần thêm, như này với nó là đủ lắm rồi. Có hai bộ thay đổi là được rồi, thình thoảng mặc quần áo cũ cũng không sao. Mới chuyển lên chỗ mới, hai vợ chồng nó đề cao khẩu hiệu tiết kiệm là quốc sách, cái gì không cần thiết nhất định không xuất tiền.

Lâm Thanh Hoà đứng một bên yên lặng quan sát. So với những ngày đầu tiên luống cuống và sợ sệt giờ đây Nhị Ni đã tiến bộ rất nhiều, nó xử lý mọi chuyện bình tĩnh, đâu ra đấy, thừa sức một mình quản lý cả một cửa hàng. Chuyện, con bé do một tay cô huấn luyện mà lại, không giỏi mới là lạ.

Đợi mấy đứa cháu gái chọn xong đồ, Lâm Thanh Hoà mới lên tiếng phân phó: “Từ giờ Tam Ni cứ tới đây nha, chị Nhị Ni sẽ hướng dẫn và chỉ dạy cho cháu. Còn Ái Quốc hôm nay đi sang tiệm bên kia nhìn một chút vậy là được rồi. Bắt đầu ngày mai bảo nó tới tiệm quần áo nam học cách bán hàng với cả tiếp khách.”

Chu Tam Ni chăm chú lắng nghe rồi gật đầu: “Vâng, tối về cháu sẽ bảo lại với anh ấy ạ.”

Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Nhị Ni, cháu đi sang đây chọn giúp hai bộ cho Ái Quốc đi.”

Chu Nhị Ni liền nói: “Ở bên này vẫn còn chút việc đang dang dở, hay thím sang đó kêu Hổ Tử chọn đi, nó chọn quần áo nam còn tốt hơn cháu ấy chứ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng tình rồi giao lại cửa hàng cho mấy đứa nhỏ, cô đi về tiệm sủi cảo tìm ông xã.

Chu Thanh Bách đang băm thịt, thấy vợ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, anh liền quan tâm hỏi: “Mệt lắm à?”

Lâm Thanh Hoà giơ tay lau mặt: “Không sao, em không mệt lắm.”

Bao lâu rồi hôm nay mới có ngày thấy Chu Toàn thảnh thơi, Chu Thanh Bách lập tức sắp xếp công việc: “Con đưa các anh các chị đi chơi đi.”

Chu Toàn nghệt mặt rồi kháng nghị: “Con đâu biết nhiều chỗ đâu, ba bảo thằng ba đi.”

Chu Quy Lai đang rung đùi xem trò hay thì bỗng bị điểm danh, nó gào toáng lên: “Anh hai, anh có lương tâm không vậy? Cả hè này em bận tối mắt tối mũi, giờ ba mẹ đã về thương xót em bé bỏng nên cho em nghỉ ngơi, thế mà anh lại tiếp tục đày đoạ em thế hả?”

Chu Toàn nín cười, nhướng mày nói: “1m8 mà kêu bé bỏng?”

Chu Quy Lai leo lẻo cãi: “Em cao thôi chứ tuổi tác vẫn còn bé mà. Năm nay em mới lên 15 thôi đấy, anh hai!”

Nhìn hai thằng lớn tồng ngồng mà còn đấu võ mồm, Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười. Quả thật cả ba thằng nhà cô đều thuộc diện cao to lực lưỡng. Đúng là không uổng công cô chăm sóc từ ngày chúng còn tấm bé. Cũng may lúc đó điều kiện kinh tế gia đình không tới nỗi nào nhưng kể cả có phải nhịn ăn nhịn mặc thì cô vẫn quyết tâm cho chúng ăn uống đầy đủ, tất cả vì 1 tươi lai tương sáng của bọn nhỏ.

Xem đi, nhờ sự kiên trì của cô mà giờ đây cả ba thằng đều cao trên 1m8, trước mắt Chu Khải đang cao nhất nhà. Chu Toàn năm nay 17 tuổi, cao 1m85 nhưng khả năng còn có thể dài thêm vài phân nữa.

Đứa phát triển mạnh mẽ nhất phải kể đến Chu Quy Lai, nó lớn nhanh như thổi, tương lai có khi vượt anh cả cũng chưa biết chừng.

Cuối cùng, phản kháng vô dụng, Chu Toàn chỉ còn cách chấp hành mệnh lệnh, đưa chị Tứ Ni và vợ chồng chị Tam Ni đi thăm thú các nơi.

Thật ra thì thời gian này nó không bận lắm. Chương trình dạy thêm đã kết thúc, vì chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng, phụ huynh của hai đứa trẻ muốn chúng nó có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị tâm thái tốt nhất đón chào năm học mới.

Bốn anh chị em đi dạo hai ngày. Vợ chồng Tam Ni và Tứ Ni học thuộc rất nhiều con đường, ngắm rất nhiều danh lam thắng cảnh, theo đó kiến thức cũng tăng lên không ít. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, cứ ru rú ở nhà thì không bao giờ lớn lên được.

Kỳ du lịch ngắn hạn vòng quanh Bắc Kinh đến đây xin phép được kết thúc, ba đứa bắt đầu đi thực tập tại các cửa tiệm, từ tiệm quần áo cho tới tiệm đồ uống rồi tiệm sủi cảo.

Việc hướng dẫn người mới được giao lại cho Mã Thành Dân vì Lâm Thanh Hoà phải quay lại với công việc giảng dạy. Chu Toàn và Chu Quy Lai cũng bắt đầu cắp sách tới trường, chính thức khép lại một kỳ nghỉ hè sôi nổi, đầy nhiệt huyết.

À, Chu Quy Lai vì là sinh viên năm nhất nên phải tham dự khoá huấn luyện quân sự. Nó cứ càu nhàu nắng lắm nắng vừa, sợ đen da xấu trai nên Lâm Thanh Hoà phải ra thương trường mua cho nó một lọ kem chống nắng, bên trên vỏ còn in hình một cô gái mặc bikini nằm giữa bãi biển nữa chứ. Nhưng hết cách rồi mẫu mã kem chống nắng thời này là như vậy, muốn đẹp thì phải chịu thôi.

Sau khi khai giảng, ba mẹ con Lâm Thanh Hòa bận túi bụi, gần như chân không chạm đất.

Còn Chu Tam Ni, Chu Tứ Ni và cả Lý Ái Quốc đều đang ra sức học tập, cố gắng trong thời gian ngắn nhất hoà nhập được nhịp sống hối hả của đất Bắc Kinh.

Một tuần sau, cửa hàng hải vị được sửa sang xong. Nói sửa sang thì không đúng lắm, phải gọi là một cuộc đại trùng tu, đại cải tạo thì đúng hơn.

Bên trong tiệm, một căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh được dựng lên, có bếp có nhà vệ sinh, ống nước với đường dây điện cũng được lắp ráp đầy đủ.

Lúc Chu Tam Ni và Lý Ái Quốc tới đây xem, hai vợ chồng kích động suýt rớt nước mắt. Trời ơi, không thể tin vào mắt mình nữa, từ giờ trở đi nơi đây sẽ là tổ ấm mới của chúng mình sao? Tốt quá, tốt quá rồi!

Bình Luận (0)
Comment