Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 472: Chênh lệch quá lớn
Cái gì mà đặt cọc với lại trả tiền trước? Nếu nó có tiền thì cần gì phải ngồi mốc mỏ ở đây đợi Vương Nguyên? Chính vì không có tiền nên mới phải đợi ông chủ về bằng được.
Chỉ là không ngờ sự việc biến hoá khôn lường. Lúc ở nhà ông bà ngoại, anh ta cung kính, ngoan ngoãn bao nhiêu thì giờ đây anh ta xa cách và lạnh nhạt bấy nhiêu.
Đương nhiên nó không cần Vương Nguyên phải khách khí với mình vì dù sao người ta cũng là một ông chủ lớn, chịu tiếp chuyện nó đã là tốt lắm rồi nhưng có thể đừng làm theo phép công được không?!
Hứa Thắng Mỹ nắm chặt tay không cam lòng, chẳng lẽ chuyến này công toi rồi sao?
Thấy khách hàng chần chừ, anh giám đốc cười: “Cô không mang theo tiền cọc à? Vậy thì sợ rằng chúng tôi không có cách nào tiếp nhận đơn hàng này rồi. Vì hiện tại công ty đang có sẵn rất nhiều đơn chờ, chẳng qua thấy cô quen biết với ông chủ cho nên mới du di thôi chứ khách khác thì đã cáo lỗi từ chối ngay từ đầu.”
Hứa Thắng Mỹ miễn cưỡng cười nói: “Đúng là hôm nay tôi không mang theo tiền, thế này đi, để tôi về chuẩn bị rồi sẽ quay lại sau.”
“Vậy được, hẹn gặp lại cô sau.” Giám đốc mỉm cười đúng tiêu chuẩn rồi lịch sự tiễn khách ra cửa.
Hứa Thắng Mỹ hậm hực ra về, vừa bước khỏi cổng xưởng may liền nhìn thấy chiếc xe hơn của Vương Nguyên đang đậu bên vệ đường. Nó nhíu mày suy tư, Triệu gia làm ăn lớn như vậy mà nhà máy mới chỉ có hơn hai trăm người, đằng này Vương Nguyên tự thân xây dựng một cơ sở sản xuất với 500 công nhân lại còn mua được xe ô-tô con nữa chứ, rốt cuộc người này có bao nhiêu tiền đây?!
Trăn trở suốt cả quãng đường, tính về nhà tìm chồng bàn bạc nhưng vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt Hứa Thắng Mỹ là hình ảnh Triệu Quân ngủ lăn lốc, cả người nồng nặc mùi rượu.
Nhìn thấy bộ dạng bất tài vô dụng này, Hứa Thắng Mỹ càng thêm buồn bực trong lòng. Tốn bao nhiêu công sức mà chỉ kiếm được một thằng đàn ông vô tích sự, không bằng một móng chân Vương Nguyên nữa. Nhìn đi, rõ ràng cùng độ tuổi nhưng người ta thì đánh Bắc dẹp Đông còn chồng mình….
Cứ thế này bảo sao ông bà ngoại không chướng mắt?
Nhưng gả cũng đã gả rồi, còn làm sao được nữa, chỉ có thể cố gắng cắn răng bước tiếp thôi.
Hứa Thắng Mỹ gọi Triệu Quân dậy.
Đang ngủ mà bị làm phiền là chuyện khó chịu nhất trên đời, nhất là với những con ma men thì lại càng cộc. Triệu Quân vừa hé nửa con mắt là đã lè nhà lè nhè cáu kỉnh: “Có để cho người ta ngủ yên không hả? Cô không có việc gì thì đi chỗ khác đi. Ồn chết đi được!”
Hứa Thắng Mỹ hít vào một hơi thật sâu cố gắng định thần lại rồi cất giọng dịu ngọt: “Triệu Quân à, dậy em bảo cái này. Em biết anh rất vất vả nhưng hai ta phải nghĩ cho tương lai chứ, không thể sống mãi thế này được. Nếu sau này phân gia thì chúng ta biết phải làm sao?”
Triệu Quân mở lớn đôi mắt đỏ ngầu, tức giận quát: “Phân gia? Cô điên à? Phân cái gì mà phân, ba mẹ tôi vẫn còn trẻ lắm đừng ở đó mà nói linh tinh. Đúng là đồ đàn bà, ăn no rửng mỡ, rách việc!”
Hứa Thắng Mỹ suýt chút nổi điên lên, trần đời nó chưa thấy ai đần độn như gã chồng mình. Sống trong một gia đình đông đúc như Triệu gia nhất thiết phải biết tính toán riêng cho bản thân chứ nhỡ đâu đùng một cái xảy ra bất trắc thì khóc cũng chả có chỗ tử tế mà ngồi khóc ấy chứ.
Nhưng những lời này có nói ra cũng chỉ vô nghĩa mà thôi, gã đầu đất này sẽ chẳng thể nào hiểu nổi, vậy nên Hứa Thắng Mỹ định dùng chiêu khích tướng: “Anh biết nhà cậu út mua xe chưa? Cả một chiếc ô-tô vận tải đấy.”
Triệu Quân hừ lạnh: “Thì làm sao? Xe vận tải mà dám so với xe hơi nhà tôi hả? Cái loại xe chở hàng đó không đủ đẳng cấp so với xe ô-tô con, cô hiểu chưa?”
Vợ chồng nhà đó chướng mắt mình thì mình chướng mắt lại. Xin lỗi, Triệu Quân đây không phải quỵ luỵ ai hết. Nhìn cái thái độ đó là biết khó vay tiền rồi, đã thế cần đếch gì phải sang đó xum xoe. Gớm chết, mở mấy cái cửa hàng rách thôi mà, hơn ai mà đòi tinh vi lên mặt, bình thường thôi!
Hứa Thắng Mỹ cố gắng trấn định: “Em thấy làm buôn bán kiếm được nhiều tiền ra phết, bằng không làm sao bỏ ra được một khoản lớn như vậy để mua xe ô-tô.”
Triệu Quân im lặng không nói chuyện, cái này thì hắn công nhận, đúng là xe tải không oách bằng ô-tô con nhưng để mua về cũng phải tốn một mớ tiền đấy, không ít đâu.
Thấy có vẻ êm êm, Hứa Thắng Mỹ tiếp tục vun vào: “Anh này, cậu mợ út có hợp tác làm ăn với một ông chủ xưởng may mặc, vừa hay cũng là đối tượng của chị Nhị Ni. Xem chừng hai người đó có khả năng sẽ thành đấy. Hôm nay em tiện đường rẽ qua xưởng của anh ta nhìn một chút, anh đoán xem quy mô lớn chừng nào?”
Không đợi Triệu Quân trả lời, Hứa Thắng Mỹ lập tức nói tiếp: “To hơn nhà máy của Triệu gia nhiều. Anh biết số lượng công nhân là bao nhiêu không? 500 người, trời, lúc em nghe được cũng hết cả hồn!”
“500 người? Cô chắc chứ?” Triệu Quân cũng kinh hãi không kém.
Nhân lực gấp đôi Triệu gia cơ à? Ở cái đất Bắc Kinh này, xưởng Triệu gia đã vào loại rất lớn rồi, đằng này lại còn gấp đôi, kinh khủng vậy sao?
Hứa Thắng Mỹ nhấp miệng nói: “Chuyện này làm sao em dám mang ra giỡn. Thật ra hôm nay em sang đó là định bàn chuyện làm ăn với anh ta.” Đương nhiên là với hai bàn tay trắng. Nó không muốn bỏ vốn mà định lấy ít quần áo đi bán trước xem tình hình thế nào ai ngờ Vương Nguyên lại không nể tình như vậy.
Triệu Quân nhíu mày: “Bàn chuyện làm ăn gì?”
Hứa Thắng Mỹ lập tức trình bày kế hoạch của mình: “Nhà ta không phải còn có một mặt tiền cửa hiệu sao, tuy là của ba mẹ nhưng hiện giờ cũng bỏ không. Thiết nghĩ như vậy uổng quá thế nên em mới định qua đó lấy ít quần áo về bán, chỉ có điều chỗ họ bắt trả tiền trước. Anh ta còn nói bàn chuyện làm ăn thì nên để anh đi tốt hơn em. Triệu Quân à, hay là anh đi một chuyến đi. Yên tâm, em sẽ không để anh đi một mình đâu, em sẽ đi với anh. Nhà máy đó thực sự lớn lắm, lần hợp tác này mà thành công chắc chắn sẽ tạo tiền đề cho sự phát triển của chúng ta mai này.”
Triệu Quân không muốn đi lắm, hắn ta ậm à ậm ừ bàn ra: “Cô chẳng bảo hắn đòi trả tiền trước còn gì? Chúng ta lấy đâu ra tiền? Với lại cửa hàng mang danh nghĩa ba mẹ, nếu chúng ta lấy ra làm ăn thể nào mấy chị dâu cũng ý kiến cho xem.”
Hứa Thắng Mỹ cắn răng thuyết phục: “Cùng lắm thì kiếm được bao nhiêu chúng ta nộp vào quỹ chung, như vậy thì ai cũng có phần, các chị ấy sẽ không phản đối đâu.”
Triệu Quân trợn trắng mắt: “Nộp vào quỹ chung thì còn làm làm gì?”
Sở dĩ hắn cân nhắc là vì tưởng được bỏ túi riêng, ai ngờ lại nộp lên quỹ chung thì làm làm gì cho khổ.
Hứa Thắng Mỹ bất lực toàn tập. Sao anh ta không biết rằng ở trong cái nhà này ai làm ra tiền thì người đó mới có quyền lên tiếng? Hiện giờ cả hai vợ chồng nó đều vô công rỗi nghề, chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, kể cả nó đã cố gắng chu toàn mọi chuyện trong gia đình thì mẹ chồng và mấy người chị dâu vẫn khinh thường nó ra mặt.
Nhưng nếu bây giờ trong tay quản lý một cửa hiệu kiếm ra tiền thì thử hỏi còn ai dám coi thường hai vợ chồng nó nữa?
Triệu Quân mất kiên nhẫn xua tay: “Nếu cô muốn làm thì đi mà bàn, cửa hàng cửa hiệu gì đó tự đi tìm mẹ mà nói. Với cả cô cũng có tiền còn gì? Muốn kinh doanh thì tự bỏ tiền túi của mình ra đi.”
Hứa Thắng Mỹ ức bầm gan tím ruột. Nếu có tiền thì nó cần gì phải tìm anh? Đúng là nó có một khoản tiết kiệm nhưng đợt trước đã gửi 500 đồng về quê cho cha mẹ xây nhà rồi, giờ trong tay chẳng còn lại bao nhiêu.
Gì chứ xây nhà là Hứa Thắng Mỹ đồng ý hai chân hai tay luôn, chứ những chuyện khác còn lâu nó mới chịu xuất tiền. Tròn méo gì thì Hứa gia cũng có một chàng rể Bắc Kinh, ít nhiều cũng phải có cái nhà coi cho được chứ, không thể mãi chui ra chui vào cái ổ xập xệ vừa bẩn vừa nhỏ như trước đây được.
Sau này nếu có dịp về thăm quê nó cũng mát mày mát mặt với lối xóm bà con. Hơn nữa Triệu Quân cũng sẽ không chê bai, ghét bỏ nữa.
Thật sự Hứa gia và Triệu gia chênh lệch quá lớn, dù có cắn răng nó cũng phải gửi tiền về cho cha mẹ xây ngôi nhà mới khang trang, tử tế hơn.
Cũng chính vì vậy mà hôm nay nó mới phải ngồi đây thuyết phục bã nước miếng chứ nếu rủng rỉnh tiền bạc thì đã tự làm chủ từ lâu rồi.
“Tiền cái gì mà tiền? Đừng có đòi tiền tôi. Tiền của cô đâu? Tự lấy ra mà dùng đi chứ.” Đã say gần chết lại còn bị con vợ léo nhéo bên tay, Triệu Quân cảm thấy phiền vô cùng tận.