Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 476: Man rợ
Ba mẹ vừa đóng cửa một cái là mấy anh em chụm đầu bàn chuyện chính sự.
Chu Quy Lai hấp tấp: “Sao sao, rốt cuộc là các anh có nhìn thấy mặt cô gái đó không? Xinh lắm hả?”
Chu Toàn khẳng định ngay: “Không xinh, còn thua xa chị Nhị Ni.”
Hổ Tử cũng đưa ra nhận xét khách quan: “Trông bình thường.”
Cương Tử thì không kịp thấy mặt vì vừa nghe hô hoán đánh nhau là nó đã ba chân bốn cẳng vọt về nhà cấp báo cho mợ út rồi.
Chu Quy Lai xì một tiếng đầy khinh bỉ: “Giời ạ, thế mà cũng đánh nhau. Tưởng chiến đấu vì người đẹp thì em còn nể chứ trông bình thường thì cần đếch gì phải tranh.”
Cương Tử nhếch mép cười: “Anh thấy chú có vẻ tâm đắc vấn đề này nhỉ, sao không dẫn em nào về ra mắt cậu mợ đi.”
Chu Quy Lai tang thương thở dài: “haizzz mẹ em ra khẩu dụ rồi, 18 tuổi trở ra mới được yêu đương.”
Thiếu niên mới lớn bắt đầu biết rung động hay mơ mộng về ái tình là điều hết sức dễ hiểu. Nhưng chẳng cần mẹ cấm đoán thì nó cũng chẳng bói đâu ra cơ hội. Trong lớp toàn các chị già mới khổ tâm chứ. Thực ra cũng có những chị tuổi tác không chênh lệch quá nhiều, tính ra thì nữ hơn nam một vài tuổi cũng đâu có sao nhưng người ta toàn nhìn nó bằng ánh mắt từ ái, đối xử với nó như cậu em trai dễ thương, thế mới đau chứ!
Chu Quy Lai ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, không sao chấp nhận được sự thực tàn khốc này. Nhưng không chịu cũng phải chịu thôi, ai bảo nó đi học sớm hơn người ta tận mấy năm.
Tính ra thì tiểu học nó học 5 năm, sơ trung và cao trung học có hai năm, ít hơn người khác hẳn 3 năm.
Nếu nó cũng vào đại học năm 18 tuổi giống như mọi người thì tốt quá rồi, mẹ không cấm đoán mà bản thân mình cũng đủ tự tin đi tán gái.
Thôi mình không được thì thôi, đi tò mò chuyện mấy anh cũng vui, Chu Quy Lai bỗng nhiên sán lại gần nháy mắt cười gian xảo: “Anh hai, anh hai, sang năm là anh được phép yêu đương rồi. Nói em nghe xem mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì? Có phải giống như Phùng Trình Trình không?”
Chu Toàn bình tĩnh đáp: “Anh không vội. Em hỏi Hổ Tử kìa.”
Chu Quy Lai bay vèo sang chỗ Hổ Tử, cái miệng dẻo quẹo: “Anh Hổ Tử, mẫu bạn gái trong mộng của anh là gì, đừng nói với em là không có nha, anh già đầu lắm rồi đấy.”
Hổ Tử mơ mơ hồ hồ đáp: “Anh chưa nghĩ tới vẫn đề này. Chắc có thể sống chung là được.”
Ừ, đúng thế, Hổ Tử không có bất cứ yêu cầu gì cao siêu, chỉ cần một người vợ chịu đi cùng mình đến hết cuộc đời là được.
Chu Toàn và Chu Quy Lai méo xệch miệng quay sang nhìn nhau ý muốn nói “tiêu chuẩn gì chung chung vậy trời?!”, còn Cương Tử thì bò lăn ra giường cười ngặt nghẽo.
Nhân có chuyện Hứa Thắng Cường giành gái nên các chàng thanh niên mới sôi nổi bàn luận về tình yêu nam nữ, chứ thật ra chúng không quan tâm lo lắng gì cả vì trên cơ bản mấy đứa nó không thân thiết với Hứa Thắng Cường, hai anh em Chu Toàn cũng vậy mà hai anh em Hổ Tử cũng thế.
Quan hệ giữa người với người chính là như vậy, kể cả cùng chung huyết thống mà không chịu đi lại thường xuyên, bồi đắp tình cảm thì có khi còn thua cả hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau.
Thêm nữa, Hứa Thắng Cường tới Bắc Kinh bao lâu mà có thèm sang bên này chơi đâu, vô tình chạm mặt trên trường thì thái độ hời hợt lạnh nhạt, bảo sao chúng nó quan tâm cho nổi. Với lại có lòng tốt quan tâm chưa chắc Hứa Thắng Cường đã đón nhận ấy chứ. Thế nên tình cảm anh em càng lúc càng thêm xa cách.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hoà cầm lái, chở đoàn người thẳng tiến suối nước nóng. Chuyến đi này không phải vì giận chuyện Hứa Thắng Cường mà đã có kế hoạch từ rất lâu trước đó rồi. Nhớ cái hôm mới mang xe vận tải về, Lâm Thanh Hoà đã hứa với thằng út khi nào có thời gian sẽ cho nó đi ngâm suối. Tiếc rằng cô cứ bận suốt khất lần khất lữa mãi tới tận hôm nay mới rảnh rang được một chút đưa con đi chơi.
Đầu tiên, mấy mẹ con tới đón Chu Hiểu Mai trước. Lúc ra khỏi cửa, bà Chu vẫn cố níu tay níu chân hỏi chuyện.
Lâm Thanh Hoà cười cười nói: “Có gì mẹ qua hỏi Thanh Bách đi chứ chuyện này con không biết rõ lắm.”
Nói xong cô lên xe chở em chồng và các con tới Ông gia đón chị Ông.
Tất nhiên đã hẹn từ trước thế nên chị Ông đã đứng chờ sẵn. Vừa thoáng thấy bóng xe là chị đã vẫy tay ríu rít cả lên.
Về phần bà Chu, cả đêm qua trằn trọc không chợp mắt được tí nào. Sáng nay trời vừa hửng là bà đã lục tục bò dậy, đi sang tiệm sủi cảo tìm thằng tư.
Thấy mẹ tất tả tới, Chu Thanh Bách đã đoán được nguyên nhân là vì đâu thế nên bà chưa kịp mở miệng hỏi anh đã lên tiếng trấn an: “Mẹ đừng lo lắng quá, cũng không phải chuyện đại sự gì đâu.”
“Mẹ biết cái thằng Cường Tử nó ngỗ nghịch, chuyên gây tội tày đình. Nhưng bây giờ Hiểu Quyên nó không có ở trên này, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn con cái nó như vậy được.” Chính vì không có Lâm Thanh Hoà ở nhà nên bà Chu mới thoải mái nói ra những điều trong lòng.
Nhưng rất tiếc, kể cả Lâm Thanh Hoà vắng nhà thì Chu Thanh Bách cũng không định quản chuyện Hứa gia nữa, anh nhàn nhạt nói: “Mẹ, hai chị em nó lớn hết cả rồi, Thắng Mỹ đã kết hôn, có thể tự mình lo liệu cuộc sống. Còn Thắng Cường cũng không còn là trẻ lên 5 lên 3. Năm đó khi cha bằng tuổi nó đã thành gia lập thất rồi còn gì. Nói chung đều là người trưởng thành cả, chúng ta quan tâm quá có khi chúng nó còn khó chịu ấy chứ.”
Bà Chu chép miệng: “Cái này mẹ biết…À thế còn chuyện học hành của nó thì thế nào?”
Chu Thanh Bách có sao nói vậy: “Nó bị đuổi rồi, từ giờ không được đi học nữa. Nhưng Thắng Mỹ nói tí nữa hai chị em nó sẽ sang đây, có gì mẹ cứ hỏi thẳng Thắng Cường đi.”
Ý tứ của Chu Thanh Bách rất rõ ràng, là một người cậu anh sẽ giữ đúng vai trò của mình, cái gì nên quản anh sẽ quản, còn vượt quá trách nhiệm anh sẽ không nhúng tay vào. Với lại công việc hàng quán còn đăng đăng đê đê kia kìa, anh đâu có rảnh mà đi theo lo lắng cho một đứa cháu ngỗ nghịch, không chịu nghe lời!
Cũng bởi vì chuyện này mà cô vợ nhỏ cắt đặc quyền của anh. Khó khăn lắm cô ấy mới có một buổi trống tiết đáng lẽ giao quán lại cho thằng ba rồi hai vợ chồng chở nhau đi ngâm suối nước nóng hưởng thụ thế giới hai người có phải đẹp bao nhiêu không, đằng này cô ấy chở mọi người đi hết, bỏ lại mình anh ở nhà…thiệt tình…
Nghe con trai thông báo vậy, bà Chu cứ ngó nghiêng ra cửa đợi hai đứa cháu ngoại.
Một lúc sau Hứa Thắng Mỹ chầm chậm đi tới nhưng chỉ có một mình nó, chẳng thấy bóng dáng Hứa Thắng Cường đâu cả.
Kỳ thực sáng nay Hứa Thắng Mỹ đã nói gãy cả lưỡi, muốn lôi kéo thằng em về Chu gia tìm chỗ dựa, nhưng Hứa Thắng Cường lỳ hơn trâu, nhất quyết không đi là không đi.
Hứa Thắng Mỹ tức muốn điên lên, lần trước đánh nhau, lần này cũng đánh nhau, đây là Bắc Kinh chứ có phải ở quê đâu mà nóng máu một cái là thượng cẳng thân hạ cẳng tay? Đặc biệt lại còn đánh nhau vì gái mới đáng chết chứ!
Mà con nhỏ kia cũng là phường đê tiện. Vốn dĩ nó chỉ muốn lợi dụng Thắng Cường chứ nào có yêu đương gì. Đầu đuôi câu chuyện là thế này, con nhỏ đó hóng hớt được Thắng Cường có vị trí công tác, hơn nữa xưởng sản xuất lại thuộc về nhà ông anh rể thế nên ả ta mới động tâm tư, mồi chài Thắng Cường hòng tìm cơ hội xin việc.
Con nhỏ đó cũng vô công rỗi nghề, đăng ký học lớp bổ túc ban đêm với mục đích kiếm tấm bằng cho dễ xin việc. Vậy nên sau khi quen biết Hứa Thắng Cường, lại nghe Hứa Thắng Cường chém gió như thần, ả ta tin sái cổ, chắc mẩm quả này ngon ăn nên nhanh chóng đồng ý nhận lời yêu đương.
Hứa Thắng Cường là trai mới lớn chưa trải sự đời thế nên đâu biết rằng mình đang bị lợi dụng, đã thế còn coi người ta như bảo bối, yêu chiều như bà xã, lại còn định xin việc cho cô ả thật. Rất tiếc chuyện nào có dễ dàng như vậy, nên nhớ rằng khi ấy Hứa Thắng Mỹ đã phải trả một cái giá rất đắt mới đánh đổi được vị trí công tác cho Thắng Cường ngày hôm nay.
Cứ nhùng nhằng mãi không có kết quả, cô ả cảm thấy bản thân bị lừa gạt nên đòi chia tay.
Hứa Thắng Cường tất nhiên không chịu, vất vả lắm mới tìm được con bồ người Bắc Kinh, lại xinh xắn dịu hiền, nếu đưa về thôn thì mát mày mát mặt phải biết.
Vậy nên nó sống chết bám riết không buông. Cô ả phiền chán vô cùng đồng thời cũng hối hận với quyết định của mình trước đây. Những tưởng lợi dụng chuyện này tìm được cái công tác ổn định, ai dè dây ngay phải thằng khùng, lại còn khùng nặng mới chết chứ!
Rõ ràng mới chỉ cầm tay mà cứ luôn mồm khẳng định cô là người của hắn. Đúng là điên mà!
Và thế là chuyện gì tới cũng phải tới, hôm ấy cô ả cười nói thả thính với một thằng con trai khác, đúng lúc Hứa Thắng Cường bắt gặp. Nó nổi điên y như bắt quả tang vợ ngoại tình, lao vào đấm đá người ta túi bụi.
Đen cho Thắng Cường, lần này đối phương không phải công nhân trong xưởng Triệu gia, còn lâu mới có chuyện người ta nằm im cho nó đánh. Hai bên quần nhau thừa sống thiếu chết, cuối cùng mặt đứa nào đứa nấy đều bầm tím bầm đen hết cả.
Chuyện lớn như vậy, đương nhiên truyền tới tai Triệu gia. Lúc này, Hứa Thắng Mỹ chỉ biết lẳng lặng cúi đầu hứng chịu những tiếng miệt thị cùng thoá mạ tới từ mẹ chồng, nào là đồ quê mùa dốt nát hèn mọn, nào là đồ không có văn minh, văn hoá, động tí là mang nắm đấm ra nói chuyện, đúng là cái bọn thô lỗ, man di mọi rợ!