Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 470: Nắn gân
Một tuần sau khi cửa hàng hải vị khai trương, Hổ Tử bắt đầu sang đây hỗ trợ quản lý. Tuy nhiên chỉ cần 5 ngày là vợ chồng Chu Tam Ni đã có thể tự đảm đương tất cả mọi việc thành ra Hổ Tử được rút quân về lại tiệm trang phục nam sớm hơn dự kiến.
Vậy là đã qua nửa tháng từ ngày dọn vào mái ấm mới, cả Tam Ni lẫn Ái Quốc đều vô cùng hài lòng. Tiệm hải vị tuy hơi chật một chút nhưng đầy đủ tiện nghi, lại gần chợ lớn, muốn ăn gì chỉ cần đi vài bước là mua được ngay. Lương bổng của hai vợ chồng tương đối cao cho nên bữa ăn thường nhật đã bắt đầu có món nọ món kia chứ không chỉ dừng ở việc lấp đầy bụng như ngày xưa nữa.
Ngay cả bản thân Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy khí sắc của hai đứa nó tốt lên rõ rệt dù mới chuyển lên đây một thời gian ngắn.
Cùng lúc cả lượng lớn hải sản khô đổ bộ, căn tiệm trống trải được lấp đầy trong chớp mắt. Vì toàn là hàng giá trị cao cho nên vợ chồng Tam Ni đặc biệt cẩn thận, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải kiểm kê một lượt xem có thiếu sót hay nhầm lẫn chỗ nào không.
Đương nhiên định kỳ hàng tháng, Mã Thành Dân sẽ tới đối chiếu sổ sách một lần. Không chỉ tiệm hải vị mà cả 3 tiệm quần áo và tiệm đồ uống đều do Mã Thành Dân phụ trách quản lý chính. Chỉ riêng tiệm sủi cảo là Chu Thanh Bách tự mình lo liệu từ A đến Z.
Vì hôm nay vợ chồng Lâm Thanh Hoà phải đi đón chuyến hàng quan trọng từ phương Nam chuyển đến cho nên vị trí bếp trưởng quán ăn được giao xuống cho Chu Toàn đảm nhiệm.
Vừa xong việc ở bên này là hai vợ chồng cô gấp gáp quay lại quán hỗ trợ con trai. Tiếc rằng vừa về đến nơi đã gặp ngay vị khách không mời mà đến, không ai khác đó chính là cô cháu gái Hứa Thắng Mỹ!
Thấy cậu mợ về, ánh mắt Hứa Thắng Mỹ dừng trên chiếc xe tải 5 giây rồi mới gắng nặn ra nụ cười đon đả nhất có thể: “Cậu út, mợ út.”
Có trời mới biết lúc này nó đang kinh hãi đến nhường nào. Theo lịch, hôm nay là ngày nó về Chu gia lôi kéo tình cảm, ai ngờ chưa bước chân vào cổng nhà đã bị bà Hồ kéo ra thông báo một tin giật gân, cậu mợ tư mua xe ô-tô tải!
Tất nhiên nó biết điều kiện nhà ông cậu bà mợ này rất khá, vừa ăn lương công chức lại vừa mở cửa kinh doanh tự do.
Mặc dù không được tiếp cận sổ sách, không biết chính xác lợi nhuận là bao nhiêu nhưng nó biết rất rõ doanh thu từng cửa hàng cao ngất ngưởng. Phải làm ăn được lắm thì bà mợ mới mở hết cửa hàng này tới cửa hàng kia như vậy chứ.
Nhưng dù thế nào nó cũng không ngờ rằng họ đủ khả năng mua được xe vận tải. Là xe vận tải đấy, có động cơ, có 4 bánh chớ không phải mấy cái loại xe đạp hay xe ba gác vớ vẩn đâu.
Triệu Quân mê mệt xe hơi từ rất lâu, xin xỏ hết nước hết cái, mãi cho đến nửa tháng trước ông Triệu mới đồng ý xuất tiền mua về một chiếc xe hiệu Hồng Kỳ.
Tốn vài vạn chứ chẳng chơi, nhưng mặt mũi thể diện Triệu gia cũng theo con xe đó tăng lên mấy phần.
Triệu Quân chạy xe đương nhiên Hứa Thắng Mỹ cũng được ngồi đôi lần. Cái cảm giác hư vinh lâng lâng khi ngồi trên ô-tô càng làm nó cảm thấy quyết định bám lấy Triệu Quân là hoàn toàn chính xác, nếu không thì làm sao được hưởng chuỗi ngày lành này?!
Bởi vậy cho nên nó chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã từng làm.
Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ bên này cũng phát triển dữ dội như vậy, mua được cả xe vận tải cơ à?!
Đợi mãi không thấy vợ có ý định nói năng gì, Chu Thanh Bách đành miễn cưỡng lên tiếng trước: “Sao nay lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?”
Hứa Thắng Mỹ cười cười: “Ban nãy cháu sang chơi với ông bà ngoại nên tiện đường ghé qua đây, mỗi tháng cháu đều phải về thăm ông bà mấy lần mới yên tâm.”
Nghe những lời ngọt ngào này càng khiến Lâm Thanh Hoà thêm đề phòng Hứa Thắng Mỹ. Nhìn đi, đoá bạch liên hoa này càng tu luyện càng lợi hại nha. Giờ vẫn còn trẻ mà đã thế rồi, thử hỏi thêm mấy năm nữa sẽ nguy hiểm cỡ nào đây?!
Hứa Thắng Mỹ cười giả lả: “Cậu út, cháu tới ông bà ngoại mới hay tin thì ra nhà cậu mua xe ô-tô, cậu mợ đúng là quá giỏi, chiếc xe này chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?!”
Lâm Thanh Hoà tiếp lời: “Chẳng thế thì sao, trong nhà có bao nhiêu tiền đều đổ vào đây hết, còn phải vay mượn thêm bên ngoài không ít đâu.”
Hứa Thắng Mỹ cười yếu ớt: “Mợ út, mợ cứ yên tâm, cháu không có ý định vay tiền đâu. Chả là nghe tin vợ chồng cậu mợ mua được xe, cháu vui lắm nên mới đặc biệt tới đây nói lời chúc mừng.”
Ha, ngoài miệng thì nói toàn lời hay ý đẹp nhưng trong tâm thì vặn vẹo cong queo, Lâm Thanh Hoà chán ngấy cái vẻ làm bộ làm tịch này của nó, cô huỵch toẹt ra luôn: “Nghe nói cháu chơi rất thân với Trương Mỹ Liên, con gái Trương gia hàng xóm nhà chúng ta? Có người bắt gặp mấy lần hai đứa đi với nhau cười cười nói nói thân thiết lắm.”
Sắc mặt Hứa Thắng Mỹ thoắt cái cứng đờ: “Đó là chuyện cách đây lâu lắm rồi, kể từ khi biết quá khứ của cô ta là cháu không chơi nữa, thậm chí nói chuyện cũng không.”
Lâm Thanh Hoà: “Vậy còn được, bằng không ta lại cứ tưởng cháu biết rõ con người cô ta mà còn thúc đẩy cô ta tới với Hổ Tử. Dù sao Hổ Tử cũng là em họ cháu, nó đối xử với cháu không tệ, nói gì thì nói cháu không thể hại nó được, đúng không?”
Hứa Thắng Mỹ lắc đầu quầy quậy: “Mợ à, mợ đừng nói vậy, làm sao cháu dám có loại suy nghĩ bậy bạ đó.”
Để thăm dò tính chính xác của câu chữ, Lâm Thanh Hoà híp mắt nhìn thẳng vào Hứa Thắng Mỹ. Đúng là con nhỏ này rất khôn ngoan xảo quyệt nhưng tuổi đời vẫn còn trẻ cho nên ánh mắt tránh né chưa đủ trấn định. Biểu hiện mất bình tĩnh cho thấy nó đang chột dạ nhưng vì không bắt tận tay day tận mặt nên có nói ra nó cũng chối bây bẩy mà thôi. Lâm Thanh Hoà lười đôi co, hôm nay cô chỉ định nắn gân một chút xem thực hư ra sao, rõ ràng là nó có mưu đồ đen tối!
Hứa Thắng Mỹ khôn khéo chuyển chủ đề hòng cứu bản thân khỏi tình huống khó xử: “Nhà chồng cháu cũng mới mua một chiếc xe ô-tô con, tốn cả 4 vạn tệ. Xe hơi đắt thật đấy!”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt hỏi: “Triệu gia mua chứ không phải Triệu Quân mua à?!”
Nụ cười gượng gạo của Hứa Thắng Mỹ lại một lần nữa cứng đờ tại chỗ: “Đắt tiền như thế… Triệu Quân vẫn còn trẻ làm sao mua nổi.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Vương Nguyên mua nổi đấy thôi. Ngày hôm qua Nhị Ni được nghỉ, Vương Nguyên trực tiếp lái xe đưa con bé đi chơi. Nghe kể là đi nhà hàng cao cấp ăn bò bít tết, uống rượu tây, còn có người tới tận bàn đánh ghi-ta cho nghe nữa.”
Lòng Hứa Thắng Mỹ đau như dao cắt, làm sao nó không biết đối tượng của Chu Nhị Ni giàu có cỡ nào. Tự thân mở xưởng may mặc, dưới trướng có tận 500 công nhân. Lại còn nghe bà ngoại bảo trong vòng một, hai năm tới sẽ mở rộng và tuyển thêm nhân viên. Trời, quy mô nhà xưởng phải lớn mạnh thế nào mới có thể chứa được từng đấy nhân công? Người ta làm ăn lớn kiếm được nhiều tiền cũng phải thôi, mua xe hơi thì đã là gì?!
Nó tổn hao bao nhiêu tâm tư mới gả được vào Triệu Gia. Tuy Triệu Quân cũng tốt nhưng còn xa mới bằng người đàn ông tên Vương Nguyên. Đặc biệt nó còn nghe đồn Vương Nguyên thương yêu chiều chuộng Nhị Ni hết mực, cầm trên tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan. Càng nghĩ, Hứa Thắng Mỹ càng thấy đáy lòng mặn chát.
Không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa, nó gượng gạo đứng dậy rồi nói: “Mợ út, cháu tới cửa hàng thăm chị Nhị Ni.”
Lâm Thanh Hoà nói thẳng: “Nhị Ni bận lắm.”
“Cháu không làm trễ nải công việc của chị ấy đâu.” Hứa Thắng Mỹ bỏ lại một câu rồi vội đi như tháo chạy.
Lâm Thanh Hoà ngồi tại chỗ nhìn theo, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Trong suốt quá trình Chu Thanh Bách không hề hé môi, Chu Toàn càng khỏi phải nói, nó nhất nhất chúi mũi vào quyển sách, đến đầu còn không ngẩng lên. Trời ơi, mùi thuốc súng nồng nặc như vậy, vớ vẩn là bị ăn đạn chứ chẳng chơi. Những lúc như này, im lặng là thượng sách.
Đợi khách đi khuất, bà Mã nhíu mày mới lên tiếng: “Rõ ràng nó biết cô giáo Lâm không thích mình mà cứ tới đây thường xuyên là thế nào nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà không che giấu sự ghét bỏ: “Cháu cũng không thể nào hiểu nổi nó nghĩ gì nữa. Trước đây cháu bị mù mắt nên mới nhìn lầm, không ngờ con nhỏ đó mặt dày như cái mo nang. Đấy thím xem, rõ ràng cháu không muốn nhìn thấy nó vậy mà còn cố tình vác mặt tới đây, biến cháu trở thành một người trưởng bối vô lý, chấp nhặt chuyện quá khứ không buông?!”
Bà Mã nghĩ sao nói vậy: “Thì nó phải cố sống cố chết bám chặt lấy bên này thôi, bằng không làm gì có chỗ đứng ở Triệu gia.”