Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 468: Xe vận tải
Tiệm hải vị đã sẵn sàng đi vào hoạt động nhưng rất tiếc hàng hoá vẫn còn chưa đưa tới.
Nhắm chừng đã tới lúc lấy xe vận tải ra dùng, Lâm Thanh Hoà liền bảo Chu Thanh Bách sắp xếp thời gian, dành riêng ra một ngày để xử lý chuyện này.
Thế là 5 ngày sau, Chu Thanh Bách chở đầy 1 xe tải hải sản khô, đường hoàng đỗ ngay trước tiệm hải vị.
Lâm Thanh Hoà nhanh nhẹn chỉ đạo bày biện hàng hoá. Đợt này cô không nhập nhiều loại, chỉ có bong bóng cá, hải sâm, bào ngư, khô mực và cá mặn phơi khô, nhưng số lượng từng loại rất nhiều, gần như lấp đầy toàn bộ diện tích cửa hàng.
Trước đó, Lâm Thanh Hoà đã làm xong giá cả, món nào bán giá bao nhiêu đều được cô ghi ra sẵn, giờ chỉ việc đặt bảng giá vào vị trí tương ứng là được. Và lợi nhuận tuỳ vào từng món nhưng tất nhiên đều từ 50% trở lên.
Lần này cô cố tình không chọn nhiều loại mà chỉ chọn những loại quen thuộc nhằm mục tiêu dễ dàng tiếp cận khách hàng, xây dựng tên tuổi cửa tiệm một cách nhanh nhất.
Tuy nhiên vì loại hàng này hơi đặc thù, giá cả cao mà cả hai vợ chồng Tam Ni đều là người mới nên Lâm Thanh Hoà quyết định điều Hổ Tử sang đây trợ giúp nửa tháng.
Sắp xếp xong bên này, hai vợ chồng đánh xe quay về tiệm sủi cảo.
Xe vừa dừng bánh, hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai lao ra như tên bắn, 2 cặp mắt hấp ha hấp háy, ngay cả Chu Toàn ngày thường bình tĩnh là thế, vậy mà ngay lúc này đây cũng không nén được sự kích động.
Giọng nói nó gấp gáp pha chút phấn khích: “Ba mẹ, đây là xe vận tải của nhà mình hả?”
Thằng nào thằng nấy đều mê chết cái xe hơi của Vương Nguyên nhưng chúng nó đều biết giá thành không phải dạng vừa đâu, mấy vạn tệ lận, tức là mấy cái vạn nguyên hộ gom lại mới mua nổi đấy. Thế nên thích thì thích vậy thôi chứ chẳng đứa nào dám ước mơ.
Nhưng thật không ngờ, hôm nay ba mẹ tụi nó lại mua hẳn 1 chiếc xe vận tải về, thích quá đi mất!
Lâm Thanh Hoà khoác lác không cần chuẩn bị trước bản thảo: “Mua ở phương Nam bên kia đấy, xong nhờ tài xế lái về giúp, còn cả một xe hàng nữa. Mà đợi lâu ơi là lâu, mẹ phải gọi điện thúc giục cả chục lần, thế mà dây dưa cà kê tận bây giờ mới đến nơi.”
Bọn nhỏ ậm ừ cho quá vì chúng nó nào có để ý, tất cả lực chú ý đều dồn hết lên cái xe rồi.
Chu Quy Lai trực tiếp bò lên vị trí lái, cười thích thú: “Mẹ, cái xe này bao tiền thế?”
Lâm Thanh Hoà xua tay chép miệng: “Đắt muốn chết, trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm là đổ vào nó hết.”
“Xứng đáng mà mẹ.” Chu Quy Lai mê mẩn sờ chỗ nọ một chút đụng chỗ kia một chút: “Ba, ba dạy con đi, sau này nếu cần đi nhập hàng thì để con lái xe đi cho.”
Chu Thanh Bách trực tiếp từ chối: “Không được, con còn quá nhỏ.”
Riêng cái này Lâm Thanh Hoà rất đồng tình: “Ba con nói đúng đấy, con mới bao lớn mà đòi học? Ít nhất cũng phải đợi tới năm 18 tuổi.”
Chu Toàn liền xung phong: “Mẹ, con có thể học.”
“Đúng đúng, con chưa đủ tuổi nhưng anh hai được rồi, năm nay 17 rồi, còn vài tháng nữa là qua 18, với lại cao to chắc nịch thế kia cơ mà, mẹ cho anh học đi.” Nghe ngữ khí kiên quyết của cha là nó biết mình bị bít cửa rồi thế nên phải tranh thủ xin cơ hội cho anh hai mới được.
Nếu anh hai biết lái thì tốt rồi, sau này tha hồ đi chơi, lái ra tận khu vực suối nước nóng cũng được luôn. Chứ cái xe hơi kia là của anh Vương Nguyên, tụi nó không thể thường xuyên mè nheo đòi anh chở đi được. Giờ nhà mình có xe riêng, mình làm chủ thời gian, muốn đi lúc nào thì đi, quá tiện.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ được, anh hai có thể học.”
Vợ đã nói có làm sao Chu Thanh Bách dám nói không, anh chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Tự tìm chỗ học đi, bao giờ thi được bằng lái mới được chạm vào xe.”
Chu Toàn lập tức đồng ý ngay.
Chu Thanh Bách đi vào trong cửa hàng, Lâm Thanh Hoà quay sang nháy mắt với hai thằng con: “Lên xe, để mẹ đây chở các con đi dạo một vòng.”
Chu Toàn dường như không tin vào tai mình: “Mẹ biết lái xe?”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Thế nào? Cừ lắm đúng không. Lần trước đi phương Nam mẹ các con đã thi được bằng lái rồi. Cho nên các chàng trai à, đừng coi thường bà mẹ già này nha.”
Nhìn mẹ thuần thục tra chìa vào ổ khoá, khởi động động cơ, hai anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai đều sợ đến ngây người.
2 giây sau, Chu Quy Lai định thần lại, nó lập tức triển khai tuyệt kỹ vuốt mông ngựa: “Mẹ của con ơi, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên trần đời, con chưa thấy có việc gì mà mẹ không làm được!”
Lâm Thanh Hoà cười ha hả rồi hỏi: “Muốn đi đâu?”
Chu Toàn đáp: “Tuỳ mẹ, đi đâu cũng được.”
Chu Quy Lai cười hì hì: “Mẹ mẹ, hôm nào rảnh chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi. Lần trước đi về con vẫn nhớ mãi, mà tới giờ vẫn chẳng có cơ hội đi lại, buồn ơi là buồn.”
Lâm Thanh Hoà sảng khoái đồng ý: “Được, hôm nào rảnh thì đi.”
Đến lúc đó sẽ rủ chị Ông và Chu Hiểu Mai luôn. Còn bà Chu thì thôi, chứ đi rồi bà lại than đắt than rẻ suốt dọc đường, sốt ruột lắm. Biết là người già hay tiếc tiền nhưng như vậy mất cả vui, thà cứ để bà ở nhà thì hơn.
Chu Quy Lai vội vàng đưa ra đề nghị: “Chủ Nhật tuần sau thì thế nào mẹ?”
“Ừ để xem tới hôm đó thế nào, nếu không có việc gì bận thì đi.”
Kỹ thuật lái xe của Lâm Thanh Hoà rất tốt, không xóc không giật, xe chạy rất đầm.
Chiếc xe tải bon bon thẳng tiến tới xưởng quần áo Vạn Nguyên.
Đúng lúc Vương Nguyên đi ra cổng, nhìn thấy Lâm Thanh Hòa thành thạo điều khiển chiếc xe tải dừng ngay trước mặt mình. Mặc dù đã nghe nói thím tư biết lái xe nhưng hôm nay được chứng kiến tận mắt, Vương Nguyên không nhịn được phải nói thêm một lần nữa “bội phục!”
Đợi ba mẹ con xuống xe, Vương Nguyên liền tiến lên chào đón, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng cảm thán: “Thím tư, thím quá lợi hại đi!”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Lái cái xe thôi mà, làm gì phải kinh ngạc đến mức ấy.”
Vương Nguyên bật cười: “Nói là nói vậy nhưng phụ nữ biết lái xe không nhiều lắm.” Và anh vẫn chưa gặp ai bao giờ, thím tư là người đầu tiên.
Lâm Thanh Hoà với tay vào thùng xe xách ra một túi bong bóng cá, bào ngư và hải sâm đưa cho Vương Nguyên: “Cái này chuẩn bị riêng cho cháu, vốn định kêu Nhị Ni đem qua nhưng hôm nay nó đang bận cho nên thím tiện thể cầm sang đây luôn. À, tối nay nhà ăn cua biển, cháu tới ăn chung cho vui nha.”
“Vâng.” Vương Nguyên không khách khí đáp ứng ngay.
Ba mẹ con lại lên xe tiến thẳng tới nhà ông bà Chu, mang cho ông bà ít hải sản khô và mấy con cua biển.
Thế nhưng con cua biển có to cỡ nào hay hải sản khô có quý cỡ nào thì cũng thua xa sức hấp dẫn của chiếc xe tải.
Ông bà Chu nhìn không chớp mắt, mãi một lúc sau ông Chu mới lên tiếng, trong giọng nói còn phảng phất chút run rẩy: “Này…này…đây là xe nhà các con mua?”
“Cái này bao tiền?” Mặc dù rất phấn khích nhưng bà Chu luôn quan tâm tới vấn đề tiền đâu đầu tiên.
Chu Quy Lai đáp lời: “Mẹ cháu bảo toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà cháu đấy bà ạ.”
Ông Chu hít 1 hơi thật sâu rồi khẳng định: “Tiêu hết tiền cũng không quan trọng, có cửa hàng cửa hiệu lo gì không kiếm ra tiền. Mua xe đúng lắm sau này nhập hàng nhập hoá gì là phải cần tới nó.”
Chà, thấy chưa, thấy con trai ông giỏi chưa, nó mua được xe ô-tô rồi đấy, nó cũng có xe ô-tô riêng rồi đấy, không thua kém gì ai đâu nha!
Bà Chu nhìn ngó xung quanh rồi ngơ ngác hỏi: “Ơ, Thanh Bách không tới à? Thế vừa rồi ai lái xe?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Con lái.”
Lời này vừa phóng ra cô liền cảm nhận được ánh mắt mẹ chồng nhìn mình có gì đó hơi khang khác.
Tất nhiên là khác rồi, cả đời này bà chưa thấy ai giỏi giang như vợ thằng tư. Nó vừa giỏi việc nước, đảm việc nhà, giờ lại còn biết lái cả xe ô-tô nữa chứ. Nhìn đi, con dâu bà là số 1, không một ai có thể sánh được với nó.
Lâm Thanh Hoà quả thực không thể nào thích ứng được với ánh mắt này của mẹ chồng, cô nuốt nước miếng đánh ực rồi vội nói: “Cha mẹ, mấy con cua biển này cha mẹ hấp ăn luôn tối nay đi nha, đừng để qua ngày mai. Thôi, chúng con phải về trước đây. Ở tiệm vẫn còn nhiều việc lắm.”
Bà Chu vội vàng cản: “Từ từ đã, vợ thằng tư, mẹ bảo, mang con gà về tẩm bổ này, với lại trứng gà nữa. Đợt này gà đẻ nhiều lắm, con lấy một ít về chần lên ăn cho bổ.”