Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 477: Lừa đảo
Lần này Hứa Thắng Mỹ không nhịn được nữa rồi, nó chỉ thằng vào mặt chửi cho Hứa Thắng Cường một trận nên thân.
Vì em trai, nó đã phải tốn biết bao nhiêu tâm tư, có ai hiểu cho nó không hả giời? Vốn định đưa Thắng Cường lên Bắc Kinh, cho học hành tử tế, bồi dưỡng thành tài những mong mai này vừa là chỗ dựa vững chắc vừa mang lại vẻ vang cho chị gái. Ít nhiều gì nó cũng có thể ngẩng mặt với nhà chồng mà nói rằng nhà mẹ đẻ nó cũng có người giỏi giang, bản lĩnh, chứ không phải chỉ có dạng bần nông hèn kém.
Nhưng nào ngờ, thằng em trai giời đánh này lại nóng nảy bộp chộp tới như vậy. Vẻ vang đâu chưa thấy chỉ thấy bao phen muối mặt vì nó rồi. Bực nhất chính là bảo nó sang Chu gia làm bộ làm tịch một chút, nói rằng nó không định đánh nhau mà sự thật là cô gái kia lừa gạt tình cảm. Không cần biết ai lừa gạt tình cảm ai, chỉ cần đem bát nước bẩn này hắt ra ngoài, không dính lên người mình là tốt rồi. Nhưng thằng điên này cứng đầu cứng cổ sống chết không đi!
Hứa Thắng Cường gân cổ cãi: “Đi sang đấy làm gì? Bọn họ có quan tâm gì tới mình đâu mà cứ vác mặt sang đấy. Với lại họ khinh thường em bỏ xừ đi được, giờ sang đấy để bị ăn mắng à?”
Hứa Thắng Mỹ tức suýt nổ phổi. Nó kín kẽ mọi chuyện mà thằng em trai chỉ giỏi phá hoại, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Người gì đâu có lớn mà chẳng có khôn, sao nó không chịu mở to mắt ra mà nhìn nhận thực tại đi chứ? Sở dĩ Triệu gia bên kia vẫn còn lưu lại cho chị em nó chút ít thể diện chẳng qua là vì nể mặt Chu gia bên này mà thôi.
Bởi vậy không quan tâm Chu gia mắng chửi hay khinh thường ra sao, chúng nó vẫn phải bất chấp tất cả mà bám lấy vì hiện tại họ chính là chỗ dựa duy nhất.
Chuyện lớn thế này nhất định phải sang Chu gia giải thích một chút, bằng mọi giá không thể để bọn họ hoàn toàn thất vọng được, nếu không tương lai về sau sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Tuy nhiên, mặc kệ Hứa Thắng Mỹ có khuyên nhủ hay chửi mắng cỡ nào thì Hứa Thắng Cường vẫn trơ trơ ra, nhất quyết làm theo ý mình.
Hết cách, Hứa Thắng Mỹ đành cắn răng một mình sang Chu gia tìm đường sống.
Lúc này, bà Chu đang ngó nghiêng chờ đợi, vừa thấy Hứa Thắng Mỹ tới bà đã gấp gáp hỏi ngay: “Cường Tử đâu?”
Hứa Thắng Mỹ cười yếu ớt: “Cường Tử bị đánh khá nghiêm trọng cho nên giờ nó vẫn còn nằm trên giường, không dậy nổi. Thằng này ngỗ nghịch quá, cháu thất vọng về nó vô cùng, cháu buồn chuyện nó cả đêm qua không ngủ được bà ạ.”
Bà Chu tức giận mắng: “Cả đêm không ngủ? Chẳng phải chính cháu là người nằng nặc đòi đón thằng Cường Tử lên đây bằng được còn gì? Mới lên chưa bao lâu mà đã liên tiếp gây ra hai vụ ẩu đả. Bắc Kinh là địa phương nào mà có thể tuỳ tiện thích làm gì thì làm như thế, hả? Chả trách lúc trước cậu mợ út nhất quyết không chọn nó. Chứ Hổ Tử và Cương Tử lên bao lâu có gây ra chuyện gì đâu?”
Hứa Thắng Mỹ nhu nhược nói: “Bà ngoại, cháu biết tính khí Cường Tử nóng nảy. Sau vụ lần trước cháu đã ngàn dặn vạn dặn nó phải cố gắng học tập, không được tiếp tục sinh sự. Nhưng bà à, bà không biết đâu cô gái kia chính là người gây chuyện trước?”
Bà Chu hừ lạnh: “Thế sao nó không gây chuyện với Cương Tử mà lại chọn trúng Cường Tử? Hừ, tại anh tại ả tại cả đôi bên. Lỗi của mình thì đừng đổ thừa cho ai hết!”
Hứa Thắng Mỹ cúi đầu tủi thân: “Vâng, bà dạy phải ạ. Lúc đầu, cô gái kia nghĩ rằng Cường Tử là con nhà giàu cho nên mới bám riết lấy thằng bé. Sau này phát hiện ra Cường Tử chỉ là dân quê cho nên cô ấy vội vàng dứt bỏ nó. Bà ngoại, bà cũng biết rồi đấy, người nông thôn như chúng ta sống ở thành phố gặp muôn vàn khó khăn, phải chịu đựng không biết bao nhiêu ánh mắt khinh thường cùng chế giễu.”
Lời vừa dứt, hai hốc mắt nó đỏ bừng, trông yếu đuối và đáng thương vô cùng.
Thế nhưng đối với bà Mã, những lời này của Hứa Thắng Mỹ vô cùng chối tai, bà đứng bật dậy phản ứng ngay: “Cái gì mà nói người thành phố khinh thường người nhà quê? Nhị Ni và Vương Nguyên tốt đẹp như thế còn gì? Khinh thường ở đâu?”
Hứa Thắng Mỹ nghẹn ngào giải thích: “Bà Mã, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau. Chúng cháu là gái quê gả vào thành còn dễ chứ trai quê mà muốn lấy vợ Bắc Kinh thì muôn vàn trở ngại. Em trai cháu toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta nhưng cô ta nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức. Bị đối xử phụ bạc như vậy nó tức giận cũng là điều đương nhiên, trong phút xúc động khó mà kiềm chế được hành vi của mình.”
Bà Mã không khách sáo nói thẳng: “Chuyện này em cô là người sai trước tiên. Nếu ngay từ đầu cậu ấy nói rõ ràng với người ta thì đã đi một nhẽ, đằng này lại im ỉm giấu diếm, như thế không phải lừa đảo thì là gì? Rồi tới lúc chân tướng bại lộ cô cậu còn không cho phép người ta bất mãn chắc?”
Bà Chu cũng tức giận tiếp lời: “Đúng đấy, rõ ràng trong chuyện này Cường Tử là người sai. Mà đáng lẽ nó nên về quê mà tìm, chắc chắn sẽ tìm được một cô gái con nhà tử tế. Bắc Kinh là địa phương nào mà nó dám si tâm vọng tưởng? Ngay cả hai anh em Hổ Tử cùng Cương Tử điều kiện tốt như vậy mà còn chẳng dám nổi lên suy nghĩ đó nữa là nó.”
Bà cảm thấy hai đứa cháu ngoại này chính là kiểu người mắt mọc trên đỉnh đầu, không nhận biết vị trí mình ở đâu mà dám tơ tưởng tới người Bắc Kinh. Đã thế lại còn giở chiêu trò lừa gạt, con gái nhà người ta không đáp ứng cũng phải thôi.
Vốn Hứa Thắng Mỹ định chơi khổ nhục kế, liệt kê ra những chênh lệch giữa người thành thị và người nông thôn hòng khơi gợi sự đồng cảm nơi bà nội, nhưng ngàn vạn lần nó không ngờ giữa đường lại nhảy ra một bà Mã nhiều chuyện, một chân đạp đổ hết thế cục nó đang sắp đặt.
Bà Mã kéo ghế ngồi xuống cạnh bà Chu rồi nói: “Ấy, bà chị, chị đừng nói vậy. Hổ Tử là một thanh niên rất ưu tú. Em đang định giới thiệu đối tượng cho nó đây này. Có con bé San San kia xứng đôi với Hổ Tử lắm.”
Vì còn đang bận nghĩ về chuyện Hứa Thắng Cường nên nhất thời bà Chu chưa kịp tiêu hoá những lời bà Mã nói, mãi một lúc sau bà mới chậm chạp xác nhận lại: “Hả, ý em là….?”
Bà Mã tươi cười niềm nở: “San San chính là cháu gái bà Từ, tuổi tác tương đương Hổ Tử, hiện con bé đang làm công việc bán hàng tại tiệm quần áo nữ. Cả cô giáo Lâm và chú Thanh Bách đều biết con bé. Thấy hai đứa trẻ hợp đôi cho nên em chợt nảy ra suy nghĩ không biết Hổ Tử có hứng thú không, nếu có em sẽ đi tìm bà Từ chuyển lời giúp. Ai da, bà Từ với con dâu, cũng chính là mẹ của San San đều là công nhân của xưởng may mặc. Nếu hai đứa thành đôi thì phải nó là đã thân càng thêm thân.”
Tất nhiên hôn nhân đại sự là chuyện trọng đại, bà Mã nào dám tuỳ tiện đứng ra mở lời, mà xuất phát điểm của chuyện này chính là bà Từ ngầm tìm bà dò hỏi xem nhà họ Chu có chàng trai trẻ nào hiền lành, tốt bụng phù hợp với cháu gái bà ấy không?
Chu Khải thì thôi miễn bàn, cậu ấy là sinh viên đại học Bắc Kinh, tương lai rực rỡ sán lạn. Bà Từ lại rất biết mình biết ta, không dám ôm mộng trèo cao, cho nên người được nhìn trúng chính là Hổ Tử.
Dù sao thì Hổ Tử cũng là cháu ngoại gọi Chu Thanh Bách một tiếng cậu ruột, tướng tá cao lớn, tuy rằng nước da hơi đen chút nhưng đàn ông con trai da dẻ không thành vấn đề, quan trọng nhất là tính tình cần cù chịu khó lại có lập trường kiên định.
Còn việc hộ khẩu của thằng bé ở dưới quê đối với bà cũng như nhà họ Trần đều không quan trọng lắm. Hiện tại, đất nước đang mở cửa, nhu cầu lao động tăng cao, kéo theo đó việc định cư ở các thành phố lớn cũng dễ dàng hơn so với trước đây. Thế nên trước mắt cứ thuê nhà ở tạm đi đã, rồi từ từ xem có cơ hội thì nhập hộ khẩu Bắc Kinh, vậy là vẹn cả đôi đường.
Sau khi suy xét chu toàn, bà Từ quyết định đến tìm bà Mã nhờ giúp đỡ. Suy cho cùng, ở cái tiểu khu này mối quan hệ giữa Mã gia và Chu gia là thân thiết nhất. Chẳng những thế bà Mã còn làm công trong tiệm sủi cảo của Chu Thanh Bách, thành ra có nhiều thời gian tiếp xúc và hiểu biết người nhà họ Chu hơn ai hết.
Về phần bà Mã sau khi nghe hết tâm tư của bà Từ, bà cũng cảm thấy nếu chuyện này thành công thì tốt quá. Tuy nhiên, chuyện chênh lệch hộ khẩu là nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng bà, mặc dù bà biết rất rõ Hổ Tử là chàng thanh niên ưu tú, nhưng cuộc sống luôn có những khoảng cách mãi mãi không thể kéo gần.
Ngược lại với lo lắng của bà Mã, sau khi nghe được những lời khen có cánh mà bà dành cho Hổ Tử, bà Từ vui như mở cờ trong bụng. Hiện giờ Trần San San đã đến tuổi cập kê, mà bà thì chưa ưng được đám nào cho cô cháu gái. Giờ có một người tốt như thế ngay trước mặt thì còn ngại gì nông thôn hay thành thị nữa. Kén cá chọn canh lại vớ nhầm của ôi của thiu thì chết dở.
Phải đến lúc này, bà Mã mới yên tâm nhận lời giúp đỡ bà Từ. Ngặt nỗi tìm mãi vẫn chưa có cơ hội mở lời, vừa hay hôm nay gặp dịp thế nên bà lập tức nói ra luôn.
Nghe xong giới thiệu, bà Chu tươi cười đầy mặt, tốt, tốt quá, cô bé đó có vẻ rất hợp với Hổ Tử. Vậy nên trọng tâm câu chuyện nhanh chóng được di chuyển từ việc xử lý Hứa Thắng Cường sang việc bàn bạc hôn nhân đại sự cho Hổ Tử.
Hứa Thắng Mỹ ngồi bên cạnh chỉ biết trố mắt ra nhìn, không ngờ tình thế lại quay ngoắt 180 độ như vậy? Nó khẽ cắn môi, trong mắt ánh lên một tia phẫn nộ, tại sao cùng là trai quê mà Hổ Tử thì được bà ngoại ủng hộ cưới vợ Bắc Kinh, còn Cường Tử thì không? Tại sao?