Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 475 - Chương 475: Mặc Kệ

Chương 475: Mặc kệ Chương 475: Mặc kệ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 475: Mặc kệ

Đứa con gái xinh tới mức nào thì Cương Tử không biết, chỉ biết rằng hai thằng con trai lao vào đánh nhau dữ dội lắm. Từ trước tới nay, lớp bổ túc ban đêm chưa từng xảy ra bất kỳ vụ ẩu đả nào, vụ này là đầu tiên mà còn là vì tình cảm nam nữ mới ghê chứ.

Do sự việc gây ảnh hưởng quá nghiêm trọng cho nên nhà trường ra quyết định tạm thời đình chỉ học tập đối với những học sinh có liên quan.

Lâm Thanh Hoà không lạnh không nhạt nói: “Cậu út cháu tới trường giải quyết rồi à?”

Đấy, cô nói không sai mà, Hứa gia dạy dỗ con cái có vấn đề, đứa nào đứa nấy đều hỏng từ gốc, không sửa được.

Nếu Hứa Thắng Cường chăm chỉ học hành, chịu tu tâm dưỡng tính thì không nói làm gì, đằng này nhìn xem nó không những không chịu thay đổi mà còn ngày một tệ hại hơn.

Vì gái đánh nhau, giỏi lắm rồi, quá giỏi rồi!

Lâm Thanh Hoà dứt khoát mặc kệ nhưng ông bà Chu thì nào có thể làm lơ. Đúng là hai ông bà rất thất vọng về Hứa Thắng Cường tuy vậy trong thâm tâm vẫn luôn mong rằng sẽ có một ngày thằng cháu ngoại tiến bộ, khôn lớn thành người. Vì thế cho nên thỉnh thoảng ông bà luôn hỏi thăm tình hình học tập của nó, còn không quên dặn dò Nhị Ni, Hổ Tử quan tâm kèm cặp em.

Hơn nữa chuyện lớn như này chắc chắn sẽ kinh động tới hai ông bà sớm thôi, có muốn giấu cũng chẳng được, vậy nên hôm nay nhân dịp chị em hẹn nhau đi tắm, Lâm Thanh Hoà liền thông báo tin tức cho Chu Hiểu Mai.

Vừa nghe xong, Chu Hiểu Mai đã bật ra câu chửi ngay tại chỗ: “Má nó, em biết nó không phải cái thứ tốt đẹp gì mà, quả nhiên chưa được bao lâu đã lại gây chuyện!”

Không phải Chu Hiểu Mai quá khích đâu mà cô tức thằng cháu ngoại này từ lâu lắm rồi. Kể từ ngày nó lên Bắc Kinh tới giờ, tổng cộng số lần sang thăm ông bà ngoại vỏn vẹn chỉ có đúng 3 lần thôi đấy.

Nguyên nhân là vì đợt nó đánh nhau với người trong công xưởng Triệu gia, ông bà Chu giận cho nên không đối xử vui vẻ niềm nở với nó. Nhưng giận là giận vậy thôi chứ thực chất trong lòng ông bà rất quan tâm và lo lắng cho nó.

Thế nhưng nó nào có hiểu cho tấm lòng ông bà, thấy bên này không vui là nó chả thèm tới chơi hay hỏi thăm gì hết. Cái loại con cháu như vậy thì còn trông chờ được gì? Mai sau nó phát đạt chắc khó mà nhờ vả lắm đây. Mà kể cả nó có phát đạt thành ông nọ bà kia thì Chu gia cũng chẳng thèm trông cậy vào đâu, cái đáng nói ở đây là thái độ của nó làm cho những người quan tâm thấy chạnh lòng.

Lâm Thanh Hoà đưa khăn nhờ cô em chồng xoa lưng giúp rồi nói: “Thôi đừng nóng, việc này mình cũng đã sớm lường trước rồi mà.”

Chu Hiểu Mai vẫn chưa nguôi giận nhưng chị tư nói phải giờ có nóng nảy cũng chẳng ích gì, cô liền hỏi: “À, thế bây giờ giải quyết việc này thế nào hả chị?”

“Chị không biết, cái này anh tư cô quản, chị mặc kệ.”

Lâm Thanh Hoà nhún vai rồi chuyển qua đề tài khác: “À, tí thì quên mất. Ngày mai chị chỉ có 2 tiết dạy cho nên đã đổi giờ với giáo viên khác để trống nguyên ngày. Đang định lái xe tới suối nước nóng một chuyến đây, cô đi chung luôn không?”

Chu Hiểu Mai hỏi: “Chỉ hai chị em mình thôi hả?”

Lâm Thanh Hoà phì cười: “Không, đông lắm, có thêm một người bạn của chị nữa, thằng ba với Cương Tử cũng đòi theo.”

Người bạn ở đây không ai khác chính là chị Ông.

Chu Hiểu Mai gật đầu ngay: “Được được, ngày mai em đi. Đợt trước Đại Lâm về khen dữ lắm vậy nên em cũng muốn đi thử một lần cho biết.”

Hai chị em tắm gọi xong xuôi, ai về nhà nấy.

Vừa vào cửa, Chu Hiểu Mai không chần chừ mà lập tức cấp báo tin tức nóng hổi cho cha mẹ, để cha mẹ đừng suốt ngày mù quáng tin rằng mai này thằng cháu ngoại của ông bà sẽ là nhân tài quốc gia, rường cột đất nước nữa.

Quả nhiên, nghe con gái kể xong, ông Chu tức khắc đen xì mặt còn bà Chu thì tức đến độ lồng ngực phập phồng.

Bà gần như nghiến răng nghiến lời: “Giời ơi! Cái thằng trời đánh thánh đâm này, không làm được việc gì nên hồn chỉ đi gây gổ đánh nhau là nhanh thôi, mới yên ổn được có một học kỳ, giờ lại giở quẻ rồi. Mà mẹ đã nhắc nó rất nhiều lần rằng tuyệt đối không được đánh nhau, luôn luôn phải giữ hoà khí, lấy dĩ hoà vi quý làm đầu nhưng nó đều bỏ ngoài tai hết. Con với chẳng cháu, tức chết mà!”

Chu Hiểu Mai giận dữ nói: “Bây giờ thì mẹ nhìn rõ rồi chứ gì, cái thằng Cường Tử hỏng rồi, nó bị chị cả chiều quá đâm ra sinh hư!”

Chị Hiểu Quyên sinh liên tiếp 3 đứa con gái mới nặn được mụn con trai thế nên cưng hơn trứng mỏng. Mà chính vì cưng chiều quá nên bây giờ kết quả mới thành ra thế này đây. Đi làm thì đánh đồng nghiệp nhập viện, đi học thì vì gái mà đánh bạn.

Mặt bà Chu nhăn đùm vừa tức vừa lo: “Thế giờ mọi chuyện ra sao?”

Chu Hiểu Mai vừa lau mái tóc ướt vừa nói: “Con không biết, chị tư là mặc kệ rồi đấy, anh tư đi giải quyết. À đúng rồi, ngài mai khó có cơ hội chị tư rảnh rỗi thế nên chị ấy định lái xe tới suối nước nóng. Con cũng muốn đi theo. Mẹ à, mai mẹ trông mấy đứa Điềm Điềm giúp con nha.”

Bà Chu phất tay từ chối: “Mai mẹ phải sang chỗ anh tư mày hỏi xem tình hình thế nào, mấy đứa Điềm Điềm theo Đại Lâm ra tiệm bánh bao đi.”

Tô Đại Lâm không ngần ngại gật đầu ngay: “Vâng, để để…con trông…”

Sự việc nghiêm trọng thế này, hai ông bà không lo lắng mới là lạ.

Ngược lại, Lâm Thanh Hoà chẳng hề mảy may bận tâm điều gì. Tắm rửa mát mẻ, cô nhàn nhã đi về tiểu khu nghỉ ngơi.

Vừa đẩy cửa vào đã thấy Chu Thanh Bách đang ngồi trên ghế sô pha xem phim Anh Hùng Xạ Điêu. Bình thường Chu Thanh Bách mê bộ này cực kỳ, theo dõi rất chăm chú không bỏ sót bất cứ tình tiết nào, thế nhưng rõ ràng hôm nay anh có chút thất thần, không tập trung.

Nhìn chồng mình như vậy, ai mà không mềm lòng, Lâm Thanh Hoà buông tiếng thở dài rồi tiến lại gần an ủi: “Chồng à, anh có tuổi rồi, không nên ôm quá nhiều việc vào lòng biết không? Việc gì đáng lo thì lo, việc gì không đáng lo thì thôi.”

Chu Thanh Bách ngẩng đầu nhìn vợ, cười nhẹ: “Không lo.”

Lâm Thanh Hoà ngồi xuống bên cạnh anh: “Kết quả thế nào?”

Chu Thanh Bách chán nản: “Bị đuổi học.”

Anh tới đó với cương vị đại diện phụ huynh học sinh, đương nhiên cũng tranh thủ một chút nhưng tuyệt nhiên không có chuyện cúi đầu xin xỏ.

Trước đây anh bỏ ngoài tai những lời vợ nói, một mực xin học cho Hứa Thắng Cường với hy vọng cháu trai tiếp cận tri thức sẽ hiểu biết hơn, khôn lớn hơn và cũng là mở ra cho nó một cơ hội mới. Nhưng chính bản thân nó không biết tự cố gắng, để vuột mất lần này thì đừng trách người khác bỏ mặc, không quan tâm.

Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Sau này còn quản nữa hay mặc kệ.”

Chu Thanh Bách lắc đầu: “Lớn rồi, biết yêu đương rồi, không cần ai quản nữa.”

Nếu nói không thất vọng thì là không đúng nhưng những việc anh có thể làm chỉ tới đấy thôi, không thể hơn được nữa. Rõ ràng ngay từ đầu anh đã không đồng ý cho Thắng Cường lên Bắc Kinh. Nhưng chị Hiểu Quyên không màng ý kiến của anh, tự ý cùng Thắng Mỹ kéo Thắng Cường lên đây, vậy đó là chuyện của Hứa gia, Hứa gia tự đi mà lo liệu.

Trong chuyện này, trách nhiệm không nằm ở chỗ Chu Thanh Bách và anh cũng không phải là người cố chấp, nắm mãi không buông.

Thôi được rồi, ông xã nghĩ thông suốt là tốt rồi, Lâm Thanh Hoà không tiếp tục dò xét nữa, cô nói: “Nhà mình có nhiều cửa hàng cửa hiệu như vậy, công việc lo không xuể. Anh ráng giữ gìn sức khoẻ cho em, cứ nhọc lòng mấy chuyện đâu đâu rồi cuối cùng người chịu khổ cũng là em.”

Chu Thanh Bách mỉm cười trìu mến, âu yếu nắm chặt tay vợ: “Anh không mệt.”

Hai vợ chồng đang chuẩn bị tiến vào phút giây lãng mạn thì bọn giặc từ đâu ầm ầm kéo về. Hổ Tử, Cương Tử và Chu Quy Lai nói cười ồn ào như cái chợ vỡ không để ý thấy mặt Chu Thanh Bách đen xì, xị ra một đống.

Lâm Thanh Hoà nín cười nói: “Cương Tử, anh ba, hôm nay hai đứa ngủ sớm đi nhá. Sáng mai chúng ta xuất phát từ sớm đấy, mẹ đã hẹn giờ với cô út rồi. Đứa nào chậm chạp cho ở nhà.”

Chu Thanh Bách nghệt mặt: “Em muốn đi đâu?”

Lâm Thanh Hoà nói tỉnh bơ: “Còn đi đâu được nữa, ngày mai tụi em đi thư giãn, ngâm suối nước nóng!”

Chu Thanh Bách phóng ánh mắt u oán về phía cô vợ vô lương tâm. Từ ngày lôi cái xe vận tải ra tới giờ, anh vẫn chưa có thời gian đưa vợ yêu đi hưởng thụ đâu đấy, thế mà cô đã đi với người khác trước rồi, hừ!

Lâm Thanh Hoà ngước nhìn đồng hồ, thấy đã sắp 9 rưỡi tối, cô đứng dậy nói: “Vậy anh cứ ngồi đây nhọc lòng tiếp đi nha, em đi ngủ đây, các con, đi ngủ đi!”

Còn lâu mới có chuyện đấy, Chu Thanh Bách tắt TV nhanh như chớp rồi nối gót theo vợ về phòng bỏ lại đám khỉ con ở đằng sau, đang thi nhau nháy mắt làm mặt quỷ.

Bình Luận (0)
Comment