Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 471: Bàn chuyện làm ăn
Bà Mã nói rất thẳng và thật vì trên cơ bản bà hiểu rõ nội tình bên trong. Làm việc ở đây từ những ngày đầu tiên làm sao bà không biết Lâm Thanh Hoà dốc sức bồi dưỡng và nâng đỡ các cháu như thế nào? Chỉ là không ngờ Hứa Thắng Mỹ không những không cố gắng vươn lên mà còn nửa đường rẽ nhánh, làm ra loại chuyện bôi tro trát trấu vào mặt mọi người.
Đúng là cuối cùng Triệu Gia đã đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng sự việc đã xảy ra làm sao có thể chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không? Cái tiếng xấu vẫn còn lù lù ở đó, muôn đời không thể xoá nhoà. Và hơn thế nữa, qua hành động có thể nhìn rõ nhân phẩm cũng như tính cách của một người.
Tiếp xúc nhiều năm, bà Mã nhận định Lâm Thanh Hoà rất thông tình đạt lý chứ không phải là người xử sự ác nghiệt. Tuy nhiên sự việc của Hứa Thắng Mỹ đã vượt khỏi thuần phong mỹ tục, không ai có thể chấp nhận càng đừng nói tới người làm công tác giáo dục như cô giáo Lâm.
Về điểm này, bà Mã rất đồng tình và ủng hộ Lâm Thanh Hoà.
Thêm vào đó, bà thực sự không thích Hứa Thắng Mỹ, nó còn nhỏ nhưng luôn tỏ ý coi thường, khinh bỉ bà, sống thì lá mặt lá trái, lúc có vợ chồng Chu Thanh Bách ở tiệm, nó làm việc không ngơi tay, ra vẻ chăm chỉ lắm. Nhưng chỉ cần vợ chồng cậu ấy quay lưng đi một cái là nó lười như hủi, chén nước tương đổ ra bàn nó cũng chẳng cầm khăn lau.
Bị một đứa vãn bối khinh thường tất nhiên khó chịu chứ nhưng bà biết để đó thôi, cũng chẳng thèm nói ra nói vào. Hơn nữa đây là công việc của mình, bà có thể tự làm được, không cần ai phải hỗ trợ.
À, nhắc tới đây thì phải kể đến Chu Nhị Ni, cùng là cháu gái, cùng lên đây một thời điểm nhưng nó khác hẳn Hứa Thắng Mỹ. Con bé hiền lành, ngoan ngoãn và lễ phép. Một người tốt như vậy kết đôi cùng anh chàng Vương Nguyên tuổi trẻ tài cao quả là trời sinh một cặp.
Nói không phải so chứ bà thấy Vương Nguyên đối xử với Nhị Ni tốt vô cùng, cái cậu Triệu Quân kia có xách dép đuổi theo cũng chả kịp.
Mỗi lần cậu ta tới tiệm sủi cảo là cứ như hoàng thượng giá lâm, lúc thì chê quán chật, lúc lại nhăn nhó kêu nóng quá phải mua thêm mấy cái quạt điện đặt góc này đặt góc kia, sau đó thì ngồi một chỗ rung đùi đợi người bưng trà rót nước dâng lên tận họng. Cái bệnh này coi bộ không phải ngày một ngày hai, chắc cũng mãn tính rồi cũng nên!
Nói tới chủ đề Hứa Thắng Mỹ thì có nói 8 ngày 8 đêm cũng không hết, mà mỗi lần nghe đến nó là Lâm Thanh Hoà ngán tận cổ. Thế nên cô và bà Mã luyên thuyên sang chuyện khác vui hơn.
Xế chiều, Chu Nhị Ni và Chu Tứ Ni tan làm trở về ăn cơm. Lâm Thanh Hoà kéo Nhị Ni lại hỏi chuyện ngay tức khắc.
Chu Nhị Ni gật đầu: “Vâng, nó tới tìm cháu ngồi chơi một lúc.”
Lâm Thanh Hoà nói thẳng: “Cháu không phải đối thủ của nó đâu, bớt đi lại gần gũi, biết chưa?”
Chu Tứ Ni tiếp lời: “Thím tư, thím yên tâm, chị hai cháu biết rõ mục đích của Thắng Mỹ mà. Nó là nhắm tới xưởng may mặc của anh rể nên dạo này mới chịu khó đi lại chỗ chị hai.”
Cô nàng Tứ Ni này cũng lanh lẹ lắm, mới có mấy ngày mà sửa miệng thành anh rể luôn rồi. Chả là hôm bữa Vương Nguyên mua tặng em vợ tương lai một cái đồng hồ đeo tay nên thành công mua chuộc được tiếng “anh rể” ngọt như mía lùi.
Mà kể ra gọi sớm hay muộn không quan trọng bởi hiện giờ Vương Nguyên và Nhị Ni chỉ thiếu một cái hôn lễ nữa thôi chứ kỳ thực trong lòng tất cả mọi người Vương Nguyên đã chân chính trở thành rể Chu gia rồi.
Lâm Thanh Hòa gật đầu hài lòng: “Ừ, trong lòng hiểu rõ là được.”
Trước đây Hứa Thắng Mỹ có bao giờ nghĩ tới Chu Nhị Ni đâu vì cơ bản trong bàn cờ danh vọng của nó con cờ Chu Nhị Ni không có đất dụng võ. Nhưng giờ gió đã xoay chiều, đứng đằng sau Nhị Ni là một ông chủ Vương Nguyên muốn tiền tài có tiền tài, muốn địa vị có địa vị. Vậy nên dạo gần đây Hứa Thắng Mỹ rất năng tới tìm Chu Nhị Ni, nói hoa mỹ là bồi đắp tình cảm chị em gái nhưng nói trắng ra là lân la tìm cơ hội lợi dụng.
Chu Nhị Ni cười hiền lành: “Cháu biết ạ, thím tư đừng lo lắng.”
Lâm Thanh Hoà đe thêm một câu: “Nếu cháu mà để cho nó lợi dụng thì thím sẽ không tha cho cháu đâu.”
Chu Nhị Ni dịu dàng cười. Nó hiền lành chứ không ngốc nghếch, tuy chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn nhưng tính tình Hứa Thắng Mỹ ra sao nó có thể nhìn ra và tất nhiên nó không thích chơi với kiểu người như vậy. Trên cương vị chị em họ, nếu Hứa Thắng Mỹ gặp khó khăn, nó sẽ giúp đỡ, nhưng chỉ giúp trong điều kiện cho phép, còn nếu vượt khỏi nguyên tắc của bản thân, nó sẽ không làm.
Thấy các cháu đã hiểu rõ, Lâm Thanh Hoà cũng không nói thêm nữa. Trên đời này mỗi người một tính một nết, Nhị Ni trời sinh phúc hậu, nhân ái. Mà cũng bởi vậy mới khiến anh chàng Vương Nguyên thất điên bát đảo. Giữa hàng ngàn hàng vạn đoá hoa xứ Kinh kỳ, Nhị Ni có thể lọt vào mắt xanh của Vương Nguyên còn không phải bởi vì nét đặt biệt này sao?!
Với lại có Vương Nguyên ở đây thì chấp 10 Hứa Thắng Mỹ cũng không làm gì được Nhị Ni. Đường đường là một ông chủ đứng đầu xưởng may mặc với gần 500 công nhân, tất nhiên Vương Nguyên không hoà khí dễ gần như vẻ bề ngoài. Hơn nữa, ra đời kí kết hợp đồng với toàn đối tác sừng sỏ làm sao cậu ấy không nhìn ra vài ba cái mánh mung thủ đoạn cỏn con?!
Nghĩ tới điều gì, bất chợt Chu Nhị Ni lên tiếng: “À, thím ơi, lần trước thím cho bong bóng cá, Vương Nguyên thích lắm, anh ấy bảo cháu mua thêm 100 đồng nữa.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Nó có một mình làm sao ăn được nhiều như vậy, cháu cầm sang cho nó nửa cân là được rồi. Cái này bổ thì bổ thật nhưng cũng không nên ăn nhiều, một tuần hai lần là vừa đủ.”
Vợ chồng cô và bọn nhỏ cũng duy trì ăn vào thứ 7 và chủ nhật mỗi tuần.
Chu Nhị Ni liền nói: “Chắc anh ấy muốn mang về nhà, ngoài bong bóng cá còn muốn mua thêm hải sâm cùng bào ngư.”
“À, mang về Vương gia hả?!” Lâm Thanh Hoà gật gù, cứ tưởng Vương Nguyên ăn thì cô sẽ cho không chứ còn Vương Gia thì đương nhiên phải tính tiền. Mặc dù biết thừa bà Vương không thích Nhị Ni nhà mình nhưng thôi được rồi, nể tình chỗ quen biết cô vẫn quyết định giảm giá 20%.
Đúng là lần này Vương Nguyên định mang hải vị về Vương gia. Dạo gần đây số lần Vương Nguyên về nhà tổ ít hẳn, nguyên nhân chủ yếu là anh không thích nghe mẹ nói những lời cay nghiệt tỷ như coi thường Nhị Ni rồi cấm đoán anh lấy vợ nhà quê.
Nhưng dù sao cũng là con cái trong nhà anh vẫn phải làm tròn đạo hiếu thăm hỏi cha mẹ, hơn nữa công việc làm ăn của nhà máy thuận lợi như ngày hôm nay cũng một phần nhờ vào các mối quan hệ của Vương gia.
Lần nào trở lại Vương Nguyên cũng mang của ngon vật lạ về biếu nhưng khổ một nỗi sắc mặt bà Vương vẫn khó đăm đăm.
Là đàn ông nên sự kiên nhẫn có hạn, anh chỉ ngồi một chút liền chạy về Chu gia. Thú thực thì anh thích bầu không khí nhẹ nhàng, tự tại bên này hơn.
Cũng chính vì thế mà từ ngày quen được cô người yêu anh lười nấu nướng hẳn. Một tháng có 30 ngày thì cỡ 15 ngày Vương Nguyên đến Chu gia ăn chực, khi thì nhà ông bà nội khi thì tiệm sủi cảo của chú thím tư, chỉ có những lúc bận rộn quá mới ăn tạm tại xưởng cho qua bữa.
Anh thích Chu gia bởi vì mọi người quý mến và đối đãi với anh thật lòng như người trong nhà.
Ngoài ra còn một nguyên nhân khiến Vương Nguyên sống chết không chấp nhận hôn nhân sắp đặt là vì không muốn đi vào vết xe đổ của hai người anh trai. Các anh của Vương Nguyên đều lấy vợ theo sự chỉ định của gia tộc, cuộc sống của bọn họ rất áp lực, giữa hai vợ chồng không hề tồn tại tình yêu và hạnh phúc.
Có cái gương to tướng như vậy, bảo sao Vương Nguyên còn dám đâm đầu vào nữa? Lựa tới lựa lui cuối cùng ông trời cũng run rủi cho anh gặp được người thương, vậy nên anh nhất định phải giữ chặt mối lương duyên này. Mặc dù địa vị trong Vương gia không lớn nhưng Vương Nguyên không phải kẻ vô dụng ăn bám. Anh có bản lĩnh, có sự nghiệp riêng tương đối rạng rỡ, thế nên anh hoàn toàn có quyền tự chủ trong chuyện hôn nhân đại sự cũng như có đủ khả năng che chở và bảo vệ cho người phụ nữ mà mình yêu thương.
Hôm nay Vương Nguyên có việc đi ra ngoài gặp khách, vừa về tới xưởng thì bắt gặp Hứa Thắng Mỹ đã ngồi đợi mình từ bao giờ.
Nhìn thấy Vương Nguyên đi vào, Hứa Thắng Mỹ đứng bật dậy gọi lớn: “Anh rể, may quá anh về đây rồi, vừa nãy giám đốc còn bảo chưa chắc hôm nay anh sẽ quay lại xưởng, em cứ tưởng sẽ không gặp được anh chứ.”
Đương nhiên Vương Nguyên biết Hứa Thắng Mỹ và cũng biết rất rõ lịch sử lẫy lừng của cô ta, anh nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Nhìn sắc mặt của Vương Nguyên, Hứa Thắng Mỹ biết khó có thể đánh đòn tình cảm thế nên nó đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh rể, hôm nay em tới đây là muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
“Cô?” Vương Nguyên nhíu mày nhìn đối phương một cái rồi nói thẳng: “Nếu muốn nói chuyện làm ăn với tôi thì nên là chồng cô tới mới phải chứ. Ở chỗ tôi chỉ tiếp nhận đơn hàng lớn, không làm những đơn nhỏ lẻ.”
Hứa Thắng Mỹ nghẹn khuất, gượng gạo mở lời: “Anh rể, đơn em đặt cũng không tính là nhỏ.”
“Vậy cô đi tìm giám đốc bàn bạc đi. Nhưng nhớ rõ phải đặt cọc trước 3 phần.” Dứt lời, Vương Nguyên gọi cậu bạn thân cũng chính là giám đốc xưởng may ra tiếp khách, còn mình thì đi thẳng vào văn phòng.
Lúc này, sắc mặt Hứa Thắng Mỹ khó coi vô cùng, nó ngàn vạn lần không ngờ Vương Nguyên khó chơi như vậy. Rõ ràng lúc ở nhà ông bà ngoại, cô thấy anh ta rất vui vẻ niềm nở, hết sức lấy lòng bọn họ cơ mà nhỉ?!
Vị giám đốc bước ra, lịch sự chào hỏi rồi lên tiếng theo thông lệ: “Hôm nay cô tới làm việc có mang theo tiền không? Theo quy định của công ty, tiền đặt cọc là 30%, giao tiền trước rồi chúng ta tiến hành kí kết hợp đồng.”