Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469: Đơn Hàng Lớn

Chương 469: Đơn hàng lớn Chương 469: Đơn hàng lớn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 469: Đơn hàng lớn

Lâm Thanh Hoà xách theo một con gà và một giỏ trứng gà để ra sau thùng xe rồi mở cửa, ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi.

Suốt quá trình, bà Chu vẫn tươi cười dõi theo không chớp mắt.

Bà Hồ ngấp nghé ở cửa từ nãy, giờ mới dám lân la ra hỏi thăm: “Bà thông gia này, mới vừa rồi là con dâu bà tự mình lái xe tới đấy à? Cái xe đó là mượn hay là của nhà con trai bà“

Lâu lắm rồi bà Chu không thèm chơi với bà Hồ và Chu lão thái, huống hồ bây giờ bà đã có rất nhiều bạn mới trong hội thái cực quyền cho nên càng không thiết tha những người hàng xóm này.

Nhưng được dịp khoe tội gì không khoe, bà Chu còn cố tình nói lớn: “Đúng thế đó là ô-tô của vợ chồng thằng tư, vừa rồi vợ nó đích thân lái xe tới đây biếu chúng tôi nào là cua biển, bào ngư, hải sâm gì đó. Nhưng số lượng không nhiều nên không tặng bà được, thông cảm nha.”

Ừ đấy, bà cố tình chọc tức cho bà Hồ thèm chơi đấy, thì sao nào, hứ!

Đáng lẽ bà Hồ không thèm đâu nhưng tự nhiên nghe thấy một loạt toàn của ngon vật lạ, bà Hồ không nhịn được nuốt nước miếng mấy cái. Sau đó càng nghĩ càng khiếp sợ, cái người mợ út Chu gia này lợi hại thật đấy, cái xe vận tải to thế kia mà cũng điểu khiển được cơ à?

Nhưng biết lái xe cũng bình thường thôi, nếu bà trẻ lại độ mấy chục tuổi thì bà cũng học được nhưng mấu chốt phải đủ kinh tế mua được xe đã. Cái xe này chắc cũng phải tới tiền vạn ấy chứ, nhỉ?! Chẳng lẽ nhà cậu mợ út Thắng Mỹ có nhiều tiền đến vậy sao?!

Người quan tâm tới vấn đề này không chỉ có mình bà Hồ mà còn thêm một người nữa, đó chính là Chu lão thái.

Lúc nãy đứng trong sân nhà, bà cũng đã nhìn và nghe thấy hết thảy, giờ càng nghĩ càng đau thấu tâm can. Chắc chắn nhà họ Chu bên kia kiếm được rất nhiều tiền, chứ chẳng có ai làm ăn thua lỗ lại mở thêm cửa hàng cửa hiệu cả. Đặc biệt còn mua được cả ô-tô vận tải nữa chứ. Xem ra công việc làm ăn ngày càng phát triển thịnh vượng.

Nếu khi đó thành công gả Trân Trân vào Chu gia thì tốt quá, con bé sẽ được ăn sung mặc sướng tới già, cả đời chẳng cần lo nghĩ, sầu khổ.

Nhưng giờ thì khổ rồi, nó đã tới tuổi lấy chồng mà mấy bà mối toàn giới thiệu cái loại dưa vẹo táo nứt, bà chọn tới chọn lui mà không chọn được một thằng nào ra hồn.

Nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có Chu Khải là tốt nhất. Cao to lực lưỡng, ra đường không ai dám bắt nạt. Lại có tiền đồ rộng mở, khí chất ngời ngời, phong thái điềm tĩnh vừa nhìn là biết người giỏi giang bản lĩnh rồi.

Tiếc rằng Chu gia bên đó lại không ưng Trân Trân nhà bà. Rõ ràng điều kiện của con bé tốt như vậy mà, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy hai đứa nó là một cặp trời sinh, là mối lương duyên tiền định, vậy mà nhà đó lỡ chia uyên rẽ thuý, thật là….

Thôi đành vậy chứ biết sao, nhà họ không có phúc cưới được cháu gái bà về làm dâu, bà đâu thể làm gì khác được!

Bên này, tập thể nhân viên cũng đang nhốn nháo hứng thú với chiếc xe mới.

Chu Thanh Bách ngẫm thấy mình và vợ bận rất nhiều việc, cần phải có thêm một vài người nữa biết điều khiển xe vận tải, phòng hờ những lúc cấp bách thế nên anh trực tiếp chọn ra hai người đi học lái xe. Ứng cử viên đầu tiên là Hổ Tử.

Hổ Tử và Nhị Ni đã tốt nghiệp lớp sơ cấp nên bây giờ không cần phải tới trường hằng đêm, chỉ cần tự ôn luyện tại nhà, lâu lâu ra đó tham gia vài khoá nâng cao là được.

Hiện tại chỉ có Tứ Ni và Cương Tử đi học lớp bổ túc ban đêm thôi.

Và ứng viên tiếp theo là Mã Thành Dân.

Lâm Thanh Hoà nói: “Đợi Hổ Tử học xong thì tới lượt chú.”

Mã Thành Dân lắc đầu: “Thôi, em chạy xe đạp là được rồi.”

Lâm Thanh Hòa nói: “Cái này phục vụ công việc, chi phí do chị trả. Chú cứ đi học lấy cái bằng đi, dù sau này có dùng được hay không thì cũng chả mất gì.”

Mã Thành Dân gạt bỏ hết do dự, nghiêm túc gật đầu. Thú thực mà nói anh kích động cực kỳ, nêu biết thêm một kỹ năng thì tốt quá rồi.

Ngoài ra còn có thêm Chu Toàn. Còn lại những đứa khác tỷ như Cương Tử và Chu Quy Lai đều chưa đủ tuổi, đợi tới năm 18 tuổi rồi tính sau.

Thực ra Lâm Thanh Hoà muốn kêu Chu Nhị Ni đi học chung luôn. Cô yêu thương và bồi dưỡng nó như con gái ruột, mấy cái có lợi thế này làm sao thiếu phần nó được.

Thế nhưng Vương Nguyên nhất quyết phản đối. Không phải anh ngăn cản con đường tiến bộ của người yêu mà cái chính là lo lắng vấn đề an toàn giao thông.

Về điểm này Lâm Thanh Hoà hoàn toàn có thể cảm thông. Công nhận xe thời này rất khác xe đời sau ví dụ như máy móc thô sơ cồng kềnh, các chi tiết thì phức tạp, điều khiển lại rắc rối và quan trọng nhất là yếu tố bảo hộ chưa được hoàn thiện.

Vì Lâm Thanh Hoà đã biết lái xe từ đời trước cho nên cô cảm thấy dễ dàng, còn Chu Nhị Ni đi học từ đầu chắc chắn sẽ gặp nhiều vất vả và khó khăn.

Với lại Vương Nguyên nói đúng, trong nhà chỉ cần mình cậu ấy biết lái xe là được. Nhị Ni có nhu cầu đi đâu Vương Nguyên sẽ đưa rước tận nơi, cần gì phải đích thân đi học cho khổ ra.

Cho nên Lâm Thanh Hoà tạm thời đồng tình, đợi sau này Nhị Ni thích thì đi học sau cũng được, còn thiếu gì cơ hội.

Quay trở lại tiệm hải vị, vợ chồng Chu Tam Ni tương đối có duyên bán hàng. Mới mở cửa kinh doanh chưa bao lâu mà hàng trong kho đã sắp cạn kiệt. Vậy nên hôm nay nhân lúc trống tiết, Lâm Thanh Hoà nhấc điện thoại văn phòng trường gọi cho ông chủ xưởng hải sản khô.

Lần này cô đặt một đơn hàng cực lớn có giá trị lên tới 4000 đồng.

Nhớ lần gặp đầu tiên, ông chủ xưởng còn kì kèo mặc cả phải đặt nhiều chứ đặt ít sẽ không cung cấp hàng. Cho nên khi nghe Lâm Thanh Hoà đặt gấp đôi cái giá mà mình yêu cầu, khỏi phải nói ông ấy vui sướng cỡ nào.

Hai bên thống nhất rõ ràng thời gian và địa điểm rồi mới cúp máy.

Đã vài lần Lâm Thanh Hoà cân nhắc tới việc lắp điện thoại bàn cho nhà mình thế nhưng chí phí đắt quá, tận mấy ngàn đồng lận, quá lãng phí. Từng đấy tiền làm được bao nhiêu việc, huống hồ một tháng cô chỉ gọi có 3, 4 cuộc thôi, không nhiều lắm, cứ mượn tạm máy ở văn phòng trường cũng được.

Đúng 5 ngày sau, lô hải vị tiếp theo cập bến Bắc Kinh. Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đích thân đi nhận hàng.

Sau khi trao đổi đúng ám hiệu, hai bên tiến hành giao dịch, một bên giao tiền, một bên giao hàng.

Công việc diễn ra rất suôn sẻ và nhanh nhẹn, một thanh niên cười nói: “Không hổ danh là thủ đô của đất nước, chỗ anh chị phát đạt thật đấy.”

Hai cậu trai này là cháu ruột của ông chủ. Vì đơn hàng quá lớn, ông chủ không yên tâm giao cho nhân viên nên đặc biệt cử người thân đi áp tải hàng.

Lâm Thanh Hoà lịch sự mời: “Hai cậu có muốn đi tham quan một vòng không? Tôi rất sẵn lòng làm hướng dẫn viên.”

Một trong hai cậu thanh niên cười: “Lần này chúng tôi hơi vội, lần sau có cơ hội nhất định sẽ quấy rầy hai vị.”

Sau khi tiễn bọn họ lên tàu về lại phương Nam, vợ chồng Lâm Thanh Hoà đánh hàng tới tiệm hải vị.

Nhìn thấy cả một xe hàng cao như núi, Chu Tam Ni mừng quýnh: “Tốt quá, tốt quá, hàng trong kho sắp hết mất rồi.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Làm ăn kị nhất đứt hàng.”

Chu Thanh Bách và Lý Ái Quốc làm nhiệm vụ khuân hàng còn Lâm Thanh Hoà kéo Chu Tam Ni vào buồng trong hỏi chuyện. Gần đây cô vội quá nên không có thời gian hỏi thăm con bé.

Chu Tam Ni ngượng ngùng nói: “Cháu thấy khá hơn nhiều rồi thím ạ.”

Cảm nhận được bệnh tình chuyển biến tốt, Tam Ni là người vui mừng hơn ai hết. Bệnh viện trên Bắc Kinh xịn thật đấy, nó mới đi tái khám tổng cộng 3 lần mà kết quả đã tốt lên trông thấy.

Đương nhiên nó cũng được học thêm về vệ sinh cá nhân và sinh hoạt vợ chồng, hmm…cái này rất hữu ích nhưng mỗi lần nhắc tới là mặt mũi nó lại đỏ bừng hết cả lên vì ngượng.

Bình Luận (0)
Comment