Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 478: Vận đào hoa
Ngay lúc này bà Chu đang phấn khởi vô cùng. Tất nhiên rồi, chuyện này với chuyện Hứa Thắng Cường khác xa một trời một vực. Một bên là thằng cháu mình chủ động theo đuổi con gái nhà người ta còn một bên là người ta tự động mở lời trước.
Tuy rằng bà Mã mới nói lấp lửng nửa vời nhưng bà Chu đã lập tức nắm bắt được vấn đề. Gớm bà còn lạ gì mấy mánh mung của các bà mai nữa, ngày xưa ở quê bà cũng là tay làm mai lão luyện đấy.
Thường thường quá trình sẽ diễn ra như thế này, nhà gái nhắm trúng một chàng thanh niên nào đó sẽ kêu bà mối đi thăm dò thử xem thái độ nhà trai thế nào, tất nhiên phải vờ như đây chỉ là suy nghĩ riêng của bà mối chứ nhà gái không hề hay biết gì. Nếu đàng trai cũng tỏ ý tán đồng thì bà mai sẽ lập tức vun vào cho đôi trẻ.
Còn nếu không thành thì thôi, cả hai nhà sẽ không lâm vào tình thế khó xử, nhất là nhà gái không bị mang tiếng cọc đi tìm trâu.
Lúc này bà Chu đã vui quên trời quên đất, bà cười tít mắt xua tay nói với Hứa Thắng Mỹ: “Được rồi, cháu về trước đi, giờ cháu cũng đã thành gia lập thất, là người lớn rồi, có những chuyện cháu tự mình có thể đảm đương được. Cường Tử bà giao cho cháu, cố mà bảo ban em.”
Không cần bà đuổi, Hứa Thắng Mỹ cũng chả muốn nán lại nơi đây thêm một phút giây nào nữa. Rõ ràng lúc nãy đang bừng bừng lửa giận vậy mà ngoắt một cái đã tươi tỉnh hơn hoa, hừ, thật không ngờ bà lại có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy!
Hứa Thắng Mỹ vừa ra khỏi cửa, bà Chu đã kéo sát bà Mã lại gần ân cần hỏi chuyện.
Chu Thanh Bách lập tức chuẩn bị hai chén trà mát lạnh để hai bà thấm giọng. Tuy anh không phát biểu ý kiến nhưng qua thái độ có thể nhận thấy anh rất ủng hộ việc này.
Còn bà Chu thì khỏi phải nói, vừa nghe cô gái kia đang làm tại cửa tiệm quần áo của con dâu, rồi cả con trai lẫn con dâu đều quen biết với cô bé cộng thêm thái độ của đàng gái, như vậy thì mối hôn sự này đã chắc chắn đến mấy phần rồi còn gì?!
Bà Chu ướm lời vào chuyện: “Em này, nếu việc này thành công nhất định chị sẽ không quên ơn em. Cảm ơn em đã để ý tới thằng đầu gỗ Hổ Tử nhà chị.”
Bà Mã cười sang sảng: “Chị đừng khách sáo vậy mà, ơn huệ gì chứ. Em rất quý mến thằng bé. Mấy năm nay nó ở trên Bắc Kinh tiến bộ như thế nào em đều thấy rõ. Hổ Tử nhà chị là cậu thanh niên ưu tú, tương lai nhất định sẽ thành công.”
Cháu ngoại được khen đương nhiên bà Chu rất mát lòng mát dạ, bà cười tươi roi rói: “Em ở bên này hỗ trợ Thanh Bách bao năm chắc cũng biết rõ tình huống Chu gia ra sao. Nhưng em yên tâm, tại đây chị có thể đảm bảo rằng vợ chồng Hiểu Cúc đều là người thông tình đạt lý, tuyệt đối không hồ đồ như Hiểu Quyên. Thực ra trước đây Hiểu Quyên cũng không tới nỗi nào, thế nhưng chẳng hiểu vì sao nó lại dạy bảo ra hai đứa con hư đốn như vậy. Haizz, hễ nhắc tới chúng nó là chị lại sốt hết cả ruột. Tuy nhiên tính chị trước giờ nói một là một, hai là hai, không hề biết gian dối nửa lời, Hổ Tử đúng là rất khá nên chị mới dám nhờ em giới thiệu giúp chứ nó mà giống như Cường Tử thì chỉ có mà vê quê tìm được cô gái nào ưng thuận đã là phúc phần ba đời nhà nó rồi.”
Trước đây đi làm mai cho người ta góp nhặt được bao nhiêu kinh nghiệm, hôm nay bà Chu quyết định trổ hết tài nghệ vì thằng cháu ngoại. Bà nói năng đâu ra đấy, cực kỳ khí khái và phóng khoáng.
Bà Mã cười tươi như hoa “Chị à, chị yên tâm, em hiểu mà.”
Bà Chu nói thêm: “Những cái khác thì chị không dám nói chứ riêng thằng Hổ Tử chị dám đảm bảo nó là đứa yêu thương vợ. Còn điều kiện kinh tế của nó ra sao chắc em cũng biết rõ. Hiện tại nó đang ở nhà cậu mợ út, trên cơ bản không tốn tiền ăn ở. Đứa nhỏ này rất hiếu thuận, lương bổng bao nhiêu đều gửi hết về quê cho cha mẹ. Nhưng nếu bây giờ nó lấy vợ thì không cần phải làm vậy nữa, chỉ cần hiếu kính cha mẹ một phần, còn lại để dành tập trung chăm lo cho gia đình nhỏ của mình.”
Cháu ngoại lấy vợ Bắc Kinh bà mừng còn không kịp, đương nhiên phải vun vào nhiệt tình rồi. Hơn nữa thời đại đã đổi mới, đặc biệt là từ khi chuyển lên Bắc Kinh bà chứng kiến rất nhiều cặp vợ chồng trẻ vừa kết hôn liền phân gia. Đó cũng chính là trào lưu rất thịnh hành một vài năm trở lại đây. Và tất nhiên bà cũng hiểu càng sống ở thành phố lớn thì áp lực kinh tế càng nặng, chi phí sinh hoạt vô cùng đắt đỏ. Vậy nên bà mới nói chắc như đinh đóng cột rằng sau khi kết hôn, hai vợ chồng chỉ cần gửi một ít về quê là được, còn bao nhiêu lương bổng cứ giữ lại để trang trải cuộc sống gia đình.
Không thể không khen một câu, hiện giờ nhận thức của bà Chu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Cái này vừa có một phần tác động từ môi trường nhưng cũng phải do bản chất của con người nữa. Trước đây khi còn ở quê, bà Chu cũng đã là một bà mẹ chồng thấu tình đạt lý, rộng rãi với con dâu. Chính vì như vậy Lâm Thanh Hoà mới có thể phân gia ra sống một mình, Chu Thanh Bách xuất ngũ có bao nhiêu tiền trợ cấp là cô được toàn quyền sử dụng hết. Bà Chu không hỏi tới hỏi lui hay bắt bẻ gì cả, bà chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là chăm sóc ba thằng cháu bảo bối của bà thật chu đáo là được.
“Chị à, có lời này của chị là em yên tâm lắm rồi.” Hiển nhiên bà Mã cực kỳ hài lòng. Đây đích xác là một vấn đề lớn, nếu không giải quyết khéo léo thì thể nào cũng gây ra mâu thuẫn gia đình cho xem.
Bà Chu nói tiếp: “Thì chị cũng muốn trình bày rõ ràng rành mạch để em có cơ sở mà nói tốt cho Hổ Tử trước mặt nhà bên đó nữa chứ. Nhưng có chuyện này chị phải nói trước, không sợ tới lúc đó người ta lại nói bên này lừa đảo.”
Bà Mã nghiêm túc gật đầu: “vâng, chị nói đi.”
Bà Chu đưa ra điểm mấu chốt: “Mọi thứ của Hổ Tử đều tốt cả, duy chỉ có vấn đề hộ khẩu là khó khăn, chắc không dễ để chuyển hộ khẩu từ dưới nông thôn lên đây đâu.”
Bà Mã gật đầu đồng tình: “Cái này đúng là không dễ thật. Thằng thứ hai nhà em, hiện đang làm quản lý cho cửa hàng của cô giáo Lâm, trước đây nó trầy da tróc vẩy mãi mới có thể quay về thành. Thậm chí hai vợ chồng già chúng em phải tiêu hết tiền quan tài mới lo liệu xong việc đấy.”
Bà Chu cảm khái: “Nhưng dời về được là tốt rồi.”
Bà Mã gật gù: “Đúng vậy. Tuy nhiên theo quan điểm của em thì Hổ Tử là một chàng trai tốt, hổ khẩu ở đâu không quan trọng. Dù sao cũng chỉ là một tờ giấy thôi mà, chung qui lại cũng chả ảnh hưởng gì lắm, chị nói có phải không?”
Người ta không nề hà vấn đề này, vậy thì tốt quá rồi! Bà Chu mừng quýnh nhưng vẫn hỏi lại cho chắc: “Ý em là?”
“Đúng là vậy đó ạ, tuy nhiên chúng ta vẫn phải nhìn xa một chút đúng không?“ bà Mã gật đầu, sau đó nói thêm: “Nếu hai đứa trẻ thành đôi, 10 phần thì tới 9 phần sẽ trụ tại Bắc Kinh an cư lạc nghiệp. Em không có ý coi thường hay kỳ thị gì đâu nhưng rõ ràng nông thôn không thể so với Bắc Kinh. Ở đây cái gì cũng phát triển lớn mạnh từ kinh tế, xã hội cho tới y tế, giáo dục. Mai này con cái chúng nó ra đời cũng sẽ được chăm sóc trong những điều kiện tốt nhất.”
Bà Chu có chút chần chờ: “Những cái em nói chị đều biết, chỉ có điều vấn đề hộ khẩu khó giải quyết vô cùng.”
Bà Mã gật đầu: “Em biết là không dễ cho nên mới không yêu cầu Hổ Từ bằng mọi giá phải lấy được hộ khẩu Bắc Kinh. Ý em chính là sau này nếu có cơ hội, Hổ Tử có đồng ý chuyển hộ khẩu lên đây không? Nếu nó đồng ý vậy thì quá đơn giản rồi, em sẽ ngay lập tức sang bên nhà gái mai mối cuộc hôn nhân này.”
“Nếu có cơ hội làm gì có ai từ chối cơ chứ? Chỉ là chị lo lắng cơ hội không nhiều như vậy.” Bà Chu thấy sao nói vậy vì quả thực chuyện này vô cùng rắc rối. Đâu phải ai cũng có đủ năng lực như vợ thằng tư, cùng lúc chuyển toàn bộ 5 thành viên trong gia đình lên Bắc Kinh. Cho nên bà không dám đưa ra một lời hứa chắc chắn nào trong chuyện này.
Ngồi yên nghe nãy giờ, lúc này Chu Thanh Bách mới bình tĩnh lên tiếng: “Cái này không thành vấn đề, nếu có cơ hội Hổ Tử chắc chắn sẽ chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh. Chuyện này, cháu thay mặt nó đồng ý với thím Mã.”
Có lời này là tốt rồi, bà Mã cười sang sảng: “Có Thanh Bách gật đầu bảo đảm là yên tâm rồi. Vậy sau giờ tan tầm hôm nay thím sẽ lập tức đi tìm bà Từ nói chuyện.”
Thái độ nhiệt tình của Chu gia càng khiến bà Mã thêm phấn khởi và hào hứng. Nếu quả thực hai đứa trẻ kết thành một đôi thì bà cũng coi như làm được một chuyện tốt ở đời, không phải sao?
Trong lúc ấy, Hổ Tử, nhân vật chính của câu chuyện vẫn đang hồn nhiên bán hàng tại tiệm quần áo nam mà không hề hay biết rằng vận đào hoa của mình đang kéo tới rất gần.