Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 473: Công tư phân minh
“Đợt trước ở dưới quê, mẹ xây nhà nên tiền em đều gửi về đó hết rồi.” Chuyện này không thể giấu mãi cho nên Hứa Thắng Mỹ đành nói thật.
Đầu tiên Triệu Quân vô cùng sửng sốt rồi sau đó giận điên lên: “Cô hay thật đấy, nhà mẹ đẻ cô xây nhà thì liên quan gì tới cô? Rồi cô có về đấy ở không mà phải đưa tiền? Lại còn đưa tận mấy trăm đồng? Cô bị điên à?”
Đúng là kết thông gia với cái thứ nghèo hèn không có chuyện gì tốt mà. Đến xây cái nhà cũng phải lấy tiền Triệu gia, nực cười!
Hứa Thắng Mỹ nhắm mắt nhắm mũi nói: “Mẹ em xây nhà cũng là chuyện tốt mà. Bây giờ toàn bộ thôn xóm đều biết con rể Bắc Kinh đóng góp phần lớn, tiếng thơm của anh lan toả muôn nơi. Với lại lần trước về anh chả ghét bỏ nhà em là nhà đất không chịu ở còn gì. Giờ cha mẹ xây nhà ngói rồi, thoáng mát và sạch sẽ lắm. Lần tới anh về vừa thoải mái mà vừa có mặt mũi nữa.”
“Cô thôi đi, cái xó xỉnh thâm sơn cùng cốc ấy tôi đi một lần là đủ lắm rồi. Đừng mong tôi đặt chân tới đó lần thứ hai.” Trong giọng điệu nồng nặc mùi ghét bỏ. Quả thực lần ấy chính là ác mộng lớn nhất trong đời Triệu Quân, có chết hắn cũng không quay lại lần thứ hai, quá kinh tởm!
Hứa Thắng Mỹ cố gắng khuyên nhủ chồng: “Triệu Quân à, em cũng chỉ vì muốn tốt cho tương lai của hai đứa mình thôi. Cậu mợ út làm ăn tốt lắm cho nên mới liên tiếp mở hết cửa hàng này tới cửa hàng khác. Hiện tại em tìm được nguồn cung ứng rồi, mặt tiền cửa hiệu cũng có sẵn, hà cớ gì chúng mình không thử xem sao?”
“Muốn thử thì cô tự đi mà thử, đừng có kêu tôi đi chịu khổ.” Triệu Quân mất hết kiên nhẫn, nói dứt câu là hắn đổ ập xuống giường, nhắm mắt, ngủ!
Hứa Thắng Mỹ cắn răng nói câu cuối: “Vậy anh cho em ít tiền đi, tự em đi nói chuyện với mẹ.”
Triệu Quân hậm hực ném ra 200 đồng. Hứa Thắng Mỹ thầm chửi 200 đồng thì làm được cái đếch gì? Nhưng méo mó có còn hơn không, nó yên lặng cầm tiền lên. Nếu lợi nhuận làm ra phải nộp vào quỹ chung thì tiền vốn làm ăn chắc chắn phải bòn từ Triệu gia.
Thế nhưng lần này Hứa Thắng Mỹ định sẵn phải ôm thất vọng rồi. Có lẽ nó đã đánh giá bản thân mình quá cao nên phải ngậm ngùi ăn quả đắng. Mẹ chồng chưa nghe nó trình bày xong đã trực tiếp phủ quyết, hơn nữa còn không quên móc mỉa, xỉa xói một trận ra trò. Cuối cùng kết thúc bằng một câu chốt, làm dâu Triệu gia thì ngoan ngoãn ở nhà lo cơm nước, bớt mơ tưởng tới việc mở cửa hàng quần áo. Triệu gia nắm trong tay cả một nhà máy lớn, có danh có vọng đàng hoàng, ai đời lại để con dâu làm hộ cá thể? Cô không sợ mất mặt nhưng Triệu gia sợ! Dẹp hết, không có bán buôn gì ở đây!
Không có tiền đồng nghĩa với không có tiếng nói, Hứa Thắng Mỹ chỉ có thể cúi đầu nuốt căm phẫn vào trong.
Đúng lúc đang tức không có chỗ trút thì Trương Mỹ Liên vác mặt tới, thế là Hứa Thắng Mỹ được đà xả van.
Nhưng ai ngờ cô bạn “thân” lại có suy nghĩ trái chiều.
Trương Mỹ Liên vừa nghe xong đã lập tức trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô rảnh rỗi sinh nông nổi à? Làm thiếu phu nhân Triệu gia sướng muốn chết không chịu lại tự nhiên đòi đi ra đời lăn lộn chuốc khổ vào thân? Đúng là hâm!”
Hứa Thắng Mỹ trợn trắng mắt định cãi nhưng ngẫm nghĩ lại thì thôi, Trương Mỹ Liên xuất thân bình dân, làm sao có thể hiểu được cuộc sống hào môn thế gia cơ chứ?!
Rõ ràng nhìn từ bên ngoài thấy cao cao tại thượng, lung linh đẹp đẽ là thế nhưng vào trong mới biết khó sống vô cùng!
Trương Mỹ Liên thở dài: “haizz, cô thì tốt rồi, gả vào chỗ cao, ngồi không cũng có tiền xài, chả phải lo lắng gì, tôi đây mới khổ này, Hoàng Hổ là người nhà quê mà còn chướng mắt tôi…”
Hứa Thắng Mỹ an ủi: “Cô đừng nhụt chí như thế chứ, với lại không phải Hổ Tử chướng mắt cô. Cô xinh đẹp kiều diễm, lại có công việc ổn định nếu Hổ Tử lấy được cô làm vợ thì nằm mơ cũng cười đến tỉnh đấy.”
Trường Mỹ Liên nhíu mày: “Thế sao cậu ấy không chịu cưới tôi?”
Hứa Thắng Mỹ nhún vai: “Thì mợ út tôi không chịu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cô lại để thanh danh của mình bị huỷ hoại như thế hả? Mợ út tôi thích nhất là làm bộ làm tịch, bởi vì mợ ấy là giảng viên mà, trong mắt không chứa nổi một hạt cát đâu. Đừng nói cô, đến cả tôi đây này, lúc trước hẹn hò với Triệu Quân không thông qua sự đồng ý của mợ ấy thế nên bây giờ có vui vẻ với vợ chồng tôi đâu. Lần nào gặp mặt mày cũng lạnh tanh.”
Trương Mỹ Liên hừ lạnh: “Không nghe bà ta là đúng, nhìn xem chính vì không nghe nên cô mới gả được vào chỗ tốt như ngày hôm nay.”
Hứa Thắng Mỹ trộm thở dài rồi hỏi sang chuyện khác: “Thôi không nói cái này nữa, cô tới tìm tôi có chuyện gì à?”
Trương Mỹ Liên liền nói: “Không có việc gì, rảnh rỗi nên tìm cô nói chuyện phiếm thôi. Nhưng phải công nhận khu này toàn người có tiền nhỉ. Cô có quen ai không, giới thiệu cho tôi đi. Tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình này suốt đời không quên.”
Ha, biết ngay mà, cái này Hứa Thắng Mỹ đã đoán được từ rất lâu rồi. Mỗi lần Trương Mỹ Liên tới đây đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, lại còn giả bộ ngoan ngoãn dịu dàng. Lúc ngồi ở công viên thì tròng mắt láo liên khắp nơi, không phải tìm đàn ông chưa vợ thì là gì?!
Chưa dừng lại ở đó, Trương Mỹ Liên rất chịu khó nói chuyện làm quen với các cô các bác, nói trắng ra là muốn đi thả mồi khắp nơi, tìm cơ hội gả cho gia đình giàu có.
Kể ra thì Trương Mỹ Liên cũng biết chọn ra trò, quanh đây toàn những hộ không phú thì quý thậm chí có rất nhiều gia đình danh vọng hơn cả Triệu gia.
Chẳng qua trước giờ Hứa Thắng Mỹ chưa từng nghĩ tới việc giới thiệu cho Trương Mỹ Liên mà thôi. Quá khứ của cô ta lẫy lừng như vậy, không biết đã qua tay bao thằng đàn ông rồi, chỉ cần ai bỏ công đi về khu bên đó hỏi thăm một chút là khui ra hết nội tình Trương gia chứ gì. Lúc ấy bà mối chính là người mang vạ đầu tiên, Hứa Thắng Mỹ đâu ngu mà đi làm cái việc lợi người hại mình như vậy.
Trong bụng âm thầm khinh bỉ nhưng ngoài miệng Hứa Thắng Mỹ vẫn hứa xuông cho vui mồm: “Trời ơi, chuyện này có gì mà ơn với chả huệ. Nếu gặp ai thấy hợp, tôi chắc chắn sẽ giới thiệu cho cô. Cô xinh đẹp thanh tú như thế, mang đi giới thiệu cũng được nở mày nở mặt.”
Trương Mỹ Liên sướng rơn, ôm mộng mơ tưởng về một tương lai không xa được làm dâu nhà giàu.
Cũng không biết hai người thượng lượng thế nào, cuối cùng bắt tay hợp tác làm ăn, cùng nhau mở một cửa hàng bán quần áo.
Trong công việc, Vương Nguyên luôn công tư phân minh, chỉ cần khách làm đúng nguyên tắc, trả đủ tiền, không ghi nợ, anh sẽ cung cấp hàng.
Đợi tới khi Chu Nhị Ni về nói, Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện này.
Đương nhiên không ai biết Hứa Thắng Mỹ hợp tác cùng Trương Mỹ Liên. Mọi người chỉ biết rằng Hứa Thắng Mỹ nhập quần áo từ xưởng của Vương Nguyên về bán.
Nghe xong chuyện, Lâm Thanh Hoà nhướng mày hỏi: “Vương Nguyên nói sao?”
Chu Nhị Ni thở dài thườn thượt: “Anh ấy chẳng nói gì cả. Nhưng xét theo tính tình anh ấy thì việc công xử theo phép công.”
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Cái này cậu ấy làm rất đúng, cháu than ngắn thở dài cái gì?!”
Trên thực tế, Vương Nguyên giao giá sỉ tương đối cao, tất nhiên là cao hơn bán cho Lâm Thanh Hoà. Vì Lâm Thanh Hoà là khách lâu năm, lại chuyên đặt số lượng lớn. Còn Hứa Thắng Mỹ là khách hàng mới, số lượng lại ít thế nên không thể nào lấy được giá đẹp. Nhưng thời này chỉ cần mua đi bán lại cũng có thể dễ dàng kiếm được lời nhuận.
Theo đánh giá sơ bộ, nếu làm ăn suôn sẻ có khả năng một tháng Hứa Thắng Mỹ cũng phải bỏ túi mấy trăm đồng tiền lời.
Lâm Thanh Hoà nghe cho biết chứ cũng chẳng rảnh quan tâm nhiều, chỉ cần Hứa Thắng Mỹ không chạy sang bên này quấy rầy Chu gia thì nó muốn làm cái gì tuỳ thích. Vì cô cũng đang bận túi bụi lên đây này. Tiệm hải vị làm ăn phát đạt ngoài mong đợi. Do kiếm được mặt bằng đẹp, nằm ngay khu chợ lớn mà trong đó chỉ có mỗi tiệm nhà cô cung cấp hải sải khô. Đây là mặt hàng có giá trị dinh dưỡng cao mà giá cả đương thời ở trong mức chấp nhận được chưa quá đắt đỏ như đời sau thế nên khách khứa ra vào ủng hộ nườm nượp.
Hàng dự trữ đã gần hết cho nên Lâm Thanh Hoà phải chuẩn bị đặt đơn hàng tiếp theo.